Bác Sĩ Thiên Tài

chương 230: bại lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Gì mà ồn ào vậy? Gì mà ồn ào vậy? Con bé đã ngủ thiếp đi. Đưa con bé tới đây." Người đàn ông có hình xăm đứng sau lưng Tần Lạc không nhịn được liền nói.

Lập tức hai người từ hai hướng đi ra, vây quanh Tần Lạc thành một vòng tròn nhỏ.

Kẻ có cơ bắp đi tới, quay sang Tần Lạc nở nụ cười miệng rộng, đưa Bối Bối vào lòng Tần Lạc.

Tên đầu xỏ đang dùng súng chĩa vào đầu Tần Lạc, nên bọn họ cũng không lo lắng hắn sẽ giở chiêu gì ra ở đây.

Tần Lạc nhận Bối Bối vào lòng, xem xét và cảm nhận mạch đập của cô bé. May mắn là tất cả đều bình thường, hô hấp vẫn khỏe mạnh.

Đến lúc này Tần Lạc mới yên lòng, xem ra mấy ngày nay cô bé đã rất hoảng sợ.

"Đưa tiền đây cho tôi." Người đàn ông có hình xăm ở phía sau hét lên.

Tần Lạc ném bao da màu đen cho tên có hình xăm. "Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?"

"Chờ một chút. Chờ chúng ta kiểm tra hết hàng đã." Người đàn ông có hình xăm nói. "Chuột, mày ra kiểm tra lại xem."

Từ sau lưng Tần Lạc một người đàn ông khô gầy đi tới. Hình dáng người đàn ông thấp lùn, chắc chỉ khoảng năm thước. Đứng trước mặt Tần Lạc mà như một thằng bé.

"Cám ơn người anh em đã đưa tiền." Lúc tên chuột đi tới trước mặt Tần Lạc, có vẻ có ý chắp tay.

"Đừng khách khí." Tần Lạc cười lạnh lùng nói.

"Hắc hắc. Nói hay lắm. Người anh em nói rất hay. "Chuột gật đầu, nghênh ngang đi tới trước mặt người đàn ông có hình xăm, cầm lấy cái bao da màu đen, mở khóa kéo, cầm lên một xập tờ tiền có mệnh giá cao rồi lấy tay chỉ hình bắn đạn, sau đó cầm chắc bao da phe phẩy, sau khi lấy trong bao ra vài bó tiền kiểm tra thật giả liền quay sang tên có hình xăm nói: "Lão Đại, chất lượng rất tốt. Số lượng cũng đủ."

"Tốt lắm." Bỗng trong mắt tên có hình xăm lộ ra thần thái khác thường. "kim hạp dược phương đâu?"

"Ở ngăn ngoài của bao da." Tần Lạc nói.

Tên chuột mở khóa ngăn ngoài ra, lấy ra một cái hộp màu vàng, quay sang phía Tần Lạc nói: " Có phải cái hộp này không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói.

Tên chuột xem xét một hồi rồi hỏi: " Mở ra như thế nào?"

Tần Lạc gỡ trên cổ xuống chìa khóa, nói: "Dùng chân Quan Âm cắm vào thân hộp."

Tên chuột định làm theo thì tên có hình xăm quát: " Con mẹ mày cẩn thận một chút đi. Cái này không phải là bom đấy chứ?"

"Hay là để ta tới mở thử cho. Các người đừng làm bẩn bảo bối này." Tiếng một người đàn ông từ phía sau tên có hình xăm vọng đến.

Ánh mắt Tần Lạc chợt run sợ, các cơ trên mặt có vẻ co lại, sau một hồi mới trở lại bình thường.

"Là anh sao?" Tần Lạc cười lạnh, nói.

"Đúng. Là tôi đây." Tần Minh gật đầu. Hắn đi tới, nhận "kim hạp dược phương" từ tay tên chuột cùng cái chìa khóa, sau đó làm theo như lời Tần Lạc nói, lấy chân Quan Âm cắm vào ổ khóa của hộp vàng.

Cách!

Hộp vàng văng ra. Tần Minh vẻ mặt rất kích động, hai mắt tỏa ánh sáng, lấy từ bên trong ra quyển sách da dê.

"Đây là "kim hạp dược phương" sao?" Tần Minh vừa dùng đèn pin soi vào dòng chữ nhỏ, vừa hỏi.

"Đã cùng mang tới đây, anh vẫn nghi ngờ em định làm giả sao?" Tần Lạc hỏi ngược lại.

Tần Minh cũng là một là danh Trung Y, hơn nữa cũng là một gã có chút danh tiếng. Nhìn thấy trên quyển sách da dê có ghi ba phương thuốc, vẻ mặt không giấu nổi sự sung sướng như đê lớn bị vỡ không cách nào kìm lại được.

Hắn nhìn sang Tần Lạc, nói: "Khó trách đây được gọi là "kim hạp dược phương", quả nhiên rất xứng với cái tên. Đáng tiếc, bây giờ là của tôi."

"Đúng vậy. Bây giờ là của anh. Em chỉ muốn biết tại sao anh lại làm như vậy?" Tần Lạc vẻ mặt thống khổ vì bị chính người thân của mình bán đứng, trong lòng tất nhiên không cam lòng.

Tần Minh không trả lời ngay vào vấn đề của Tần Lạc, mà bỏ quyển sách da dê trở lại hộp vàng rồi khóa lại. Sau đó bắt đồng bọn cẩn thận giấu tiền vào trong quần áo, lúc này mới quay sang nói với tên có hình xăm: "Đưa khẩu súng cho tôi, các anh cứ rời khỏi đây trước đi. Nhớ giấu tiền thật kỹ. Nếu không, chính mình sẽ chết lúc nào không hay đấy."

"Hắc hắc, đại ca. Chúng ta sẽ cẩn thận. Chúng ta sẽ cẩn thận." Tên có hình xăm cười ha ha nói. "

"Các người cầm lấy đi chia nhau đi." Tần Minh có vẻ không cần thiết xua xua tay nói. Có "kim hạp dược phương" rồi hắn còn quan tâm đến năm trăm vạn được sao?

"Vâng vâng. Cám ơn lão Đại, cám ơn lão Đại." Tên có hình xăm cuống quýt nói cám ơn. Sắc mặt tên to con cơ bắp cùng tên chuột cũng mừng như điên. Năm trăm vạn này cho mấy anh e

"Cút đi." Tần Minh xua tay nói.

"Cám ơn đại ca. Cám ơn đại ca."

Tên có hình xăm nói cám ơn lần nữa, sau đó cùng hai người anh em khác đem theo bao da đi ra bên ngoài chuốn mất.

"Bọn họ cũng đi rồi. Bây giờ đến lượt anh em họ chúng ta ôn chuyện nhỉ." Tần Minh giơ khẩu súng vừa lấy của tên hình xăm lên, vẻ mặt tươi cười quay sang Tần Lạc nói. Loại này bình thường luôn tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn, vậy mà một tay hắn đã làm lụi bại cả một bệnh viện, Tần Lạc có cảm giác bị ngấm ngầm khủng bố.

"Tôi không coi loại người như anh là anh em." Tần Lạc trách mắng.

"Ha ha, không nên xúc động vậy chứ. Tại vì ấn tượng trong anh từ trước tới nay em luôn là một người rất bình tĩnh. Sao lại thế? Bây giờ lại không thể chịu được à?" Tần Minh như một tướng quân thắng trận với vẻ mặt trêu tức đối với…

"Sao anh lại phản bội Tần gia?" Tần Lạc lần nữa hỏi.

"Tại sao ư? Cậu có cần thiết phải hỏi tôi tại sao không?" Tần Minh đột nhiên cười rộ lên một cách điên cuồng, như là nghe thấy câu đáng chê cười nhất thế giới vậy, cười đến chảy cả nước mắt.

"Tại sao tôi không cần phải hỏi?" Tần gia vẫn đối đãi với cậu không tệ. Ông nội vẫn luôn đối xử với anh như đứa cháu thân thiết, ông cũng đem y thuật truyền thụ cho anh. Tôi vẫn luôn… , những người khác cũng không hề xem anh như người ngoài…

"Nhưng bọn họ nợ tôi. Tần gia các người nợ tôi." Tần Minh lớn tiếng quát, chặt đứt câu nói của Tần Lạc.

"Chúng ta nợ cậu cái gì?" Tần Lạc nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, trong lòng nghĩ "thật đáng thương, nhất định anh ta có mối hận" trong những lời này.

Đó là một người điên!

Tần Minh liếc mắt nhìn bốn phía, nói: "Nói chuyện ở đây không tiện. Đi, tôi đưa cậu đến một chỗ…"

"Đi đến đâu?" Tần Lạc hỏi.

Tần Minh giơ giơ tay cầm súng, nói: "Cậu cảm thấy mình vẫn còn đường sống sao? Cậu sẽ chết. Cậu sẽ chết cùng Bối Bối."

"Anh muốn giết tôi?" Tần Lạc vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên. Nếu không tại sao tôi lại xuất hiện ở phía sau chứ?" Tần Minh gật đầu cười. "Lúc đầu tôi định để bọn chúng thả hai người ra. Sau đó sẽ len lén quay trở lại lấy "kim hạp dược phương" từ tay bọn chúng. Bọn chúng đều là do tôi đào tạo nuôi dưỡng mấy năm nay nên sẽ không thể phản bội tôi."

"Lúc đó, tôi có thể có được "kim hạp dược phương" mà vẫn có thể có được sự tin tưởng của Tần gia… Ít nhất, trước hết tôi cũng có thể xác định được "kim hạp dược phương" thật giả thế nào để có những kế hoạch tiếp theo. Hơn nữa, còn có thể giám sát các người có báo cảnh sát hay tìm người giúp đỡ hay không… nhưng ngay buổi tối hôm nay, kế hoạch của tôi đột nhiên thay đổi. Tôi đã chờ đợi nhiều năm nay và thật sự không muốn chờ đợi thêm nữa, dù là một giây cũng không muốn đợi thêm."

"Vậy đó là nguyên nhân chính khiến anh thay đổi kế hoạch… anh muốn giết tôi trong đêm nay?"

"Không sai. Đến lúc đó, tất cả mọi trách nhiệm sẽ đổ hết cho bọn cướp này. Với trí thông minh của Tần gia các người, chắc chắn sẽ tin tưởng chứ hả?" Tần Minh lộ vẻ mặt đắc ý nói.

"Đúng là như vậy." Tần Lạc gật đầu.

Tần Minh đến gần hai bước, cầm súng chĩa vào đầu Tần Lạc ra lệnh: "Đi phía trước theo ánh sáng đèn pin trong tay tôi, nếu có dũng khí làm loạn, tôi sẽ không ngại mà giết cậu đâu. Đương nhiên, tôi sẽ cảm thấy vui hơn khi đưa cậu đi thử nghiệm một bảo bối mà tôi đã cất giấu nhiều năm. Chắc chắn cậu sẽ kêu lên vì sợ hãi."

"Tôi rất thích cảm giác đó." Tần Lạc nói. Sau đó Tần Minh cầm đèn pin trong tay rọi ánh sáng chỉ đường, đi tới một gian phòng bỏ đi trong tầng hầm ngầm.

Trước đây khi còn nhỏ hắn cũng đã tới hội trường kỷ niệm này chơi đùa một lần. Nhưng tới giờ hắn vẫn không hề biết phía dưới nơi này còn có một chỗ bí mật như vậy.

Tầng hầm ngầm âm u ẩm ướt, có mùi khó chịu nồng nặc. Đương nhiên, lúc này trong hoàn cảnh nguy hiểm Tần Lạc không có quyền lựa chọn.

Tần Minh xoa xoa bên góc tường, sau khi công tắc điện được bật lên trong phòng mới sáng lên ánh đèn.

Một con chuột béo từ cái hang trong tường chui ra, giương đôi mắt nhỏ tí nhìn quanh kêu chít chít, sau đó bất chợt bắt gặp ánh mắt của Tần Lạc liền kêu chít chít rối rít rồi chạy mất tăm.

Đồ đạc trong phòng bố trí rất đơn sơ, chỉ có một cái giường gỗ giản dị, nhỏ, một cái bàn và một cái ghế dựa gỗ nhạt màu đã bong ra từng mảng. Ngoài ra trong phòng chẳng có thứ đồ dùng gì lớn cả.

"Đặt Bối Bối lên giường." Tần Minh nói.

"Bẩn lắm." Tần Lạc có chút không thích. Nhìn tấm ván gỗ trên giường trụi lủi, không hề có chăn mền cùng gối, lớp trên lại phủ đầy tro bụi. Hắn thật sự không hề muốn đặt Bối Bối lên trên đó.

"Nếu như con bé đã chết thì cậu sẽ không ngại bẩn chứ?" Tần Minh đưa nòng súng nhắm ngay vào người Bối Bối đang ngủ say.

"Quên đi. Con bé chắc hẳn sẽ không quan tâm đến điều đó đâu." Tần Lạc bất đắc dĩ đành phải cẩn thận đặt Bối Bối lên tấm ván gỗ trên giường.

B xoay người một chút rồi ngủ tiếp, hơn nữa tấm ván có vẻ cứng nên cô bé có hơi cựa quậy, nhưng sau đó lại nằm ngủ ngon luôn.

Cô bé không tỉnh giấc làm cho Tần Lạc hơi chút an tâm. Nếu con bé ngốc này mà nhìn thấy cảnh máu chảy e rằng sẽ sợ chết khiếp mất.

"Tốt lắm. Bây giờ đến lượt cậu". Tần Minh nói. Lấy trên bàn một sợi dây cáp đưa cho Tần Lạc, nói: Hãy tự trói mình lại."

"Không phải anh muốn nói chuyện cùng tôi đã à?"

"Đừng có cãi lời tôi. Tôi sẽ không ngại bắn hỏng một chân cậu đâu đấy." Tần Minh gầm lên. "Bây giờ bắt đầu làm đi, sau một phút tôi kiểm tra mà cậu vẫn chưa tự trói mình thì sẽ phải trả giá bằng một bàn tay, sau đó tôi sẽ tự mình giúp cậu cột chắc lại đó."

Tần Lạc liền im lặng không nói gì nữa, lặng lẽ dùng sợi dây cáp tự trói mình lại.

Tần Minh đi vòng quanh xem xét thấy Tần Lạc đã thực sự trói mình, tự trói mà cũng rất chặt, chắc có muốn cử động một chút cũng không thể.

"Ngồi lên trên ghế đi." Tần Minh chỉ vào cái ghế ở sau lưng, nói.

Tần Lạc nghe lời ngồi lên ghế, không có bất cứ phản kháng nào.

Hắn hợp tác như vậy, ngược lại làm cho Tần Minh trong chốc lát thấy hoảng sợ. Dường như chuyện gì hắn cũng hiểu rõ vậy.

Nhưng rõ ràng bây giờ chính mình đang chiếm thế thượng phong, chính mình trong tay đang có súng, hắn giờ đã bị trói thành một người bù nhìn…

Tần Minh đi quanh, một tay cầm súng chĩa vào phần thắt lưng Tần Lạc, mặt khác dùng tay còn lại cầm đầu dây trói Tần Lạc buộc chặt vào ghế.

Tất cả mọi thứ đã xong xuôi, Tần Lạc cũng không thể nào nhúc nhích được nữa, lúc đó Tần Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt lắm. Bây giờ có thể cho cậu chứng kiến báu vật của tôi. Đây là món quà đặc biệt dành cho cậu đấy." Tần Minh giống như dâng vật quý, vẻ mặt kiêu ngạo quay sang Tần Lạc nói.

"Là cái gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

Tần Minh đi tới phía cái bàn, giật ngăn kéo ra, cẩn thận lấy ra một cái lọ chế y liệu.

Mở nắp hộp ra, từ bên trong lấy ra một bình thủy tinh, chỉ vào vật thể hình quả trứng ở bên trong quay sang Tần Lạc nói: "Biết đây là cái gì không?"

Tần Lạc nheo mắt quan sát, thẳng thắn nói: "Không biết. Nó là trứng một loài động vật nào đó."

"Không sai. Đây là trứng phong điệp. Cậu hãy hãy cầu nguyện đi là vừa." Tần Minh vẻ mặt cười hiểm ác.

"Anh bị điên rồi. Anh hoàn toàn điên rồi." Tần Lạc tức giận mắng.

Là một thầy thuốc cao mình có thể cứu người thì cũng có thể giết người. Nếu bạn không có một trăm biện pháp để giết người, hơn nữa làm cho cảnh sát không thể tìm ra chút dấu vết gì, điều đó chứng tỏ bạn còn con đường dài phải đi.

Tần Lạc hiển nhiên biết trứng phong điệp là cái gì. Đây là một trong những vũ khí giết người kinh khủng tàn nhẫn nhất trên thế giới. Nghe nói là vô giá, người bình thường rất khó để có được.

Phong điệp là con bướm cho lai với ngựa và ong mật. Đây là loại bướm quý hiếm.

Trứng bướm tiêm vào đầu, trứng bướm sẽ hút hết đại não, sau khi phát triển thành ấu trùng sẽ phá thủng da đầu.

Trứng bướm hút hết não phát triển thành ấu trùng trong vòng bảy ngày. Trong bảy ngày này, mỗi một giây sẽ khiến người ta sống không bằng chết.

Tần Lạc thật sự là không thể hiểu rốt cuộc mối hận thù như thế nào mà hắn định dùng loại này để giết mình?

"Có phải cậu đang cảm thấy rất vinh hạnh không? Mười ba triệu dân Trung Quốc, có mấy người có thể được chết cao quý như cậu?" Tần Minh cười hỏi, hắn đang dùng một cái kim tiêm chích vào bình thủy tinh trong suốt phía chất lỏng của trứng.

"Người cảm thất vinh hạnh phải chính là anh chứ?" Một người có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Đây là giọng một phụ nữ, rất lạnh lùng, dứt khoát, nhịp điệu nói nhanh, như là một người…

Tần Minh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc một bộ váy màu đen bó sát, giày cũng màu đen, tóc xù xõa trên vai, bộ dạng thoạt nhìn là một người phụ nữ phi thường đang đứng ở cửa.

Nhà cũ, sân cũ, tầng hầm ngầm mờ mịt tồi tàn, xuất hiện một cô gái trẻ đẹp tươi sáng.

Những yếu tố này hợp thành một bức tranh kỳ quái, rồi lại làm cho người ta cảm giác hài hòa đặc biệt chỉ có những hình ảnh đẹp. Nhưng bước chân của cô gái này như ma quỷ, không một tiếng động, đúng là thách thức khả năng chịu đựng của con người.

"Cô là ai?" Tần Minh lớn tiếng nói, tay cầm lấy khẩu súng đặt trên bàn.

Cô gái không nhúc nhích, mặc cho hắn cầm súng trên tay chĩa vào mình.

Phụp!

Tần Minh để ngón tay vào cò súng chuẩn bị bóp, có tiếng súng vang lên.

Nhưng đạn lại bay về phía nóc nhà. Cánh tay cầm súng của hắn rơi trên mặt đất, máu tươi từ chỗ tay bị cụt túa ra như suối.

"Xúc phạm đến người của Long Tức thì phải chết!" Cô gái lạnh lùng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio