Sau khi bị cảnh sát giải lên đồn thẩm vấn Tần Lạc ngồi tại một góc phòng, một chén trà, một tờ báo, vẻ mặt hắn chăm chú xem tin tức mới nhất của làng giải trí Ấn Độ.
Hình như tâm tình của hắn không mảy may suy nghĩ gì về những ảnh hưởng của việc hắn đã nổ súng đả thương một người.
Dịch Bằng gõ gõ cửa, nói: "Tần Lạc tiên sinh, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh để hiểu rõ một chút. Không biết anh có tiện không?"
Sau khi nói xong, chính hắn lại có cảm giác mình đặt vấn đề thật là ngu xuẩn.
Mình là cảnh sát, hắn là phạm nhân, mình thẩm tra hắn là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, đây là phòng làm việc của hắn, chẳng lẽ hắn vào đây còn phải chào hỏi người khác sao?
"Đương nhiên có thể. Tôi rất thích phối hợp công việc với các đồng chí cảnh sát." Tần Lạc bỏ tờ báo xuống, đứng dậy tiến đến nói.
Hắn như vậy có vẻ khách khí nhưng ngược lại Dịch Bằng lại có cảm giác được sùng ái, vội vàng khoát tay nói: "Ngồi, ngồi. Anh hãy ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp. Chúng ta hãy nói chuyện thoải mái nhé. Đừng câu nệ. Ha ha. Đừng câu nệ."
Tần Lạc gật đầu cười nhưng thật ra trước mặt vị cảnh sát này hắn có cảm giác không được tự nhiên.
Dịch Bằng ngồi xuống, nói: "Tần tiên sinh…"
"Cứ gọi tôi là Tần Lạc được rồi. Tần trong từ võ tần, lạc trong thủy lạc", Tần Lạc nói.
"Chẳng là, Tần Lạc, tôi muốn anh nói lại một lần nữa chiều nay đã xảy ra chuyện gì"
"Được thôi", Tần Lạc nói. Sau đó hắn tường thuật lại đầu đuôi sự tình giải thích một lượt. Đương nhiên, ở một vài tiểu tiết hắn có chỉnh sửa, tất nhiên cũng chỉ sai lệch đi một chút thôi.
"Sự thật chính là như vậy", bản thân Tần Lạc luôn cho rằng hắn chịu oan ức.
"Tôi có một vấn đề xin đuợc hỏi, khẩu súng của anh là từ đâu mà có vậy?" Dịch Bằng hỏi.
Trước khi Tần Lạc đến Cừu gia thì đã sớm biết Cừu Trọng Mưu đã chuẩn bị súng ống từ trước, bản thân hắn có cầm súng, thậm chí ngay cả mấy tên vệ sĩ của hắn cũng có súng. Vì vậy, nếu Tần Lạc người đến công kích bằng miệng e rằng thật khó khăn.
Bây giờ cũng chỉ còn cách nói ra hết những gì đã xảy ra với Dịch Bằng. Đó cũng là tin vui đối với cảnh sát.
Dù sao ngay lúc đó mọi chuyện đã được kiểm soát, đại nghiệp của Cừu gia rất lớn, nếu đắc tội với họ e rằng khó mà được bỏ qua. Mặc dù Dịch Bằng cũng có chút thế lực nhưng nếu đắc tội với họ cũng không thể không bị ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
"Của một… người bạn tặng tôi." Tần Lạc nói.
"Bạn nào?"
"Thân phận của họ không được phép tiết lộ." Tần Lạc nói.
Tâm trạng Dịch Bằng có chút không vừa lòng, câu hỏi của cảnh sát mà anh ta cũng dám nói không được phép tiết lộ sao? Nếu là người khác trả lời như vậy, hắn đã sớm khiến cho họ phải chảy nước mắt mà khai ra.
Nhưng hắn biết rằng đây là người hắn không được phép đắc tội.
Cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: "Anh có còn giữ khẩu súng chứng cứ không?"
"Có", Tần Lạc vui vẻ đáp lời. Lần này câu trả lời làm cho Dịch Bằng có chút buồn bực.
Xem ra, hắn muốn giữ khẩu súng này để chứng minh sự phi pháp của mình. Hi vọng là không có chuyện gì to tát xảy ra.
"Khẩu súng chứng cứ của anh để ở đâu?"
"Ở nhà".
"Nhà anh ở đâu?"
"Dương Thành".
Từ Dương Thành tới đây, thảo nào không có vẻ gì là sợ hãi.
Anh có thể bảo người nhà anh mang khẩu súng đó đến đây được không?"
"Không thành vấn đề." Tần Lạc gật đầu. "Bọn họ chắc là đang trên đường tới đây."
Dịch Bằng vừa mới rời đi, Cừu Yên Mị đi đến. Nhìn trên người cũng không có gì có thể làm Tần Lạc bị thương, vừa cười vừa nói: "xem ra anh cũng không có gì là oan ức nhỉ".
Có gặp Cừu đại tiểu thư đến chào hỏi giúp tôi, bọn họ nào dám đối đãi với ta không ra gì". Tần Lạc cũng cười nói giỡn. " Cừu gia các cô bây giờ đã khai hết chưa? Bọn họ nói như thế nào?"
"Tạm thời không có động tĩnh gì, có thể là muốn xem động tĩnh bên ngoài thế nào. Nhưng chắc chắn chuyện này sẽ không được giải quyết dễ dàng đâu". Cừu Yên Mị tỏ vẻ lo lắng nói. Một điều xấu là đứng giữa hai thế lực lớn va chạm nhau, là người phụ nữ của Cừu gia nên dù kết quả như thế nào cô cũng không cảm thấy vui vẻ.
Xét đến cùng, Cừu gia cũng vẫn là gia đình của cô.
"Vậy theo cô định giải quyết vấn đền nan giải này như thế nào? Cừu Trọng Mưu đánh tôi bị thương, tôi đánh hắn bị thương, không ai nợ ai. Tại sao cứ phải quyết liệt đấu đến cùng kẻ sống người chết? Hãy bảo anh hai cô lên tiếng để tôi có thể ra ngoài để đến khám bệnh cho Cừu lão gia tử". Tần Lạc nói.
Cừu Yên Mị kinh ngạc nhìn Tần Lạc, cười khổ mà nói: "chuyện nếu chỉ đơn giản có vậy thì thật tốt quá".
Cô thật sự cũng không hiểu tại sao Tần Lạc lại nghĩ chuyện có thể đơn giản như vậy. Đầu óc hắn chỉ tới trình độ này thôi sao? Như vậy thì đúng là làm cho người ta thất vọng rồi a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Như vậy đi, cô gửi cho hắn một câu tôi đã nói, nếu như bây giờ hắn chịu buông tay, hơn nữa bảo Cừu Trọng Mưu đến xin lỗi tôi, tôi sẽ giả bộ không có chuyện gì cả. Mọi người ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, sau này gặp mặt còn có thể là bạn bè."
"Hắn sẽ không đồng ý đâu. Ít nhất thì Nhị Thẩm cũng không đồng ý."
"Nếu như hắn không đồng ý như vậy, ta sẽ nói hết với cảnh sát rằng gia tộc Cừu gia có di truyền bệnh thần kinh. Cừu Trọng Mưu là một bệnh nhân tâm thần, lúc đó tinh thần đang quá khích không khống chế được nên hướng khẩu súng về phía tôi mà bắn."
Cừu Yên Mị hít một hơi dài, có thể dùng chiêu này đối phó với Cừu gia sao? Đây là bí mật của Cừu gia mà.
Những người đàn ông của Cừu gia có di truyền bệnh thần kinh, không thể để lộ chuyện xấu này ra ngoài được, cô cũng là người nhà Cừu gia nên cũng kiên quyết muốn giữ bí mật đến cùng. Nếu như Tần Lạc đem chuyện đó nói ra, như vậy e rằng sẽ có nhiều chuyện không hay nữa xảy ra.
Trước tiên là tất cả danh dự của Cừu gia sẽ bị tiêu tan, chỉ trong thời gian ngắn Cừu gia sẽ trở thành sự nhạo báng của mọi người.
Mặt khác, nhị thúc Cừu Dật Hòa bây giờ cũng đang trong thời gian quan trọng chuẩn bị được xét thăng chức. Nếu như chuyện Cừu gia có tiền sử bệnh thần kinh thì liệu cấp trên có thể không thận trọng mà quyết định thăng chức cho ông không?
Cừu Yêu Mị biết phụ thân cùng Nhị thúc thần kinh đều bình thường. Thậm chí, trí tuệ của bọn họ còn cao hơn người thường. Đàn ông trong Cừu gia cũng không phải ai cũng đều có di truyền căn bệnh này, nếu không thì Cừu gia cũng đã không được như Cừu gia bây giờ.
Bọn họ có thể đợi được đến lúc có kết quả kiểm tra tinh thần của nhị thúc nhưng liệu đối thủ có chịu đợi chờ điều đó không? Hơn nữa, điều này cũng ảnh hưởng lớn đến những mối quan hệ khác của Cừu gia.
"Anh đã sớm nghĩ tới đường lui, vì sao lại chủ động báo cảnh sát?" Cừu Yên Mị híp mắt nhìn một nam nhân trẻ tuổi bề ngoài có vẻ chất phác nhưng lại có thể nghĩ ra những độc sách, hỏi.
"Nói như vậy là Cừu gia đã bắt đầu biết giữ bí mật nhược điểm của mình rồi đấy nhỉ". Tần Lạc vô duyên vừa cười vừa nói. "Tôi báo cảnh sát là để cho mọi người thấy tôi hoàn toàn dám chịu trách nhiệm về việc dùng súng làm người khác bị thương".
"Sau đó anh lại dùng tôi giúp anh nói ra ý định của mình để uy hiếp Cừu gia?" Cừu Yên Mị tủm tỉm cười hỏi, đôi mắt mở to vừa như có ý cười vừa như không, làm cho Tần Lạc đoán không ra suy nghĩ của cô lúc này.
Cô ta ắt hẳn tức giận lắm mới nói vậy đây? Tần Lạc thầm nghĩ.
"Không phải là uy hiếp, chỉ là thương lượng thôi." Tần Lạc nhìn Cừu Yên Mị nói. "Cô hẳn là biết cách giải quyết tốt nhất là gì. Hai nhà mà liều mạng thì cô chết ta sống,cuối cùng ai là người được lợi? Tôi là vội tới chữa bệnh cho Cừu lão gia tử chứ không phải vội tới Tần gia trêu chọc đối thủ. Cừu gia cũng thật sự không cần phải tăng thêm một đối thủ nữa làm gì. Là do Cừu Trọng Mưu nảy sinh xung đột, hoàn toàn là ngoài ý muốn của tôi."
Cừu Yên Mị suy nghĩ một chút, nói: "Tôi sẽ về nhà và chuyển những lời này của anh."
"Tôi nợ cô một chữ tình." Tần Lạc nói.
Cừu Yên Mị gật đầu, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Tần Lạc đang cầm cốc trà xanh đã nguội, tinh thần có chút bừng tỉnh.
Một xử nam ngây ngô tinh khiết của ngày xưa đã một đi không trở lại. Giờ đây trên người hắn gánh chịu ngày càng nhiều trách nhiệm, những suy tính từ đó cũng ngày càng nhiều. Chung quy cũng là muốn giữ gìn bản thân nên không thể không làm tổn thương người khác.
Mưu kế chính là con dao hai lưỡi. Để không bị thương, phải đả thương người.
………
Cừu Yên Mị kể lại cuộc nói chuyện với Tần Lạc, Cừu Dật Hòa trầm mặc ngồi thật lâu không nói gì. Như là tinh thần đã chạy trốn đi một nơi khác vậy, dường như không biết Cừu Yên Mị nói gì.
Nhưng La Minh Tú tỏ ra vô cùng tức giận, ném mạnh chén trà trên bàn khiến nó vỡ tan dưới mặt đất, lớn tiếng mắng: "Hắn nghĩ có thể dễ dàng bắt nạt Cừu gia chúng ta vậy sao? Nếu không cho hắn một bài học thì hắn không biết trời cao đất dày là gì. Hắn tưởng hắn là ai chứ, hắn nói cái gì? Hắn muốn chúng ta làm cái gì cơ? Chỉ vì điều đó mà chúng ta chịu buông tay à? Hắn có mà nằm mơ đấy".
"Tôi không cần biết mọi người Cừu gia làm như thế nào, dù sao tôi cũng đã cùng mấy người bạn của Trọng Mưu bàn bạc. Bọn họ nói bất luận thế nào cũng sẽ phải thay Trọng Mưu trả thù. Chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy mà cho qua được. Nếu không chúng ta biết ăn nói thế nào với Trọng Mưu đây?"
"Nói gì với nó cơ?"Cừu Dật Hòa ngẩng đầu lên nhìn vợ, đột nhiên thốt lên một câu hỏi lạnh lùng.
"Con chúng ta bị người khác đả thương, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua được sao?"
"Lúc nó đả thương người khác sao tôi cũng có thấy bà muốn nhà người khác đến nói chuyện với con chúng ta đâu nhỉ?"
"Ông….."
Cừu Dật Hòa không để ý tới mấy cái lý luận nông cạn của phụ nữ, quay đầu nói với Cừu Yên Mị: "Nhìn lý lịch của Tần Lạc chú mới biết được, lúc trước ông nội hắn là bạn với ông nội đấy. Lần này đúng là nước trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình rồi. Trọng Mưu cũng không bị thương nặng, ta nghĩ rằng chuyện này cũng nên coi như bỏ qua đi".
"Hơn nữa, cháu đã mời hắn tới xem bệnh cho gia gia, chúng ta không nên làm chậm trễ việc thăm khám của thần y. Chú sẽ gọi điện đến sở cảnh sát bây giờ, nói rằng chuyện nhỏ này Cừu gia chúng ta cũng sẽ không truy cứu nữa. Lúc nào Yên Mị đi tiếp một chuyến nữa mời hắn tới đây khám bệnh cho gia gia, Cừu gia chúng ta từ trên xuống dưới đều lo lắng chính là chuyện này. Nếu có thể chữa được khỏi bệnh cho giai gia thì có chuyện gì là không thể hóa giải được chứ, đúng không nào?"
Cừu Yên Mị nhìn thoáng qua dáng vẻ kiên quyết cứng nhắc của nhị thúc vẻ mặt không hề có bất cứ ý gì đen tối liền gật đầu tán thành.
Lúc này đây, Cừu gia thật sự phải ngậm bồ hòn, mặc dù tính cách của Nhị thúc rất cương quyết, trong thời khắc mấu chốt này cũng không thể không khuất phục trước Tần Lạc.
Cừu Yên Mị chợt nghĩ đến chính là mình vừa đem đến sự thiệt thòi cho Cừu gia, hơn nữa, cô còn thấy mình giống như đã giúp một tay trong việc xoay chuyển cục diện sự việc, thậm chí cũng không cần bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài. Lúc này tâm trạng của cô có rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
"Tần Lạc, trước đây tôi đúng là đã đánh giá thấp anh. Phải chăng những người Yến Kinh bọn họ cũng đã mắc phải sai lầm như tôi?" Cừu Yên Mị thầm nghĩ.