Lý Minh Cường sinh năm , vậy mà lại có vẻ mặt của một người sinh năm và trái tim của người sinh năm . Mới ba mươi mốt tuổi đầu, mà nhìn như một ông lão dầm sương dãi nắng vậy.
Vợ của hắn là Trần Bình còn có bộ dạng còn thê thảm, đau khổ hơn cả hắn nữa, mới hai mươi chín tuổi mà tóc đã đổi màu hoa râm, da xỉn vàng, hai mắt trống rỗng vô hồn, giống như là một cái xác không hồn vậy.
Tất cả những điều này đều do người con gái yêu Lý San San của họ ba năm về trước đột nhiên lâm bệnh mà nên.
Đó là kết tinh của tình yêu của họ, họ coi đó như một bảo bối để kéo dài cuộc sống.
Nhưng, cho đến một ngày khi con quỷ gây bệnh đột nhiên tìm đến, thì cuộc sống hạnh phúc của họ đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Từ trước đến nay thể chất của Lý San San vẫn không được tốt, một hôm người vợ nhìn thấy trong một quảng cáo nói rằng, sản phẩm bồi bổ sức khỏe do doanh nghiệp Thân Tâm sản xuất có thể giúp trẻ em bồi bổ tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết cho việc phục vụ sinh trưởng và phát triển trí lực của cho trẻ.
Vì sức khỏe và sinh trưởng của con mình, người vợ đã mua một hộp giành cho trẻ sơ sinh của hãng Thân Tâm về cho con gái mình, và ngày nào cũng đút cho con ăn. Vốn nghĩ cái này sẽ đem lại lợi ích thật lớn cho việc sinh trưởng của con mình. Nhưng không ngờ, hàng ngày họ nhìn con mình ăn vào bụng đều là những viên thuốc độc dần đưa người ta đến cái chết.
Nếu biết sớm như vậy, thì họ tình nguyện tự mình ăn hết chỗ thuốc đó, cũng không bao giờ đút nó vào miệng đứa con gái mới bốn tuổi đầu này.
Bọn họ đau lòng như vậy, một phần vì lo lắng cho bệnh tình của con gái, một phần là vì cảm thấy áy náy, có lỗi với con gái mình vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy tóc con mình rụng xuống, thì khuôn mặt họ lại trắng bệch ra như một tờ giấy, trong lòng họ đau đớn khôn tả, tựa như có người dùng một vật sắc nhọn gì đó đâm thẳng vào tìm mình vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Sau khi sự việc xảy ra, họ cũng từng nghĩ đến việc nhờ cậy vào pháp luật để lấy lại công lý cho con gái. Nhưng, chưa đợi họ kịp hành động gì, thì đã có một người đàn ông mặc một bộ comple cách điệu xuất hiện trước cửa nhà họ.
Người đàn ông đó tự xưng là tổng giám đốc của doanh nghiệp Thân Tâm, nói rằng họ đồng ý chịu trách nhiệm về việc của con gái hai người và sẽ chuẩn bị tìm bệnh viện để điều trị bệnh tình cho con gái của hai người, hơn nữa còn bồi thường một phần tổn thất về mặt kinh tế. Nhưng, điều kiện mà họ đặt ra là không được công bố sự việc này. Nếu công khai sự việc thì doanh nghiệp Thân Tâm sẽ bị tòa án niêm phong lại, nếu thế thì, sự việc này sẽ không thể giải quyết được và dần bị ỉm đi, còn bệnh tình của con gái hai người thì sẽ không có ai đứng ra chịu trách nhiệm cả.
Lý Minh Cường và Trần Bình đều là giáo viên tiểu học, không quyền không thế, vì an toàn của con gái, họ cũng chỉ có thể chấp nhận điều kiện này mà thôi.
Giống như người đàn ông tên Lý Quốc Tân nói vậy, cho dù có làm cho doanh nghiệp Thân Tâm bị sụp đổ thì cũng làm được gì? Mối thù của con gái cũng đã báo rồi, nhưng còn bệnh tình của con gái thì làm thế nào đây?
Mặc dù đều biết rằng những doanh nghiệp đen như thế này tiếp tục kiếm tiền một cách phi pháp là một việc vô đạo đức, nhưng, vì con gái, họ chỉ biết câm và nín, chỉ có thể im lặng mà thôi.
Còn ba ngày nữa là bước sang năm mới, nhà người ta ai cũng vui vẻ đi mua đồ cho ngày tết, chuẩn bị một ngày đoàn viên, còn nhà của họ thì mây mù che phủ, buồn bã thê lương, đều không tìm ra được một nụ cười trên khuôn mặt của mỗi người trong gia đình. Thậm chí đến một âm thanh cũng không có, căn nhà dường như bị một không khí lạnh như băng bao trùm lên vậy.
Đến bản thân Lý Minh Cường cũng không nhớ rõ, gia đình hắn đã bao nhiêu lâu chưa biết đến tiếng cười rồi. Hắn càng không biết, hắn và vợ hắn đã bao lâu rồi không nói chuyện với nhau. Mỗi lần mở miệng nói chuyện thì đều quanh đi quẩn lại bệnh tình của con gái.
Nhưng, bệnh tình ngày một nặng thêm, tình trạng của con gái ngày càng thê thảm, nên chủ đề này cũng là điều tối kỵ khi hai người nói chuyện với nhau. Bây giờ ngay cả một chút dũng khí đối với họ cũng không có nữa rồi.
Lý Minh Cường xách một thùng sữa và ít cá, thịt từ trên xe buýt xuống, sau đó đi về hướng căn nhà mà hắn và vợ hắn thuê ở. Mặc dù không có tâm tình nào để mà vui vẻ đón xuân, nhưng đây là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc, nói gì thì nói cũng phải mua chút đồ về gọi là có để đón xuân.
Khi Lý Minh Cường đi xuống lầu dưới thì phát hiện ra có hai chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cổng nhà mình. Điều đó làm hắn cảm thấy có gì đó kỳ quái, những người ở chốn này, hầu hết đều là những từ nơi khác đến đây làm công. Không đến nỗi quá nghèo, nhưng tuyệt đối là không có người thân nào của ai ở đây có thể mua được chiếc xe cao cấp như thế này.
Tất nhiên, những nghi vấn đó cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, chứ hắn làm gì có tâm trí gì mà quan tâm đến cái này. Ngoài bệnh tình của con gái ra, hắn không quan tâm đến bất kỳ việc gì của ai.
Đi đến lầu bốn, khi tới cửa nhà, thì hắn phát hiện cửa nhà nhà mình đang mở toang ra. Từ trong phòng còn vọng ra tiếng nói chuyện của một người đàn ông.
Điều này làm hắn cảm thấy kỳ lạ vô cùng, để tránh bị người khác phát hiện ra bệnh tình của con gái mình, mỗi lần đem con đến bệnh viện mà doanh nghiệp Thân Tâm đã liên hệ cho để chữa bệnh thì đều phải bọc con gái vào một cách cẩn thận và kín đáo. Còn cửa nhà của họ thì đóng im ỉm từ sáng đến tối, rất ít khi được mở rộng ra như thế này.
Lý Minh Cường đi vào trong phòng, thấy có vài người lạ mặt trong đó, còn có một phụ nữ xinh đẹp đến mức có mang một chút gì đó kỳ cục.
"Có khách à?" Lý Minh Cường hỏi Trần Bình. Vẻ mặt hắn nghi hoặc không biết những người lạ mặt này đến nhà mình làm gì.
Mấy năm trở lại đây, ngoài Lý Quốc Tân định kỳ đem tiền đến cho nhà hắn, thì gần như là không có ai đến nhà chơi bao giờ.
Tất nhiên, cho dù có người đến chơi đi chăng nữa, thì cũng đều bị họ từ chối không cho vào nhà. Dần dà, hắn và vợ hắn đã không còn một người bạn nào nữa.
Nếu như ngày trước, điều này đối với họ mà nói thì đó là một việc khó mà chấp nhận được. Nhưng con gái đã bị thế này rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, họ còn tâm trí nào mà nghĩ đến những việc đó được cơ chứ?
"Là bác sỹ đến xem bệnh cho con gái chúng ta." Trần Bình nói. Cho đến giờ nàng vẫn không biết rõ thân phận của mấy người này, chỉ nghe họ giới thiệu là nhận được lời mời của doanh nghiệp Thân Tâm đến đây trị bệnh.
Cái doanh nghiệp Thân Tâm này đúng thật không bình thường chút nào. Các doanh nghiệp khác mà gặp chuyện thế này thì họ sẽ cố hết sức để thoái thác cho xong. Doanh nghiệp Thân Tâm kỳ lạ thật, tính đến giờ đã có hai đám người đến để chịu trách nhiêm cho chuyện này rồi.
Nghe thấy họ nói mình là bác sỹ đến đây để khám bệnh cho con gái, thì mắt Lý Minh Cường sáng hẳn lên, hiện ra những tia sáng khác thường.
Hắn vội vàng xé thùng sữa ra, muốn lấy ra mấy hộp sữa mời khách uống. Trong nhà thực sự là không còn gì để tiếp khách nữa rồi.
Một người trên mặt có một nốt ruồi dưới mũi và một người chạc tuổi trung niên với khuôn mặt lạnh lùng đã từ chối thịnh tình của hắn, còn một người trẻ tuổi mặc áo khoác đen dài cùng với một phụ nữ đẹp như những vai nữ chính trong phim thì lại thản nhiên tiếp nhận.
Tần Lạc xé giấy bọc ngoài ống hút, nhét vào hộp rồi hít liền hai hơi, nhìn Lý Minh Cường nói: "Anh chính là Lý Minh Cường tiên sinh phải không?"
"Là tôi đây. Các anh là bác sỹ được doanh nghiệp Thân Tâm phái tới phải không? Con gái tôi hiện giờ ra sao? Còn cứu được không? Tôi xin các người, hãy nói sự thật cho chúng tôi biết, để chúng tôi còn có sự chuẩn bị trước." Lý Minh Cường sốt ruột nói.
Bệnh tình của con gái càng lúc càng nặng, nhưng mỗi lần đôi vợ chồng hỏi những bác sỹ ở bệnh viện thì họ đều nói bệnh tình vẫn rất ổn định và họ sẽ cố gắng trị liệu. Rốt cuộc là ổn định như thế nào thì không ai tiết lộ lấy nửa lời.
"Phải. Mà cũng không phải." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn cũng không biết giải thích thân phận mình ra sao nữa.
Hắn không phải là nhân viên của doanh nghiệp Thân Tâm, lại càng không phải bác sỹ do doanh nghiệp Thân Tâm phái đến. Nhưng, doanh nghiệp Thân Tâm là do một mình cô cô của hắn lập nên, sau khi cô cô mang bầu mới giao cho Lý Quốc Tân quản lý.
Sau này bởi vì cô cô muốn ly hôn với Lý Quốc Tân, liền vút bỏ luôn cái doanh nghiệp không kiếm ra tiền đó. Rồi lại một lần nữa lập ra một công ty y dược mới.
Chỉ có điều không ngờ rằng Lý Quốc Tân lại sớm có dã tâm từ trước, lợi dụng những giấy tờ mà cô cô đã ký vào từ ngày trước để làm ra bao nhiêu việc táng tận lương tâm đến vậy. Có biết bao nhiêu người vô tội đã gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, Lý Quốc Tân đúng là tội ác tày trời không thể tha thứ được.
Tần Lạc không phải là dại diện cho doanh nghiệp Thân Tâm để tới đây chữa bệnh. Hắn là người đàn ông của Tần gia, tất yếu phải ghánh vác trách nhiệm cho Tần gia. Đối với mầm mống có nguy hại đến danh dự của Tần gia thì hắn phải giết ngay khi còn đang trong trứng nước.
"Tôi không cần biết mấy người là người thế nào. Tôi chỉ cầu xin các người hãy cứu lấy con gái tôi. Cứu lấy San San. Nó mới chỉ là một đứa trẻ." Lý Minh Cường nói với khuôn mặt đẫm lệ, đường đường một người đàn ông mà cũng sắp sửa quỳ xuống dập đầu trước mặt Tần Lạc.
Tần Lạc vội vàng kéo Lý Minh Cường dậy, nói: "Lý tiên sinh, anh đừng làm thế. Chuyện như thế này xảy ra, tôi thực sự cũng không sung sướng gì. Lần này tôi đến đây cũng là để cứu San San mà."
Mặc dù Lâm Hoán Khê không từ chối hộp sữa của Lý Minh Cường, nhưng cũng chỉ là tiếp nhận rồi cầm trên tay, không bóc nó ra uống như Tần Lạc. Nàng nhìn vào cô bé gái nằm trên giường đang bị bệnh tình hành hạ, thì thâm tâm nàng cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Muốn nói một cái gì đấy, nhưng cổ họng như bị vật gì ngăn lại, nghẹn cứng cả cổ không nói nên lời.
Không tự mình trải qua, thì bạn mãi mãi cũng không bao giờ biết được đau khổ thật sự nó như thế nào. Vốn là một gia đình hạnh phúc, vậy mà phải chịu sự hành hạ của một trận tai ương đột nhiên ập đến. Ai có thể chịu trách nhiệm cho những nỗi đau này của họ?
Còn có bao nhiêu người phải chịu cảnh ngộ như bọn họ? Biết bao nhiêu người già không được ai nuôi dưỡng, bao nhiêu người bệnh không có tiền trị liệu? Và có biết bao oan khuất của bao nhiêu người không được tiếp đơn kiện, biết bao lợi ích bị xâm hại mà không có nổi một một lời kiến giải?
Một dân tộc mà xuất hiện anh hùng thì thật đáng buồn. Một dân tộc mà ngày qua ngày chờ đợi một anh hùng xuất hiện thì thật là đáng thương.
Tần Lạc, hắn là anh hùng sao?
Lâm Hoán Khê nhìn vào khuôn mặt của Tần Lạc, thầm nghĩ, cậu ta vẫn luôn cố gắng hết sức. Cậu ta tuổi còn trẻ thế, vậy mà đã phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề thế này. Không công bằng với cậu ấy chút nào.
Trần Bình cũng định quỳ xuống nhưng bị Lâm Hoán Khê ngăn lại. Nàng kéo đôi tay khô khốc héo mòn của Trần Bình lên, nói: "Chị yên tâm đi. Tần Lạc nhất định sẽ chữa lành bệnh cho con gái chị."
Tần Lạc liếc nhìn Lâm Hoán Khê một cái, nàng đã trót nhận lời hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho cô bé thay cho hắn, nên hắn cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Hắn thẳng thắn nói với Lý Minh Cường: "Trong sản phẩm bồi bổ sức khỏe Thân Tâm có chứa chất gây hại cho các bộ phận trong cơ thể, nếu sử dụng lâu dài thì có thể dẫn đến xuất hiện những bệnh trạng nơi tim, phổi, thận. Bệnh của San San đã quá nặng rồi ___ nhưng, tôi đã lấy vật mẫu và bắt đầu tiến hành nghiên cứu. Tôi tin là rất nhanh thôi, chúng ta sẽ tìm được phương thuốc khắc phục nó. Chỉ cần có thuốc giải, thì sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của anh."
"Bây giờ hai người sẽ có hai sự lựa chọn. Một là yên tâm ở nhà đón năm mới. Đợi qua năm mới, tôi sẽ cho người đến đón San San đến bệnh viện để điều trị. Hai là đi theo tôi ngay bây giờ. Ăn tết trong bệnh viện."
"Đi theo anh ngay bây giờ. Chúng tôi sẽ lập tức đi theo anh ngay bây giờ. Con gái đã bệnh như thế này rồi, thì chúng tôi còn tâm trí nào mà yên tâm ăn tết được nữa cơ chứ? Đã mấy năm rồi, đều chưa đón một năm mới nào vẹn toàn cả." Lý Minh Cường xúc động nói.
"Thế thì được. Bây giờ hai người thu xếp đi, sau nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ có xe đến đón." Tần Lạc nói. Khi đến đây, hắn đã nói trước với bệnh viện của mẹ hắn rồi, họ sẽ điều động khẩn cấp một phòng bệnh cho những bệnh nhân này sử dụng.
Lý Minh Cường và Trần Bình cảm động đến rơi nước mắt, lại một lần nữa định quỳ xuống tạ ơn, nhưng bị Tần Lạc ngăn lại, nên họ chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn, là một nhà giáo, họ cũng không biết dùng những lời lẽ mỹ miều gì để biểu đạt hết tâm tình của mình lúc này.