Mặc dù vừa qua năm cũ, mùa đông ở phương nam đã sắp hết. Hàng ngày ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Dù thỉnh thoảng gió lạnh thổi tới làm mọi người phải co người lại nhưng phần lớn đều có cảm giác khí hậu ôn hoà, dễ chịu.
Nhưng ở phương bắc thời tiết vẫn còn cực kỳ giá lạnh, gió lạnh điên cuồng thổi khắp thành phố. Vừa bước xuống máy bay, một luông không khí lạnh đập vào người. Bối Bối đang nằm trong lòng Tần Lạc khẽ kêu "A' một tiếng rồi xít xoa kêu lạnh.
Cô bé này từ lúc sinh ra tới giờ chỉ ở phương nam. Đây là lần đầu Bối Bối tới Yến Kinh, lại gặp lúc thời tiết lạnh giá nên đương nhiên không thích nghi.
Có thể lúc trước vừa mới có mưa nhỏ. Trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Bầu trời u ám. Khi hít thở không khí có vị vẩn đục.
Bão cát ở Yến Kinh càng lúc càng lớn.
"Hãy lấy áo khoác của ông mặc vào cho Bối Bối" Lâm Thanh Nguyên nghe thấy Bối Bối kêu lạnh, ông vội vàng bước tới hai bước, định cởi cái áo khoác ngoài màu đen ra.
Tần Lạc vội ngăn lại nói: "ông, ông đừng cởi áo khoác ra. Ông cũng vừa quay lại từ phương nam, chưa kịp thích ứng với thời tiết. Chúng ta đi lấy hành lý trước. Trong túi có quần áo mùa đông của Bối Bối".
Lâm Hoán Khê cũng vội khuyên nhủ ông nàng. Nàng lo ông nàng tuổi đã cao, khi cởi áo khoác ngoài sẽ bị nhiễm phong hàn.
"Hàng ngay ông đều rèn luyện thể dục. Thân thể ông rất khoẻ" Lâm Thanh Nguyên cười nói. Ông cũng không cởi áo ra nữa. Mấy người đi nhanh tới lấy hành lý, tìm quần áo ấm cho Bối Bối.
Ly một mực bước đi, hình như nàng không phát hiện ra sự việc phát sinh bên này.
Cô gái này, không có tình cảm với con trẻ chút nào. Text được lấy tại
Vì không có ai ra đón nên mấy người ngồi taxi đi về bịêt thự Lâm gia.
Mặc dù cả Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê đều về phương nam ăn tết nhưng người làm của Lâm gia vẫn ở lại trong coi nhà cửa vì thế sau khi quay lại mấy người không cần phải dọn dẹp gì nhiều.
Tần Lạc để Bối Bối xuống rồi nói: "Ông và Hoán Khê trông chừng Bối Bối, cháu ra ngoài cần làm chút chuyện'.
"Cháu cứ đi. Không sao mà" Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói. Bản thân ông rất yêu mến cô bé Bối Bối dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn lại hiểu biết này. Ông cũng đang nóng lòng đợi có cháu bế bồng. Bây giờ Tần Lạc và Hoán Khê vẫn chưa có con, ông muốn bế Bối Bối để thoả cơn nghiền.
"Tôi về đây" Ly đứng trước cửa nói. Nàng không có ý định vào trong nhà.
Tần Lạc nói: "Cô hãy đợi tôi một lát. Khi quay về tôi sẽ cùng cô đi thăm sư phụ".
Ly gật đầu, nàng không ra về nữa.
Tần Lạc lại cười nói với Lâm Hoán Khê, ý bảo nàng hãy tiếp đón Ly chu đáo. Thế nhưng những chuyện này có lẽ không cần hắn lo lắng dù Lâm Hoán Khê là một phụ nữ lãnh đạm nhưng nàng cũng là một người phụ nữ hiểu đạo lý.
Tần Lạc bắt xe tới Thần Châm Vương. Sau khi hắn hỏi thăm nhân viên ở cửa Tần Lạc đi thẳng lên lầu hai.
Người của Thần Châm Vương đều biết Tần Lạc nên không ai ngốc nghếch chạy ra ngăn cản hắn.
Tần Lạc đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Vương Dưỡng Tâm. Vương Dưỡng Tâm đang ngồi ở bàn làm việc nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Tần Lạc bước vào hắn dùng tay ra hiệu Tần Lạc chờ chút. Tần Lạc gật đầu, hắn cũng không khách khí đi tới rót trà uống.
Vương Dưỡng Tâm bỏ điện thoại xuống, hắn bước tới cười hỏi Tần Lạc: "Anh quay về lúc nào?"
"Vừa mới quay về anh lập tức tới đây ngay" Tần Lạc nói: "Sư phụ đâu?"
"Ông ở nhà tổ chức tiệc mừng năm mới chiêu đãi bạn bè cũ tới Yến Kinh chơi" Vương Dưỡng Tâm nói. "Lần này anh trở về chắc có nhiều kinh nghiệm hơn. Việc đó ở phía nam ồn ào thì không tính làm gì nhưng ở Yến Kinh cũng rất xôn xao nhưng sau đó tự nhiên không biết sao lại tự nhiên chìm luôn, không có bất kỳ tin tức gì nữa".
Ý của Vương Dưỡng Tâm muốn nói tới chuyện trúng độc thực phẩm Thân Tâm. Chuyện đó không chỉ gây xôn xao ở phía nam mà ở Yến Kinh cũng có rất nhiều người chú ý. Lúc đó Vương Dưỡng Tâm đã gọi điện cho Tần Lạc, hắn cũng muốn trợ giúp Tần Lạc nhưng Tần Lạc đã từ chối.
Sau đó theo như lời Vương Dưỡng Tâm nói chuyện đó đang gây chấn động ở Yến Kinh đột nhiên lặng xuống. Đúng là có người đứng sau ngầm ra tay xử lý nhưng bản thân Vương Dưỡng Tâm cũng không tài nào biết là ai.
Thậm chí ngay cả Tần Lạc cũng không biết điều này.
"Cũng may mọi chuyện đã xử lý êm đẹp. Không còn gì rắc rối nữa" Tần Lạc cười nói.
"Lúc này danh tiếng của anh nổi như cồn. Giới truyền thông ở Yến Kinh xưng tụng anh là người thầy thuốc Trung y có trách nhiệm nhất. Anh xem vì nâng tầm của anh lên mà hạ thấp mọi người xuống, bây giờ không ai dám ra ngoài gặp người khác" Vương Dưỡng Tâm trêu trọc Tần Lạc.
Tần Lạc cười gượng. Đây chắc chắn là chiêu nâng lên đánh triệt hạ.
Trọng vụ trúng độc thực phẩm Thân Tâm, bản thân mùnh đã cố gắng hết sức, chỉ hy vọng những người bị hại sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Giới truyền thông thổi hắn như vậy chỉ e sẽ có nhiều người sinh ác cảm với hắn.
"Chỉ cần bản thân mình không thẹn với lương tâm là được. Sao có thể để ý hết quan điểm của người khác chứ?" Vương Dưỡng Tâm an ủi Tần Lạc như thể hắn hiểu hết suy nghĩ của Tần Lạc.
Tần Lạc gật đầu rồi hắn chủ động nhắc tới chuyện chính: "Quỷ Y phái cử ai tới?'
"Vẫn là hai người lần trước" vương Dưỡng Tâm nói: "À, anh chờ chút. Ông biết chắc sau khi anh quay về sẽ tới đây nên ông để thư mời trên bàn. Ông còn nói em hãy khuyên anh tìm một lý do nào đó để huỷ bỏ cuộc giao đấu này".
Tần Lạc cười nói: "Còn có thư mời hả? Như vậy là chính thức sao?'
"Đúng vậy. Em cũng thấy kỳ quái" Vương Dưỡng Tâm nói rồi hắn mở ngăn kéo tìm kiếm và lấy ra một quyển sổ con.
Tần Lạc mở quỷên sổ, hắn không ngờ đó là một bức thư viết tay. Nội dung trong bức thư chính thức mời Tần Lạc tới thăm hội đấu Vương y cử hành ba năm một lần giữa ba phái Quỷ Y môn, Chính Nghĩa phái và Bồ Tát môn.
Đi thăm? Chẳng lẽ không phải giao đấu à?
Trong thư còn nói đây là đại lễ tổ chức thường xuyên ba năm một lần giữa ba môn phái đó. Nói cách khác trận đấu y này tổ chức ra không phải để vì để đối phó với chính hắn. Đối với bọn họ hắn cũng chỉ là một trong những khách tham dự.
Tâm trạng Tần Lạc khá thoải mái nhưng hắn cũng cảm thấy có chút mất mát. Điều thoải mái là những người đó không phải hoàn toàn muốn đối phó với hắn. Điều mất mát là bọn họ không giống như một món ăn bày sẵn trên đĩa mời gọi hắn.
"Thế nào? Có cần em từ chối giúp anh không?" Vương Dưỡng Tâm cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc hỏi.
"Em hy vọng em từ chối sao?" Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm hỏi. Hắn không biết Vương Dưỡng Tâm đang nghĩ gì.
"Suy nghĩ của ngưồi già luôn khác với suy nghĩ của chúng ta. Hơn nữa em cho rằng anh chắc chắn sẽ thắng" Vương Dưỡng Tâm cười hì hì nói. Xem ra hắn đã nhìn thấu tâm tư của Tần Lạc.
"Dù sao đây cũng chỉ là tới dự, quan sát cuộc đấu đó. Tại sao phải từ chối?" Tần Lạc nói.
"Tới quan sát cuộc đấu?" Hiển nhiên Vương Dưỡng Tâm chưa xem thư mời này nên hắn ngạc nhiên hỏi.
Tần Lạc gấp lá thư bỏ vào túi, hắn đứng dậy nói: "Tới lúc đó để xem có thể mang theo nhiều người tới dự không. Em cùng đi với anh đi".
Trong thư có nói là mời Tần Lạc tới dự cuộc đấu, trong khi đó người của Quỷ Y phái là tới tỷ thí. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ cần mời mình tới dự là đủ dể mình sợ hãi giải tán nghiệp đoàn Trung y sao?
Tần Lạc cười nhạt nghĩ xem ra bọn họ đã quá ngông cuồng.
Quá mục rỗng rồi!
Giống như một cây cổ thụ ngàn năm trải qua mưa gió. bão táp bỗng đổ sụp xuống.
Tần Lạc quay trở lại biệt thự Lâm gia. Hắn phát hiện ra rong nhà có hai người khách.
"Chào ông. Sức khoẻ của ông tốt hơn chưa?' Tần Lạc chào hỏi. Hai người khách đó chính là ông lão lần trước tới trường để hắn chữa bệnh miễn phí, người kia chính là con trai của ông, Đại Đầu.
Trên mặt ông lão có các nếp nhăn không tương xứng với tuổi nhưng sắc mặt ông tốt hơn rất nhiều. Cơ thể cũng béo hơn một chút, không còn gầy giơ xương như lần trước. Ông lão mặc một cái áo lông màu xam, một cái quần dạ màu đen, giày da đen. Quần áo cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.
Ngồi bên cạnh ông là người con trai ít nói nhưng khái tính, Đại Đầu, hắn mặc một cái áo hàng nhái của hãng KAPA, vốn đôi nam nữ in trên áo ngồi dựa lưng vào nhau bây giờ bị sửa lại thành một người quỳ gối trên mặt đất, người kia ôm từ phía sau ( rất giống một tư thế trong đĩa hình dạy cho những cặp vợ chồng mới cưới ). Hắn đi một đôi giầy thể thao màu trắng, Tần Lạc cũng chẳng buồn xem nó mang nhãn hiệu gì. Thế nhưng lần này trông Đại Đầu khá hơn rất nhiều so với lần gặp trước.
"Ân nhân, ân nhân đã về" Ông lão đang ngồi nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên nhìn thấy Tần Lạc về liền quỳ gối trước mặt hắn. "Đại Đầu, con mau quỳ xuống dập đầu bái tạ ân nhân".
Đại Đầu chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, hắn không quỳ xuống.
"Mau quỳ xuống dập đầu" Ông lão giật quần con trai mình.
Đại Đầu vẫn đứng thẳng, không chịu quỳ xuống.
Tần Lạc vội tiến lên hai bước đỡ ông lão đứng dậy và nói: "Ông lão, đây là chuỵên cháu nên làm. Tại sao ông lại tới đây làm thế này?"
"Nhưng nếu tôi không làm vậy. Tôi thực sự không biết làm thế nào để tạ ơn ân nhân" Ông lão chảy nước mắt nói.
Tần Lạc khoát tay nói: "Ông không cần cám ơn. Cháu cũng không cần ông cám ơn. Chỉ cần hai bố con ông sống vui vẻ là được".
"Tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh" Đại Đầu vẫn yên lặng từ nãy tới giờ đột nhiên nói. Giọng nói của hắn ngang ngạnh giống hệt như người, không có cảm xúc gì nhưng rõ ràng rất kiên định, giống như không tha thứ cho bất kỳ ai từ chối.
Tần Lạc vỗ vai ông lão cười nói: "Tri ân báo đáp là chuyện tốt. Chỉ cần làm theo khả năng của mình là được".
Đại Đầu móc từ trong người ra một ngàn tệ nói: "Trả lại anh số tiền này".
Tần Lạc không từ chối, hắn thản nhiên nhận một ngàn tệ đó. Mắt Đại Đầu sáng lên, trong lòng hắn lại càng cảm kích.
"Tại sao hai người lại tìm được tới đây?" Tần Lạc cười hỏi.
"Chúng tôi tới trường hỏi giáo viên trực trường, bọn họ nói cho chúng tôi biết. Tôi và Đại Đầu tự mình tìm tới đây. May mắn là không tìm nhầm" Ông lão cười vui sướng. Các nếp nhăn trên mặt vặn vẹo giống như một đoá hoa cúc nở rộ.
Chị Lý đang gọt táo cho Bối Bối ăn vội nói xen vào: "Hai bố con Đại Đầu tới đây vào ngày mồng một tết. Sau đó ngày nào cũng tới đây nhưng mấy người đều chưa về. May mắn hôm nay bọn họ gặp được".
Ông lão hình như thấy ngượng trước lời khen của chị Lý, ông ngượng ngập nói: "Hai bố con tôi vốn định tới chúc tết ân nhân, không ngờ lại để chậm tới bây giờ".
Tần Lạc mỉm cười nhưng trong lòng hắn thực sự cảm động trước vẻ chất phác của ông lão.