Thấy đôi tay Tần Lạc đưa đến một chiếc phong bao dầy cộp, tâm tình của thần y liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ông ta bỏ quyển sách đã ngả màu ố vàng《Biển Tước Y Lý Bình Chú》ở trên tay xuống, lặng lẽ đưa tay lấy chiếc phong bao ở trên bàn cho vào ngăn kéo, sau đó ông ta làm một động tác ra hiệu mời Tần Lạc vào ngồi trên chiếc ghế ở đối diện, rồi nói: "Hôm nay là mồng một tết, tôi vốn định nghỉ ngơi không chữa trị gì cả. Nhưng cậu lại là người mà chị Vạn đưa đến, nên tôi cũng không thể quá tuyệt tình. Cậu nói đi, có chỗ nào không được khỏe?"
Tần Lạc quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên một cái, nói: "Vị đại tỷ này không phải nói ông rất thần kỳ sao? Chỉ cần để ông bắt mạch, thì người bệnh có vấn đề gì ông đều có thể lập tức chẩn đoán ra. Vậy ông cũng bắt mạch giúp tôi được không?"
Thần y nghe vậy thì có phần không vui, nói: "Chị ấy nói cũng không có gì sai. Nhưng, cậu không thấy làm thế mất thời gian sao? Trách nhiệm của bác sỹ là khám bệnh cứu người, còn trách nhiệm của bệnh nhân là hỗ trợ công việc của bác sỹ. Cậu nõi rõ cho tôi biết cậu có chỗ nào không được khỏe, sau đó thêm vào những phán đoán của tôi, thì có thể bốc thuốc cho cậu một cách chuẩn nhất."
"Nếu tôi tự nói ra, thì làm sao thể hiện hết độ cao minh của thần y được cơ chứ? Lẽ nào điều chị ấy nói không phải la sự thật?" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Ý của cậu là gì?" Thần y đập tay xuống bàn nói. "Cậu phải hiểu một điều rằng, cậu tự tìm đến cầu xin tôi khám bệnh cho cậu, chứ không phải tôi chủ động mời cậu đến. Một người bệnh như cậu, thái độ không đứng đắn, không tôn trọng bác sỹ như vậy, thì tôi từ chối chữa trị cho cậu. Cậu đi đi."
Tần Lạc đứng dậy, nói: "Tôi đi cũng được thôi, trả lại tôi phong bao đây."
"Phong bao? Phong bao nào?" Thần y ngơ ngác hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Cái phong bao mà ông vừa nãy đút vào ngăn kéo ấy. Bên trong có tám trăm tệ." Tần Lạc nhắc nhở nói.
"Đó là cậu tặng nó cho tôi mà. Bây giờ thì tiền đã là của tôi. Nếu không có phong bao thì cậu cứ ngồi đấy mà đợi nhé." Thần y cười nhạt nói.
"Ông đang giở trò phải không?" Tần Lạc nheo mắt nhìn ông ta. "Xem ra tôi phải gọi điện cho cục an toàn vệ sinh, để bọn họ đến kiểm tra xem cái phòng khám nhỏ này của ông đã có giấy phép kinh doanh hay chưa nhé."
"Cậu thử gọi xem thế nào. Ở bên đó tôi có người quen. Người ta để ý đến lời của cậu mới lạ. Hơn nữa, năm hết tết đến thế này, ai còn hơi sức đâu đi quản việc này cơ chứ?" Thần y không chút sợ sệt nói. Xem ra ông ta đã là một lão yêu tinh rồi.
"Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ tìm thêm vài người bạn là phóng viên đến giúp đỡ là được. Hành động lừa gạt bệnh nhân này của ông mà bị truyền thông vạch tội, thì ông nói đi như thế sẽ có hậu quả thế nào đây?"
Thần y tức giận mặt đỏ bừng bừng, muốn nói vài câu thô tục, nhưng người phụ nữ trung niên đó trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi cười ha hả đứng vào giữa làm hòa, nói: "Ông xem xem, vừa qua năm mới thế này, cần gì phải làm cho sự việc trở nên không vui như vậy chứ? Vị tiểu huynh đệ này, chỉ là do trong người không được khỏe, nên muốn tìm đến thần y mong được giúp đỡ trị bệnh. Thần y cũng không cần chấp tiểu huynh đệ như vậy, trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi dễ bị kích động ___ Chúng ta trị bệnh trước đi, trị cho khỏi bệnh trước đã. Trên người có bệnh, lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác khó chịu. Phải không nào?"
Thần y liếc người phụ nữ trung niên bằng một ánh mắt rất chi là không bằng lòng, nhưng thái độ với Tần Lạc thì lại thân thiện hơn đôi chút, ông ta nói với Tần Lạc: "Ngồi đi. Đưa tay ra đây."
Tần Lạc như nghe xong lời khuyên của người phụ nữ trung niên thì có phần xuôi tai, cười cười với chị ta, lại một lần nữa quay lại chỗ ngồi vừa nãy.
Thần y bắt lấy cổ tay Tần Lạc, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận mạch đập của hắn.
Một giây, hai giây, ba giây ___
Khi Tần Lạc cảm thấy hoài nghi ông ta đã thiếp ngủ tự lúc nào, thì đột nhiên ông ta giương to đôi mắt, nói: "Mạch đập trầm, không thông thoát, nóng trong. Mồ hôi ra nhiều không dứt, ngũ dịch(mồ hôi, nước mũi, nước mắt, nước miếng, nước bọt) túa ra. Lại tích tụ lại một chỗ, lâu dần sẽ không khỏi được. Vì thế mà dẫn đến đau tức nơi vùng ngực. Vấn đề này nói lớn thì cũng không phải lớn, nói nhỏ thì cũng không phải nhỏ. Có điều, nếu không chữa trị kịp thời, cứ để nó phát triển tự nhiên ___ hậu quả sẽ khó lường.
"Nhưng mà, cậu cũng không phải lo lắng đâu. Tôi sẽ khai cho cậu vài thang thuốc đông y về uống, anh về sắc theo lời tôi dặn. Một tuần sau quay lại đây kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì càng tốt. Còn nếu vẫn chưa khỏi hẳn, thì tôi lại khám lại cho cậu xem sao."
Tần Lạc gật gật đầu, nói: "Vậy thì xin ông kê cho tôi một đơn thuốc chữa trị trước xem sao."
Thần y rút một chiếc bút máy ở trong ống bút, bắt đầu viết ra phương thuốc trên một tờ giấy trắng, chữ như giồng bay phượng múa vậy.
"Cầm cái này xuống lầu dưới lấy thuốc." Thần y đưa phương thuốc cho Tần Lạc rồi nói.
Tần Lạc cầm lấy đơn thuốc, cẩn thận phân biệt từng tí một.
"Cậu nhìn không hiểu mấy cái này đâu. Nhanh cầm nó đem đi lấy thuốc đi." Thần y sốt ruột nói. Những chữ ông ta viết trong phương thuốc, có những lúc đến bản thân ông ta còn phải mất nửa ngày sau mới nhận ra. Huống hồ những thanh niên trẻ tuổi bây giờ, làm sao có thể nhận ra được cơ chứ?
"Tôi thấy rằng có một số chỗ không đúng." Tần Lạc đặt phương thuốc xuống, rồi nói với thần y.
"Có gì mà không đúng? Cậu có hiểu trung y không? Cậu có biết những phương thuốc này có tác dụng gì không? Không hiểu thì đừng có nói bừa."
Tần Lạc cười nhạt nói: "Thứ nhất, ngực của tôi không hề đau nhức. Tôi chỉ vô tình thuận miệng nói ra bệnh tình, ông liền vin vào đó để kết luận như vậy. Cơ thể của tôi thuộc tính hỏa, nhưng mạch đập không hề trầm, cũng không hề không thông thoát, ngược lại, so với những người bình thường khác thì còn khỏe hơn nhiều đấy."
"Thứ hai, tư thế bắt mạch của ông không đúng. Khi bắt mạch phải tĩnh tâm tĩnh khí, tuy rằng bề ngoài ông giả bộ rất giống, nhưng những ngón tay bắt mạch của ông thường xuyên vô cớ dời mạch đập ra. Kết quả của quá trình bắt mạch này có thể dùng để tham khảo được không?"
"Thứ ba, phương thuốc ông kê cho tôi có vấn đề." Tần Lạc chỉ vào vài vị thuốc trong phương thuốc nói: "Vừa nãy ông còn kêu tôi là nóng trong, vậy tại sao lại khai những vị thuốc mạnh như nhân sâm, đương quý chứ? Còn nữa, nhìn từ phương thuốc mà ông khai cho tôi, thì đây đích thị là một thang thuốc bổ. Nếu tôi đoán không lầm thì giá cả của nó cũng không rẻ chút nào phải không?"
"___"
Thần y nhìn Tần Lạc với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không còn thấy bóng dáng của sự kiêu ngạo, tự đắc nữa, không ngừng nuốt nước miếng, muốn nói điều gì đó để che đậy việc mình làm, nhưng lại không thốt ra được một lời.
Người phụ nữ trung niên càng cảm thấy kỳ lạ hơn, hai mắt trợn tròn, miệng mở to hình chữ O, cảm giác như có thể nhét được cả một quả trứng gà vào đó. Giống như là gặp phải quỷ vậy.
Chị ta đang nghĩ mình lần này kéo về đây là con quái vật gì vậy chứ?
Nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt của Lâm Hoán Khê, vẻ mặt sùng ái nhìn Tần Lạc.
Ngay từ đầu, nàng đã biết kế hoạch của Tần Lạc. Là một người phụ nữ, tự đáy lòng nàng cảm thấy vô cùng hãnh diện về người đàn ông ưu tú của mình.
"Cậu ___ Cậu là?" Thần y nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, lắp ba lắp bắp nói. Phong thái của một thần y không biết biến đi đâu mất tự bao giờ.
"Tôi giống như ông vậy, cũng là một bác sỹ trung y." Tần Lạc nói.
Sắc mặt thần y vô cùng giận dữ, vì thấy mình đã bị lừa. Mày cũng là bác sỹ, thế còn chạy đến đây tìm tao khám bệnh làm gì?
Nhưng nghĩ đến hậu quả sự việc, trước là giận dữ, giờ ông ta lại tươi cười lấy lòng Tần Lạc. Ông ta kéo ngăn kéo lấy ra cái phong bao mà khi nãy Tần Lạc đưa cho mình, rồi nói: "Ha ha, gặp mặt có nghĩa là có duyên. Không ngờ đầu năm mới đã gặp được người cùng nghề. Chiếc phong bao này, bất luận thế nào tôi cũng không thể nhận được. Bây giờ vật lại trở về với chủ của nó, xin cậu hãy nhận lại nó cho."
"Cái phong bao này, ông đúng là không có tư cách để nhận nó." Tần Lạc lấy lại phong bao, rồi nhét lại vào túi của mình. "Hơn nữa, ông căn bản là không xứng đáng làm một bác sỹ."
Sự giận dữ trên mặt thần y lóe lên rồi lại biến mất, nhìn Tần Lạc với vẻ mặt lấy lòng, nói: "Cậu cũng biết đấy, thị trường hiện nay không được lý tưởng cho lắm. Những người học trung y như chúng tôi, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác để kiếm những đồng tiền nhỏ mọn để chăm lo nuôi dưỡng gia đình. Ha ha, cậu quân tử đừng chấp kẻ tiểu nhân này. Việc này, cậu cứ coi như không nhìn thấy, không biết gì, có được không?"
Dường như thần y nhớ ra một điều gì đó, lại mở ngăn kéo ra một lần nữa, lấy một xấp phong bao lì xì từ bên trong đưa cho Tần Lạc, nói: "Chút quà mọn, không đáng kể. Bất luận thế nào, cậu cũng phải nhận lấy."
Tần Lạc nhìn vào những chiếc phong bao trong tay hắn, thầm nghĩ, xem ra năm hết tết đến, việc làm ăn của thần y giả mạo này cũng không tồi cho lắm. Một xấp phong bao này, chắc đều là do những bệnh nhân được "giới thiệu" đến đây biếu ông ta.
Ông ta bận rộn cả ngày trời, vậy mà bây giờ lại phải chuyển hết chỗ tiền đó vào tay mình, e rằng ông ta đang thầm nguyền rủa mình cũng nên?
"Những đồng tiền này tôi không thể nhận được." Tần Lạc nói. "Việc này tôi cũng đã tận mắt trông thấy rồi."
"Thế bây giờ cậu muốn gì đây?" Thần y sờ sờ những sợi tóc dài trên đầu mình, khó chịu nói.
"Thứ nhất, đóng cửa không được tiếp tục kinh doanh nữa. Trả hết lại bệnh nhân số tiền ông đã lừa của họ. Thứ hai, chủ động đến đồn công an tự thú, thừa nhận tội lỗi của mình. Thứ ba, vĩnh viễn không bao giờ được nói mình là một bác sỹ trung y. Bôi nhọ những trung y chân chính như chúng tôi."
"Mày nghĩ mày là ai chứ? Tao đã trả lại tiền cho mày rồi, tao làm gì thì có liên quan gì đến mày cơ chứ? Mày dựa vào cái gì mà đòi quản nhiều chuyện như vậy?"
"Trung y không thể vực dậy nổi nữa, cũng chính là vì có đám sâu bọ các người phá hoại ở bên trong. Việc tôi đang làm, tôi không hy vọng người khác làm vướng chân tôi. Ông có thể tự mình gọi điện báo cảnh sát, còn nếu ông không đồng ý thì tôi cũng rất sẵn lòng giúp ông." Tần Lạc nói với "Thần Y".
" Mày đùa đấy à. Dựa vào cái gì mà tao phải nghe theo mày chứ?" Thần y từ trên ghế đứng phắt dậy, nói với người phụ nữ nọ: "Chúng ta đi thôi."
Tần Lạc làm gì có chuyện cho hai tên lừa đảo này rời khỏi đây được, hắn đứng dậy rất nhanh, dùng thân thể của mình chắn cửa lại.
"Tránh ra." Thần y hét lên.
"Lùi về chỗ cũ." Tần Lạc nói.
Thần y quả thật lui về chỗ cũ, có điều ông ta lui về rồi bấm một số điện thoại.
Rất nhanh, từ cầu thang truyền đến những bước chân bình bịch, có người đang nhanh chân chạy về hướng này.
Vừa rồi thần y còn bảo Tần Lạc cầm phương thuốc lên lầu để lấy thuốc, như thế có nghĩa là bọn chúng còn có người ở bên trên giúp đỡ.
Đi xuống dưới nhà là hai người thanh niên mặc trường bào giống nhau, chạc hai mươi tuổi, một người hơi béo, còn một người hơi gầy. Người gầy vừa chạy đến liền hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có chuyện gì thế? Đứa nào có mắt như mù đến đây gây chuyện vậy?" Khi tên béo nói, thì hắn ta đã dùng tay vén cổ tay áo lên, chuẩn bị hướng đến phía Tần Lạc ra tay.
"Chính là nó đấy. Kéo hắn ra cho ta." Thần y chỉ vào Tần Lạc nói.
Tần Lạc không cho chúng có cơ hội ra tay, hắn trở tay một phát, một quyền đập vào mũi của tên béo.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, sống mũi của tên béo gẫy làm đôi.
Tên gầy không ngờ Tần Lạc vừa ra tay đã đả thương người khác rồi, hắn vẫn nhìn vào biến cố trước mắt chưa kịp phản ứng gì thì hai tròng mắt của hắn đã dính một trưởng, liền lấy tay ôm mắt quỳ luôn xuống đất gào thét thảm thiết.
Hai đối thủ như thế này thì căn bản là không cần Tần Lạc phải tốn công tốn sức làm gì.
"Gọi điện thoại. Báo cảnh sát." Tần Lạc mặt sầm lại nói với thần y.
"Huynh đệ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện. Cậu ra điều kiện đi, chúng ta ___"
"Báo cảnh sát." Tần Lạc lớn tiếng nói.
Thần y mặt xám như tro tàn, hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên một cái, rồi với tay lấy chiếc điện thoại màu sữa ở trên bàn.
Nhìn thầy trò thần y cùng với người phụ nữ trung niên bị xe cảnh sát đến đưa đi, Tần Lạc thở dài một tiếng, nói với Lâm Hoán Khê: "Có phải anh đã quản quá nhiều chuyện không?"
Lâm Hoán Khê bước lên trước một bước, kéo tay Tần Lạc nói: "Nếu anh không quản, người khác cũng không quản, thì người bị lừa sẽ ngày một nhiều lên, bệnh tình của người bệnh sẽ ngày một tệ hơn, còn những tên lừa đảo thì lại phát tài phát lộc. Điều này không hề công bằng chút nào."
Lâm Hoán Khê nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc, nói: "Khi nhân dân cần đến một người anh hùng, thì vừa lúc anh có thể đảm nhận được một vai như thế. Em không hy vọng người đàn ông của em có thể cứu rỗi vũ trụ hay giữ gìn hòa bình thế giới, nhưng, em hy vọng người đó khi gặp phải những việc mà mình có thể làm được, thì hãy đứng ra làm như một người đàn ông chân chính. Em thích con người như vậy của anh, cũng luôn tự hào về những việc mà anh đã làm."
Tần Lạc có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Kỳ thực, có nhiều lúc, anh cũng thấy thật tự hào về mình."