Bác Sĩ Thiên Tài

chương 207: chim hải âu trong bão tố (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù hai phóng viên kia là bị người ta cường ngạnh kéo vào văn phòng viện trưởng Cam Vân, nhưng mà sau khi đi vào Tần Lạc vẫn bảo hai bảo vệ còn định ở trước mặt viện trưởng biểu hiện sự uy mãnh có lực của bản thân một phen đi ra ngoài. Bình thường, bọn họ ngay cả cơ hội tiếp xúc với viện trưởng cũng chẳng có. Chỉ có thể nhìn từ rất xa, cũng không có cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy.

Tần Lạc vẫn rất có phong độ tự mình rót trà cho hai phóng viên, sau đó ngồi trước mặt bọn họ lộ nét cười, nói: "Tôi muốn biết, các anh làm sao biết những người bệnh này? Là ai báo cho các anh biết?"

"Không thể trả lời". Nam mặc áo nike lộ vẻ lạnh lùng nói. Nhưng gã lại lo trả lời như vậy sẽ chọc giận Tần Lạc, sợ hắn làm một vài chuyện có hại cho cả hai bên nên lại giải thích một câu, nói: "Thật ra thì chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nhận được một cuộc điện thoại nặc danh báo tin. Đối phương là ai, chúng tôi làm sao mà biết được?"

Tần Lạc gật gật đầu, biết hai người cũng không có khả năng nói cho hắn thân phận của người báo tin. Thậm chí, trong lòng hắn cũng không hy vọng hai phóng viên này thật sự dễ dàng bán người báo tin. Chứ nếu họ làm như vậy, về sau còn ai dám báo tin với truyền thông về một vài hiện tượng hắc ám trong xã hội nữa?

Đây hẳn là thái độ và trách nhiệm của người truyền thông đối với người báo tin. Cũng là sự bảo hộ đối với bọn họ.

"Được. Vấn đề này các anh có thể không cần trả lời". Tần Lạc nói. "Tôi không biết người báo tại sao lại nói lai lịch những bệnh nhân này với các anh, nhưng mà, tôi có thể kể lại tường tận chuyện này với các anh. Hơn nữa, trong tay tôi có phần lớn căn cứ chính xác để chứng minh lời tôi nói hết thảy là chân thật".

Hắn thấy hai người tựa vào ghế salon, không muốn đụng vào chén trà do đôi "tay bẩn" của mình bưng tới, vẻ mặt hai vị phóng viên tiên sinh kiểu như anh đắc tội với tôi anh nhất định phải chết, liền nói: "Tôi tôn trọng quyền lợi khai thác chân tướng của các anh, tôi cũng vui vẻ phối hợp với công việc của các anh. Mà tôi cũng chỉ vô tâm mạo phạm mà thôi, chỉ hy vọng các anh lúc đưa tin nên thận trọng một chút. Cần phải trình ra sự thực chân chính cho công chúng, chứ không phải là trình ra cố sự ly kỳ huyễn hoặc thêm mắm thêm muối".

Thanh niên đeo kính đen hai tay khoanh lại, cười lạnh nói: "Anh có quan hệ như thế nào với bà ta?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt của gã nhìn về phía Cam Vân vẫn còn phong vận.

"Bà là mẹ tôi". Tần Lạc bẩm báo chi tiết.

"Bà ta có thân phận gì? Tôi là muốn hỏi, bà ta có quan hệ gì với bệnh viện này?" Thanh niên đeo kính đen tiếp tục hỏi.

"Tôi là người phụ trách bệnh viện này". Cam Vân chủ động giới thiệu. Bà là một bác sĩ, cũng là một thương nhân. Bà phi thường hiểu rõ chuyện này sau khi lộ ra ánh sáng, sẽ khiến cho xã hội dậy sóng như thế nào.

Mặc dù bà luôn có lòng tin với năng lực xử lý sự việc của con mình, nhưng vẫn không yên lòng mà muốn tới đây xem một chút. Loại chuyện này, không được xảy ra chút sai lầm nào.

Kính đen giả bộ lộ vẻ giật mình hiểu ra, nói: "A. Vậy xem ra tôi đã hiểu rồi. Cảm tình bệnh viện này là tài sản của nhà các người, các người giúp mình nói chuyện tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, chúng tôi nhất định phải đứng ở về phía những người vô tội đáng thương. Chức trách của chúng tôi là vì dân mà gào hét, bằng không, chúng tôi còn làm phóng viên làm gì?"

Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Tôi rất khâm phục các anh có phẩm đức và tình cảm như thế. Tôi cũng có bạn làm ngành phóng viên cao thượng này rất tốt".

Người Tần Lạc nói chính là Từ Ảnh, nếu đối phương còn nhớ rõ hắn.

Không còn cách nào khác, hắn vì muốn kéo gần mối quan hệ với bọn vua không oán này. Nên đành phải khoác lác bảo một lũ người chẳng có quan hệ gì là bạn của mình.

"Nhưng mà, lập trường của tôi giống với lập trường của các anh. Chúng ta đều đứng trên lập trường người bệnh mà lo lắng, đây cũng chính là nguyên nhân những người bệnh này tới bệnh viện của chúng tôi lúc này. Nếu các anh có nghi vấn gì, vì sao không đợi tôi giải thích sơ mọi chuyện đã chứ?"

Kính đen không nhịn được nói: "Họ Tần kia, tôi nói cho anh biết, chúng ta không có gì để nói cả. Anh vừa rồi thái độ dã man thô bạo, ra tay đánh phóng viên truyền thông, còn đập hư máy của chúng tôi thì chúng ta còn có cái gì mà nói chứ? Còn muốn nói chuyện gì? Người giống như anh thì có thể làm ra chuyện gì tốt chứ?"

"Nhưng tôi có trách nhiệm phải nói cho các anh biết, hai bảo vệ kia vẫn còn trông chừng ở cửa. Các anh muốn ra cũng không được, cũng chỉ có thể nghe tôi giảng cố sự này mà thôi". Tần Lạc cười tủm tỉm nói, giống như là không nghe được thành phần công kích trong lời của hắn vậy.

Mặc kệ bọn họ có đồng ý nghe hay không nghe, tiếp theo Tần Lạc liền bắt đầu nói về chuyện mình nhân lễ mừng năm mới về nhà, nói mình phát hiện nguyên nhân sự kiện thực phẩm trúng độc này, sau đó tả phương pháp xử lý của mình, nói thái độ của Tần gia với chuyện này, hơn nữa còn nói điều kiện bồi thường của Tần gia về sau như thế nào, vấn đề làm sao để bảo đảm cuộc sống sau đó.

Lâm Hoán Khê lặng lẽ mà rót một chén trà cho Tần Lạc, để khi hắn khát nước thì uống cho thấm giọng. Cam Vân nhìn đứa con ngồi trên ghế salon chăm chú giảng giải lộ vẻ sủng ái, trong lòng đầy sự kiêu ngạo và tự hào.

Trước kia, bà luôn lo con mình không thể trưởng thành. Nhưng bây giờ thì bà rất an tâm.

Đứa con trai này của mình không chỉ trưởng thành, mà hơn nữa còn rất ưu tú.

Tần Lạc dùng tình lay động, dùng lý giải thích, thẳng thắn vô tư, không chút giấu giếm mà kể hết chuyện đã trải qua. Hắn cảm thấy, nếu mình là một trong hai người phóng viên này, thì nhất định cũng sẽ bị mình làm cảm động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng khi hắn thấy hai phóng viên này vẫn vẻ mặt lạnh lùng thì trái tim bắt đầu chìm xuống.

"Cố sự rất cảm động, còn gì nữa không?" Kính đen cười ha hả nói.

"Nếu không tin, các anh có thể đi phỏng vấn người bệnh".

"Bọn họ sợ sớm đã bị các người mua chuộc rồi ấy chứ?"

"Chuyện đã trải qua chính là như thế". Tần Lạc cũng có chút hứng thú sút giảm.

Có một số người, không thể dùng ngôn ngữ mà nói cho họ hiểu được.

"Bây giờ, các anh có thể đi. Nhưng mà, tôi hy vọng các anh sau khi kiểm tra mọi chuyện rõ ràng rồi hãy gửi bản thảo đi". Tần Lạc nói. "Cameras của các anh là tôi làm hỏng, các anh nói giá đi, tôi nhất định sẽ bồi thường theo giá đó. Mười vạn đủ chưa?"

Kính đen vốn định từ chối, bởi vì nếu làm thế, bọn họ có thể lấy cái này làm điểm công kích để bôi đen Tần Lạc và bệnh viện Ái Khang.

Nhưng mà, Tần Lạc thoáng cái đã đưa ra cái giá khiến bọn họ chẳng cách nào từ chối.

"Giá cũng không cao như thế". Thanh niên mặc áo nike lên tiếng nói.

"Vậy cứ mười vạn đi". Tần Lạc một lời đã quyết. Hắn xoay người liếc nhìn Cam Vân một cái, Cam Vân lập tức gọi điện cho bộ tài vụ của bệnh viện.

Chỉ lát sau, bộ tài vụ của bệnh viện liền đưa mười vạn đồng tiền mặt tới.

"Tiên sinh, để tiện cho chúng tôi ghi chép, xin kí tên ở chỗ này". Chủ quản tài vụ lấy giấy bút đưa tới.

Thanh niên đeo kính đen do dự một phen, nhưng nhớ tới đây là phí cameras do hắn bồi thường cho mình, nên vẫn ký tên lên trên đó.

Đợi sau khi hai phóng viên rời đi, Cam Vân đi tới hỏi: "Sao lại đưa bọn họ nhiều tiền thế? Cái cameras kia đáng giá mười vạn ư?"

"Giá trị không nhiều như thế". Tần Lạc lắc đầu. "Cameras kia có lẽ chưa tới một vạn. Nhưng mà, nếu chúng ta ra giá quá thấp, bọn họ nhất định sẽ từ chối. Nhưng nếu là mười vạn, bọn họ muốn từ chối cũng sẽ khó nói ra khỏi miệng. Con chỉ đưa ra một cái giá khó khiến bọn họ có thể từ chối".

"Con định mua chuộc bọn họ?" Cam Vân hỏi.

"Cũng không thể nói là mua chuộc. Con chỉ muốn cột bọn họ vào cùng một con thuyền nhỏ với nhà chúng ta thôi. Nếu đến lúc đó bọn họ vẫn có ác ý bôi nhọ Tần gia, vậy, mười vạn họ thu chính là tội chứng nhận hối lộ".

"Nếu bọn họ nói đây là tiền bối thường cameras thì sao?"

"Người khác có tin không? Một cái cameras mà giá mười vạn à?"

"Con ở Yến Kinh đã học được những thứ gì thế?" Cam Vân nhìn con mình có chút kinh ngạc. Sao chỉ mới đi kinh thành một chuyến, mà sau khi trở về liền trở nên có chút... hư hỏng vậy chứ?

Tần Lạc cười khổ. Hắn tất nhiên là không thể nói rồi, thật ra thì đây là thủ đoạn học được từ trên người của Lệ Khuynh Thành. Có đôi khi, biện pháp của cô gái này thật đúng là vô cùng có tác dụng.

"Giờ làm sao? Bọn họ cũng không giống như là tin lời giải thích của con".

"Chuyện này con biết". Tần Lạc cười khổ nói. "Bọn họ gán cho chúng ta tội đầu sỏ, xem ra chỉ có thể phòng bị từ những con đường khác".

Nghĩ một lát, Tần Lạc bấm số điện thoại của Hạ Dương.

Rất nhanh, trong loa liền truyền tới giọng nói cởi mở của Hạ Dương: "Không phải buổi sáng mới đi dập đầu lão gia tử nhà các người sao? Sao nhanh như thế đã gọi điện thoại tới rồi? Tìm tôi có việc gì à?"

"Có chút vấn đề". Tần Lạc nói. "Hôm nay có hai phóng viên tới đây chụp ảnh, bọn họ có thể sẽ phơi chuyện này ra".

Hạ Dương vẫn luôn tham dự ca này, nghe lời Tần Lạc nói, cũng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mặc dù ngang ngược, nhưng nhiều ít gì cũng cực ít nói tục mà giờ khắc này cũng không nhịn được chửi ầm lên, nói: "Mịa con bà nó, là ai thiếu đạo đức thế? Chuyện cậu làm có gì là sai? Có điểm nào là có lỗi với người ta? Người khác tôi không dám bảo đảm, nhưng nhân phẩm của người Tần gia các người thì tôi tin được. Bây giờ cậu ở chỗ nào? Tôi lập tức qua đó".

"Đang ăn Tết, anh không cần phải qua đây. Anh chỉ cần giúp tôi lên tiếng kêu gọi mấy ngành có liên quan là được". Tần Lạc nói. "Bên này chúng tôi cũng sẽ tăng nhanh tiến độ, đợi sau khi nghiên cứu ra thuốc giải độc, sẽ không sợ có người công kích lung tung".

"Tần đại thiểu, đã là lúc nào rồi? Cậu cũng đừng khách khí với tôi nữa. Nếu tôi không giúp được cậu chuyện này, trở về lão gia tử nhà chúng tôi nhất định sẽ gõ đầu tôi". Hạ Dương nói: "Yên tâm đi. Chỉ cần có Hạ Dương tôi ở đây, chuyện này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên bất cứ truyền thông nào".

Tần Lạc biết lời này của Hạ Dương cũng không phải giả, với bối cảnh nhà bọn họ mà nói, muốn cho truyền thông thận trọng đăng với một số chuyện, thì sẽ chẳng có một nhà báo nào dám cự tuyệt.

Tần Lạc chỉ đành nói địa chỉ, Hạ Dương lập tức lái xe chạy tới.

Nhưng mà, chuyện lại chẳng thuận lợi như trong dự đoán của bọn họ.

Mặc dù truyền thông cũng không có đưa tin chuyện hôm qua hai phóng viên vào chụp ảnh, nhưng ở trên truyenfull.vn, tin tức liên quan đến sự kiện ngộ độc thức ăn lần này lại xuất hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio