Trương Nghi Y đang thoái mái nằm trên ghế sa-, vì điều hòa trong phòng mở vừa đủ, cho nên nàng mặc áo ngủ lụa màu đen gợi cảm cũng không thấy lạnh.
Chỉ là, lúc nàng nằm, bộ ngực căng tròn kia liền đập vào mắt Vương Cửu Cửu. Cúi đầu nhìn bộ ngực giờ mới bắt đầu trổ mã của mình, còn lâu mới nguy nga đồ sộ như mẹ, trong lòng cũng có chút rối rắm cùng buồn bực nho nhỏ.
"Mẹ đã là một bác gái trung niên, còn cả ngày chạy đi tập aerobic với bảo dưỡng ngực làm gì... Mẹ vẫn định trải qua mùa xuân thứ hai đấy à?" Vương Cửu Cửu vừa đắp dưa leo lên mặt Trương Nghi Y, vừa nói.
"Hì hì, mẹ không phải định trải qua mùa xuân thứ hai, mẹ là muốn phát cảnh xuân lần thứ hai". Trương Nghi Y vẻ mặt kiêu ngạo nói. Còn cố ý nâng bộ ngực trước mặt con gái mình, làm cho nó càng thêm căng tròn. "Ai là bác gái chứ? Mẹ ngoại trừ là mẹ con, còn chỗ nào dính dáng tới từ "mẹ" chứ? Vương Cửu Cửu, mẹ nói cho con biết đừng tùy tiện vu tội. Nếu không, năm nay con tiếp tục ngồi xe buýt đi học đi. Hủy bỏ kế hoạch mua xe".
Vương Cửu Cửu làm sao chịu, nàng còn định lái xe chở Tần Lạc đi hóng gió mà. Chạy xe tới chỗ vắng vẻ yên tĩnh rồi ở chỗ cảnh đẹp hữu tình, nếu Tần Lạc động tay động chân, thì cũng lửng lơ con cá vàng mà mặc hắn làm bậy một lần, đến khi đó quan hệ chẳng phải đã định rồi sao?
Không nỡ bỏ con sao bắt được sói. Không nỡ bỏ thân thể sao bắt được sắc lang.
Lại nói, học kỳ tới nàng còn phải phụ trách công việc quỹ từ thiện. Không có xe đi làm sao tiện?
Mặc dù Tần Lạc cũng từng nói dùng tiền quỹ cho nàng mua xe, nhưng nàng thấy số tiền kia bây giờ còn có cách dùng khác, không nên tiêu bậy.
Con gái khi yêu, cùi chỏ đều lộ ra ngoài.
"Mẹ, người ta chỉ là nói sự thật thôi mà, mẹ càng lộ vẻ trẻ trung xinh đẹp, con đi ra ngoài nói người phụ nữ kia là mẹ tôi, cũng chẳng còn mặt mũi, đúng không?" Vương Cửu Cửu ôm cổ Trương Nghi Y, vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Đúng ha. Đúng ha". Trương Nghi Y cao hứng liên tục gật đầu. "Hay là mẹ mua cho con xe Ferrari? Mẹ thấy Beatles không tốt. Nghe người ta nói cái gì mà xe bà hai. Nghe tiếng thật không tốt".
"Xe thể thao đắt lắm. Ba con không đồng ý thì sao?" Vương Cửu Cửu nói. "Ba sớm đã định mức giá mua xe cao nhất rồi".
"Con đi học mà sao dốt thế? Quyền kinh tế trong nhà là do mẹ nắm giữ, liên quan gì tới ba con chứ?" Trương Nghi Y nói. "Với lại, mẹ là vợ lão, con là con gái của lão. Chúng ta cho dù có mua xe thể thao thì lão cũng làm sao đập chết chúng ta được chứ?"
Vương Cửu Cửu liền lộ vẻ cười gian, nói: "Được rồi. Con nghe lời mẹ. Mẹ nói thế nào thì là thế đó".
Lúc nói chuyện thì điện thoại đặt trên ghế sa- của Vương Cửu Cửu vang lên.
Vương Cửu Cửu dừng công việc, chạy tới tiếp điện thoại, cười nói: "Tiểu Hoa, có phải lại muốn ra ngoài dạo phố không? Hôm qua đã đi tới trưa, chân mình cũng sưng rộp lên rồi này. Hôm nay không đi được".
"Cửu Cửu, cậu có xem tin tức hay không vậy?" Tiểu Hoa cũng không nói giỡn với Vương Cửu Cửu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Tin gì?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Tin về thầy Tần. Bây giờ cậu mở máy tính ra đi, mình cho cậu biết link". Tiểu Hoa nói.
"Ừ". Vương Cửu Cửu lập tức chạy đến bên bàn trà, mở máy tính mới sử dụng ở trên bàn, nói: "Giờ nói cho mình biết link đi".
"Thật ra cũng không cần đưa link. Cậu chỉ cần tìm mấy chữ "Là trung y thế gia hay là độc dược thế gia" là có thể thấy. Có rất nhiều tin liên quan, trên đó còn hiện tên thầy Tần nữa. Mình nghi chuyện này có liên quan tới thầy Tần".
Vương Cửu Cửu dựa theo lời Tiểu Hoa nói, sau khi gõ mấy chữ này, quả nhiên xuất hiện rất nhiều tin liên quan.
Vương Cửu Cửu càng xem càng kinh hãi, nói: "Được rồi, Tiểu Hoa, không nói với cậu nữa, mình gọi điện hỏi thầy Tần tình huống một chút đây".
"Ừ. Có tin gì thì thông báo một tiếng nha. Mọi người đang rất lo cho thầy Tần". Tiểu Hoa nói xong, liền cúp điện thoại.
Vương Cửu Cửu suy nghĩ một chút, rồi bấm số điện thoại của Tần Lạc.
Điện thoại vừa được bắt, Vương Cửu Cửu liền hỏi gấp: "Thầy Tần, tin trên mạng có phải thật không vậy?"
Tần Lạc không ngờ Vương Cửu Cửu nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới hỏi, cười nói: "Quả thật là có tin này, nhưng sự thực trong tin này cũng không phải là thật".
"Em đương nhiên biết tin này không phải là thật rồi. Thầy là hạng người gì bọn em còn không rõ sao? Thầy Tần sao có thể làm ra chuyện này chứ?" Vương Cửu Cửu tức giận nói. "Nhất định là tên khốn kiếp nào đó cố ý hãm hại thầy rồi. Thầy Tần, thầy yên tâm, em sẽ không để thầy bị oan".
"Em cứ ăn Tết cho tốt đi. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết". Tần Lạc cười.
"Không được. Em muốn giúp thầy. Em không cho phép thầy bị người ta vu oan. Vì như vậy em sẽ rất tức giận, vô cùng tức giận". Vương Cửu Cửu nói.
Cúp điện thoại, nàng chạy đến trước mặt Trương Nghi Y, nói: "Mẹ, mẹ không phải có một người bạn ở tổng cục tin tức sao?"
"Thì sao?" Trương Nghi Y ngửa mặt lên hỏi. "Có phải con rể mẹ đã xảy ra chuyện gì không?"
Vương Cửu Cửu kể chuyện đã trải qua, Trương Nghi Y cũng cực kỳ tức giận. Nói: "Nực cười, dám khi dễ nam nhân con mẹ và mẹ đều thích. Thật là không muốn sống rồi mà. Con nhanh giúp mẹ đắp dưa leo xong để mẹ gọi điện cho bạn mẹ".
Vương Cửu Cửu lấy mấy miếng dưa leo trên mặt Trương Nghi Y xuống, nói: "Mẹ gọi điện thoại trước đã. Nói chuyện xong con lại đắp lại cho mẹ".
"Đắp bây giờ".
"Gọi điện trước".
Con không phải nói cái gì cũng nghe lời mẹ sao?"
"Ngoại trừ chuyện này".
"..."
Mã Duyệt đứng ở một bên im lặng, thỉnh thoảng nhìn lén sắc mặt tiểu thư. Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, trong lòng cũng thầm thấy kỳ lạ.
"Tổng cộng có bao nhiêu nhà truyền thông truyenfull.vn tham gia đưa tin này?" Văn Nhân Mục Nguyệt đặt tư liệu trong tay lên bàn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi. Nguồn:
"Một trăm bảy mươi hai nhà". Mã Duyệt giống một cái máy tính, lập tức đưa ra đáp án. Công việc như vậy có một nhóm đoàn thể phụ trách. Chỉ có thể làm kỹ chuyện một chút, mới có thể lúc Văn Nhân Mục Nguyệt đưa ra vấn đề, nàng có thể nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác.
"Truyền thông truyenfull.vn lớn nhất tổng cộng có mấy nhà?"
"Tổng cộng có bảy nhà".
"Đi tìm bốn nhà truyền thông có thể hợp tác hiệp đàm, dẫn hướng gió của dư luận qua đây".
"Vâng". Mã Duyệt hồi đáp.
Văn Nhân Mục Nguyệt dừng một chút, giống như vô ý mà nói: "Nếu không được, hãy thu mua đi".
Mã Duyệt sửng sốt, khuyên nhủ: "Tiểu thư, chuyện này không hợp với lợi ích của chúng ta. Hơn nữa, mấy công ty này đều là công ty đưa ra thị trường, thực lực rất mạnh mẽ, chúng ta chưa trải qua điều tra nghiên cứu và đặt bố cục trước, nếu tự tiện thu mua, có thể sẽ... làm nhiều công ít".
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu nhìn cấp dưới trung thành và tận tâm, có can đảm đưa lên đề nghị khác của mình, lên tiếng nói: "Mã Duyệt, cô có nghĩ tới việc bản thân nên làm khác một lần không?"
"Bản thân làm khác?" Mã Duyệt có chút mê hoặc. Mặc dù nàng đã quen với những vấn đề quái dị của cấp trên, nhưng, chuyện hôm nay thật sự khiến nàng không cách gì trả lời.
"Đi biển lặn một lần, đi quán bar nhảy điên cuồng một lần, đi rạp chiếu phim xem phim tình cảm một lần, tay trong tay với một người đàn ông đi trên đường. Những thứ này chúng ta thường xuyên nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ thử qua". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt mở to mắt nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, có chút không thể tin được là những lời này lại từ miệng nàng nói ra.
Chuyện này quá lạ lùng phải không?
Nếu tiểu thư thật sự mặc bikini ra bãi biển, vậy sẽ xuất hiện cảnh chấn động thế nào chứ? Sợ là đàn ông toàn Yến Kinh sẽ chạy vội đi xem ấy chứ?
Ở quán bar nhảy sexy một lần, tay trong tay với người đàn ông mà mình thích đi trên đường... chẳng lẽ muốn đến tận thế sao?
Bị Mã Duyệt nhìn chằm chằm như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng có chút hơi không được tự nhiên.
"Tôi cũng chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này". Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt chuyển đến chỗ khác, nói.
Nàng chỉ muốn nói cho Mã Duyệt hiểu, có một số chuyện, sẽ không bởi vì "Không hợp" mà buông bỏ. Có đôi khi, con người cũng có thể điên cuồng một lần, chứ không phải là một người máy không hiểu nhân tình thế sự.
Mình, chẳng lẽ thật sự là người máy sao?
"Tiểu thư, bọn tôi xác định phải làm vậy sao? Nếu thu mua, có thể cần rất nhiều tài chính". Mã Duyệt khẳng định nói.
"Mấy năm trước bộ phát triển đưa tới đây một phần báo cáo, trong báo cáo có nói qua tiền cảnh thị trường truyenfull.vn. Lúc ấy, tôi cảm thấy thị trường truyenfull.vn vẫn chưa đủ chín muồi, nên vẫn luôn không quyết định tiến vào. Bây giờ, là thời cơ để chúng ta tiến vào ngành truyenfull.vn". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vâng. Tiểu thư. Tôi biết phải làm thế nào" Mã Duyệt nói: "Tôi sẽ bảo bộ tài chính quốc tế bắt tay từ cổ phiếu thị trường. Giai đoạn đầu, chúng ta sẽ thành cổ đông lớn nhất của bọn họ".
Đợi sau khi Mã Duyệt rời đi, Văn Nhân Mục Nguyệt kéo ngăn kéo ra, lấy một dao gọt trái cây sáng loáng.
Thân dao sáng ngời trơn bóng, có thể phản chiếu một bên mặt xinh đẹp tuyệt luân của Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Coi như đây là quà mừng năm mới tặng cho anh đi". Văn Nhân Mục Nguyệt thì thầm.
Lệ Khuynh Thành cũng không xem phần tư liệu do bí thư đưa tới kia, nàng hiểu rất rõ thủ đoạn ngươi lừa tôi gạt, đấu đá nhau trên thị trường. Chuyện như vậy, nàng thấy rất nhiều.
Nếu để nàng xử lý, nàng có lòng tin có thể làm tốt.
Chẳng qua, người bị hại lúc này là người mình quan tâm mà thôi.
Cầm di động để trên bàn lên, vốn định gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng sau một phen do dự, lại đặt điện thoại xuống.
"Tôi tin, anh nhất định có thể xử lý tốt". Trong lòng Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ.
Tần Lạc lại vừa cúp một cuộc điện thoại do một người bạn quan tâm gọi tới, sau đó vội gập điện thoại.
Chuyện bên này đã truyền khắp Yến Kinh, tất cả những người quen hắn đều gọi điện tới an ủi hoặc quan tâm sự tiến triển của sự việc. Sư phụ hắn thậm chí còn định bảo Vương Dưỡng Tâm qua giúp.
Còn mấy phút nữa là tới thời gian tiếp phóng viên, hắn cũng chẳng muốn nghĩ tới lúc bản thân mình ngồi trên bục trả lời vấn đề phóng viên, điện thoại trong túi áo vẫn luôn vang lên không ngừng.
Tần Minh bước nhanh vào, nói: "Tần Lạc, phóng viên truyền thông đã tới đủ. Họp báo có phải là đã có thể bắt đầu không?"
"Đi thôi. Bây giờ chúng ta đi ra ngoài". Tần Lạc từ trên ghế sa- đứng lên nói.