Bác Sĩ Thiên Tài

chương 246: một lần nữa thoái hôn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cơn kích động Văn Nhân Đình lão gia vẫn chưa phát hiện lời nói của mình còn mang ý nghĩa khác, ông vẫn tiếp tục mắng Văn Nhân Tiệp: "Bây giờ anh mới nhớ tới Mục Nguyệt là con gái anh sao? Trước đây anh bỏ đi đâu? Tại sao trước kia anh không thể hiện trách nhiệm với hai chị em Mục Nguyệt".

"Cha, con cũng chỉ vì muốn tốt cho Mục Nguyệt" Văn Nhân Tiệp nhỏ nhẹ giải thích. Ông ta không ngờ những câu nói của mình với Tần Lạc, cha mình lại nghe thấy. Khi nhìn thấy Thuỷ bá đứng sau cha mình, Văn Nhân Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn ông ta. Văn Nhân Tiệp hiểu nếu không có lão già chó má đó báo tin, cha ông ta không thể nào tới đây bắt gặp thế này.

"Vì tốt cho Mục Nguyệt hả? Anh mà cũng dám nói câu này sao? Anh đuổi người bạn trai Mục Nguỵêt yêu thích mà bảo vì tốt cho Mục Nguyệt hả? Còn nữa, anh hãy nói cho ta biết Mục Nguỵêt nhận anh là cha từ lúc nào?" Văn Nhân Đình bị người con trai này làm cho vô cùng giận dữ mất cả bình tĩnh. Ông cười nhạt nói.

"Nhưng quả thật cậu ta không xứng với Mục Nguyệt" Văn Nhân Tiệp nói. "Có khi cậu ta có ý đồ với gia sản của gia tộc Văn Nhân chúng ta'.

"Không cần phải Tần Lạc có ý đồ, chỉ cần Tần Lạc muốn, ta sẽ cam tâm tình nguyện giao toàn bộ gia sản của gia tộc Văn Nhân này cho Tần Lạc. Cũng tránh cho chúng mày suốt cả ngày ngồi không gây chuyện' Văn Nhân Đình tức giận quát to.

"Cha…" Văn Nhân Tiệp kêu lên rồi im lặng. Văn Nhân Đình lão gia đã nói tới thế, ông ta còn biết nói thế nào đây?

Văn Nhân Tiệp nhìn chằm chằm Tần Lạc với vẻ khó chịu. Tại sao ông già mình lại coi trọng thằng ranh con này? Chẳng lẽ là vì chuyện của hơn hai mươi năm trước? Thế nhưng nhiều năm đã trôi qua, gia tộc Văn Nhân và Tần gia cũng không gặp mặt hơn hai mươi năm rồi, còn ai nhớ tới chuyện này chứ?

"Ông, tức giận không tốt cho sức khoẻ của ông bằng không cháu đã gây ra tội lớn" Tần Lạc đỡ Văn Nhân Đình, hắn cười nói an ủi.

"Chắc chắn ông sẽ bị thằng con hỗn láo này làm tức chết" Văn Nhân Đình lão gia thở hổn hển nói. "Từ nhỏ tới lớn nó chẳng làm được cái gì làm cho ông hết lo lắng vì nó, ngoại trừ việc sinh cho ông một đứa cháu gái xuất chúng".

Tần Lạc cười gượng, không nói gì. Văn Nhân Đình lão gia luôn điềm đạm, khôn khéo, ông rất ít giận dữ, quát mắng người khác như vậy. Xem ra cha của Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự không tốt lắm.

Vấn đề là một người con tới từng đó tuôi mà vẫn bị cha mình quát mắng. Có vẻ Văn Nhân Tiệp cũng đáng thương.

"Lão gia, tới giờ ăn cơm rồi. Mọi người đang chờ lão gia" Thuỷ bá ở bên cạnh nhắc nhở. Coi như là gián tiếp giải nguy cho Văn Nhân Tiệp.

"Đi, Tần Lạc. Chúng ta đi ăn cơm" Văn Nhân Đình cầm tay Tần Lạc kéo đi, không có ý định buông ra.

Phòng ăn của gia tộc Văn Nhân thực sự rất xa hoa, sang trọng. Trong phòng không bố trí một cái bàn ăn bằng đá cẩm thạch dài mà bố trí ba cái bàn hình tròn kê theo hình tam giác.

Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn mấy anh em cùng với mấy người anh em họ khác ngồi chung một bàn. Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Huyên, Văn Nhân Nhã Ca, Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Chiếu mấy người trẻ tuổi ngồi chung một bàn. Mấy đứa trẻ nhỏ và mẹ ngồi một bàn. Một bữa tiệc gia đình của gia tộc Văn Nhân tổng cộng có ba bàn tiệc với tổng số khoảng mấy chục người.

Khi Văn Nhân Đình kéo tay Tần Lạc đi tới những người trong phòng ăn tự giác đứng dậy.

Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí và mấy người trẻ tuổi rất bất ngờ khi thấy ông mình thần mật cầm tay Tần Lạc. Dù hàng ngày ông bọn họ cư xử với bọn họ khá tốt nhưng có bào giờ thân mật cầm tay như vậy không?

"Ông, hãy để cháu qua bên kia ngồi" Tần Lạc đỡ Văn Nhân Đình tới ngồi ở vị trí người chủ gia tộc rồi hắn định rời đi.

"Cháu ngồi bên cạnh ông" Văn Nhân Đình nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

"Cái này…" Tần Lạc liếc nhìn người ngồi trong bàn này, hắn cười nói: "Ông, hãy để cháu sang bàn kia ngồi. Bàn kia toàn thanh niên chau muốn nói chuyện với họ".

"Cháu hãy ngồi bên cạnh ông. Ông còn có chuyện muốn nói với cháu" Văn Nhân Đình kiên quyết nói.

Vì vậy Văn Nhân Không đành phải đứng lên chuyển sang ngồi ở ghế đối diện với Văn Nhân Đình lão gia. Những lần tổ chức tiệc trước kia ông ta đều ngồi bên cạnh bố của mình nhưng hôm nay lại bị một người ngoài, xa lạ chiếm mất. Dù ông ta cố che giấu phản ứng của mình nhưng Tần Lạc biết trong lòng ông ta vô cùng hận mình.

Chuyện đã được định đoạt Tần Lạc đành phải ngồi xuống. Văn Nhân Tiệp bị cha mình giáo huấn một trận cũng lầm lũi đi ra, ông ta không nói câu nào, lặng lẽ ngồi ở vị trí bên phải.

Những người biết Tần Lạc thì vẫn đang chăm chú nhìn hắn để tìm hiểu xem rốt cuộc hắn có cái gì hơn người mà để Văn Nhân lão gia coi trọng hắn hơn những người khác. Những người không biết Tần Lạc thì xì xào bàn tán với nhau. Một lần nữa Tần Lạc lại trở thành nhân vật chính trong mắt mọi người.

Văn Nhân Đình lão gia cầm chén rượu lên, giọng nói của ông lại một lân fnữa làm những người khác kinh hãi: "Chén thứ nhất, kính Tần Lạc".

Yên tĩnh.

Một sự yên tĩnh đến cùng cực.

Người trong gia tộc Văn Nhân lại một lần nữa trợn tròn mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Chẳng lẽ Văn Nhân lão gia đã bị Tần Lạc bắt mất hồn.

Tần Lạc vội vàng đứng lên nói: "Ông, không được, cháu là bề dưới, cháu không thể để mọi người mời rượu".

Tần Lạc bất chấp việc bản thân mình không thể uống rượu, hắn cầm chén rượu trước mặt mình nói: "Chén thứ nhất. Tần Lạc xin kính mọi người".

Nói xong Tần Lạc uống cạn.

Xem ra Văn Nhân Đình rất yêu mến Tần Lạc, ông cười rồi cũng cầm chén rượu của mình uống cạn một hơi.

Lúc này những người khác mới có phản ứng, tất cả cũng cầm chén uống.

"Tần Lạc, cháu bao nhiêu tuổi?' Văn Nhân lão gia đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tần Lạc ngẩn người rồi nói: "Cháu hai mươi ba".

Chẳng lẽ Văn Nhân lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn muốn gả cháu gái cho mình?

"Ồ. Hai mươi ba tuổi" Vẻ mặt Văn Nhân Đình u buồn, ông nói: "Khó trách được mấy người đó đã quên".

Trong lòng Tần Lạc khẽ động, rồi hắn trầm mặc không nói gì.

Văn Nhân Đình đập tay xuống bàn, tức giận quát: "Hai mươi ba năm thì đã sao? Các người đã quên nhưng ta không quên. Hai mươi ba năm trước khi ông già này đang mang bệnh nan y nằm trên giường chờ chết, chỉ sớm chiều là mất mạng. Gia sản của gia tộc Văn Nhân cũng có nguy cơ bị thôn tính, ông của Tần Lạc trong lúc nguy cơ nhất đã ra tay cứu ta, cũng là đã cứu cả gia tộc Văn Nhân chúng ta".

Văn Nhân Liệt nhếch miệng cười nói với Văn Nhân Nhã Ca ngồi bên cạnh: "Lại nữa rồi".

"Đó là chuyện của mấy chục năm trước. Hơn nữa ông của Tần Lạc cứu ông chúng ta. Tần Lạc có liên quan gì ở đây?"

Đây không hẳn chỉ là suy nghĩ của Văn Nhân Liệt và Văn Nhân Nhã Ca mà còn là suy nghĩ của các thành viên gia tộc Văn Nhân.

Sao suốt ngày cứ phải nói ra chuyện của hơn hai mươi năm trước làm gì? Nếu cảm thấy áy náy sao không gửi cho bọn họ một ít tiền?

Dù Văn Nhân Đình không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy người đó nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của mọi người ông cũng hiểu những người đó đang suy nghĩ gì.

"Có phải các người cho rằng người mà ông Tần Lạc cứu là lão già này nên không có liên quan tới các người, phải không?" Văn Nhân Đình lão gia nhìn khắp phòng ăn, lạnh lùng hỏi.

Dù trong thâm tâm Văn Nhân Không cũng có suy nghĩ đó nhưng ông ta không bao giờ dám thừa nhận trước mặt cha của mình. Ông ta cười khuyên giải: "Cha, cha đừng nóng giận. Lúc đó mấy đứa Nhã Ca chưa sinh ra, sao chúng có thể nhớ chuyện này? Không phải mấy người bọn con luôn ghi nhớ chuyện này sao?"

"Không được" Văn Nhân Đình tức giận nói. "Có biết tại sao hôm nay ta mời Tần Lạc tới dự tiệc cùng gia đình chúng ta không? Một lần nữa ta muốn nói lại cho các người biết cái món nợ ân tình này của Tần gia mỗi người trong gia tộc chúng ta luôn phải ghi nhớ trong lòng, mang nó trên lưng. Đừng tưởng chuỵên này không có liên quan gì tới các người".

Văn Nhân Đình lão gia tức giận, những người khác không ai dám nên ý kiến, không ai dám lên tiếng phản đối. Tất cả chỉ biết liếc nhìn Tần Lạc với ánh mắt tức tối.

Nhưng ngược lại Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc cười hì hì. Xem ra Văn Nhân Chiếu đã bị Tần Lạc khuất phục sau khi bị Tần Lạc giáo huấn một trận.

Xảy ra chuyện như vậy nên không khí trong bữa cơm khá nặng nề. Tất cả mọi người đều lặng lẽ, ăn rất nhanh. Chỉ một lát đã có mấy người cháu buông đũa xuống.

Văn Nhân Đình lão gia cũng không quan tâm tới mấy người đó. Sau khi cạn hai chén với Tần Lạc, Văn Nhân lão gia không uống rượu nữa, bắt đầu ăn. Ông nhiệt tình tiếp đãi Tần Lạc, hơn nữa lại ăn rất ngon miệng. Mấy người Văn Nhân Không chỉ còn cách ngồi cùng, không ai dám rời bàn ăn sớm.

Sau khi buông đũa xuống, Văn Nhân lão gia nhận cái khăn bông ấm lau miệng rồi đứng dậy nói: "Tần Lạc, cháu và Mục Nguyệt hãy tới thư phòng của ông".

Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn nhau sau đó cả hai cùng đứng dậy đi theo Văn Nhân Đình tới thư phòng của ông.

Thư phòng của Văn Nhân Đình lão gia khá lớn nhưng bên trong có rất ít đồ đạc. Chỉ có một cái giá sách nhỏ. Trong giá sách cũng có rất ít sách. Thực sự thư phòng này không giống như thư phòng của những người nhiều tiền khác, trong phòng tràn ngập giá sách, trong giá sách đầy chật các loại sách.

"Cháu ngồi đi" Văn Nhân lão gia chỉ vào ghế sô pha nói.

Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cùng ngồi xuống cạnh nhau, Văn Nhân Đình ngồi đối diện hai người.

"Văn Nhân gia gia, ông không cần phải tức giận với bọn họ về chuyện này. Hơn nữa, ông cũng không phải quan tâm tới việc đó" Tần Lạc cười nói.

"Nó không quan tâm nhưng ông vẫn phải để tâm" Văn Nhân Đình nói. "Cả đời ông làm ăn buôn bán, luôn tuân thủ một chữ "trung thực'. Cả đời này ông không nợ ai bất kỳ điều gì, ông chỉ nợ Tần gia của cháu một món nợ mà ông vẫn không có cách nào hoàn trả được".

Tần Lạc cười gượng gạo. Ông già này quá cố chấp, giống hệt tính cách của ông mình. Một khi đã quyết định chuyện gì thì không có gì có thể ngăn cản được nữa.

Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, lần đầu tiên cháu tới đây thối hôn, ông không phản đối bởi ông biết lúc đó cháu và Mục Nhuyệt vẫn chưa gặp mặt nhau, cũng chưa có cảm tình gì với nhau".

"Bây giờ cháu và Mục Nguyệt đã trở thành những người bạn tốt. Ông rất hiểu người cháu gái này của ông, nó là người cao ngạo, người bình thường căn bản nó không cần để tâm. Nếu Mục Nguyệt đã không phản đối, chứng tỏ cháu cực kỳ xuất sắc vì thế hôm nay ông phải hỏi cháu một lần nữa. Cháu thực sự vẫn muốn thối hôn?'

Tần Lạc sửng sốt. Hắn không ngờ Văn Nhân lão gia vẫn nói lại chuyện xảy ra đã hơn nửa năm trước.

Tần Lạc quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, hiển nhiên nàng không có ý định giải vây cho hắn.

"Ông, hôm nay chúng ta uống rượu gì vậy?" Hai mắt Tần Lạc lờ đờ, hỏi. "Tại sao rượu hôm nay lại mạnh như vậy?"

"Cháu đừng làm bộ say rượu. Cháu hãy nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông" Văn Nhân Đình nhận ra quỷ kế của Tần Lạc, ông quát hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio