Bác Sĩ Thiên Tài

chương 452: tạm thời không chết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc hành hạ, dày vò gã đại hán này diễn ra ngay sát đường người đi bộ, không ít người qua đường dừng chân lại xem, mà mắt chữ o mồm chữ a ngẩn người đứng nhìn

Cô nhóc này là con cái nhà ai không biết, sao có thể dã man như vậy? Còn người đàn ông kia cũng thật là kém cỏi, đàn ông con trai to cao thế kia mà bị một đứa con gái trông liễu yếu đào tơ như thế kia, đánh cho tơi bời thế này thì còn mặt mũi nào nữa cơ chứ?

Cảnh này xảy ra nhanh như chớp, và cũng vô cùng kích thích, mọi người ai nấy đều chìm ngỉm trong cái ngày hội của thị giác này, không ai có phản ứng nào cả, có người muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng Ly như cảm giác thấy được điều đó, bèn đưa mắt ra nhìn, mấy người đó liền sợ sệt, lảo đảo quay đi, xém chút nữa thì đánh rơi điện thoại xuống đất.

"Đi." Ly kéo Tần Lạc vào bên trong chiếc Hummer, nhanh chóng khởi động xe, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người xung quanh.

Cho đến khi mọi người thấy người đàn ông nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất rồi thì mới sực nhớ ra gọi điện báo cảnh sát. Trước đó họ cũng không nghĩ đến chuyện ngăn hung thủ đánh người đó lại, thậm chí còn chẳng có ai nghĩ đến chuyện này.

Gặp người phụ nữ như vậy thì ai còn dám xông lên ngăn lại nữa cơ chứ? Như thế chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao? Tự nhiên can thiệp vào, thì cái mặt của mình lại bị đánh sưng lên như gã cao to này hay sao, chả ai dại gì mà can thiệp vào.

Trong lòng Tần Lạc giờ đây ngoài xúc động thì vẫn là xúc động, ngoài khâm phục ra thì cũng vẫn là khâm phục, ngoài tôn thờ ra thì vẫn là tôn thờ, ngoài Ly ra thì không còn ai

khác.

Đây mới là đúng là người đàn ông, đây mới đúng là một người đàn ông đích thực, một người anh em thực thụ.

Một câu cũng không nói, cứ đánh cho bạn một trận trước, không những thế, tư thế mà nàng đánh người nhìn thật là đẹp.

Qủa là ngầu.

Ngầu thật đó.

Ngầu quá độ.

Bởi vì quá xúc động, Tần Lạc chẳng còn biết tìm lời lẽ gì để mà miêu tả nỗi lòng của hắn lúc này nữa.

Nếu hắn mà đã xem qua phim Hàn thì, chắc chắn hắn sẽ. nghĩ đển điệu bộ hai mắt hiện lên hình trái tim, hai tay ôm lấy ngực, một dáng vẻ hám gái điển hình.

"Anh ta là quân nhân sao?" Tần Lạc hỏi.

"Có thể." Ly đáp lại.

"Sao cô biết anh ta là quân nhân rồi mà vẫn còn đánh anh ta như vậy?"

"Lúc đánh anh ta thì không biết." Ly nói.

"Nhưng sau khi anh ta lấy giấy tờ ra rồi mà cô vẫn còn đánh thêm anh ta một cái". Tần Lạc nói. Cũng chính cái đập cuối cùng đó mà làm cho người đàn ông mặc đồ đen đó ngất lịm đi.

"Tôi không chắc đó là quân nhân." Ly nói.

"Sao cô không xác nhận xem anh ta có thực sự là quân nhân hay không?" Tần Lạc vẫn cố dò hỏi.

Sau khi người đàn ông áo đen lấy giấy tờ ra, thì Ly cũng không kiểm tra xem giấy tờ đó là thật hay giả, mà kéo luôn hắn rời khỏi nơi đó. Đây cũng là cái mà Tần Lạc nghĩ mãi không ra.

"Không cần thiết." Ly nói: "Nếu anh ta rút giấy tờ ra vào thời khắc đó, thì chứng tỏ giấy tờ đó là thật. Nếu tôi không nhầm thì đó là người của Lan Đình."

"Thái tử?" Tần Lạc cười lạnh một cái. "Xem ra anh ta rất không cam tâm thì phải."

"Nếu là anh thì anh có cam tâm không?" Ly hỏi ngược lại.

"____"

Vốn là muốn đùa nghịch con chim ưng, nhưng lại bị con chim ưng con chọc thương tròng mắt thì hắn ta làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này cơ chứ?

"Đáng tiếc, không phải là tên sát thủ đó " Tần Lạc vừa thấy may mắn lại vừa thấy tiếc nuối. Nếu có Ly ở bên cạnh, mà tên sát thủ đó dám xuất hiện, thì khó mà chạy thoát được. Nếu mà như thế thì mình cũng giải quyết được nỗi lo trong lòng.

Nghĩ đến cái này, Tần Lạc mới chợt nhận thấy, sao mình có thể đặt sự an toàn của tính mạng vào trong tay một người phụ nữ một cách hoang đường như vậy chứ? Như vậy thì thật là hèn kém.

Có điều, nhớ lại cảnh Ly đánh người rồi thì Tần Lạc lại thấy cái suy nghĩ này không quá đáng chút nào, vì bản thân hắn cũng chẳng có bản lĩnh cao cường như Ly, có Ly ở bên

cạnh là vô cùng an toàn, an toàn tuyệt đối nữa là đằng khác.

Nàng là một người có thể cho người ta có cảm giác an toàn. Tẩt nhiên dưới tiêu đề là bạn đừng có mà trọc ghẹo nàng. Bởi khi nàng tức lên thì nhất cũng thành bét.

oOo

An Tả Hách là một sát thủ, hoặc có thể tên của hắn không phải là An Tả Hách, mà tên là An Hữu Hát, An Húc Tại, An Thành Công cũng nên. Cái gì cũng có khả năng xảy ra.

Kể từ ngày hắn bị tổ chức bắt, thì hắn đã quên luôn tên tuổi của chính mình.

An Tả Hách là tên mà tổ chức đặt cho hắn để thi hành nhiệm vụ lần này, bao gồm cả chứng minh nhân dân, hộ chiếu, thẻ tín dụng và cả cuộc sống mấy năm gần đây của

nhiếp ảnh gia An Tả Hách và tình trạng hôn nhân gia đình nữa, đều đã được tổ chức sắp xếp ổn thoả hết rồi. Nguồn:

Làm việc cho một tổ chức to như vậy, đúng là đã tránh khỏi rất nhiều phiền phức .

Khi Ly và gã đàn ông mặc áo đen đó xảy ra xung đột thì hắn cũng có mặt ở đó, nhưng hắn không đi theo đằng sau mà hắn cho xe dừng ở phía trước, quan sát toàn bộ tình hình qua kính chiếu hậu.

Sau khi hắn nhìn thấy cảnh tượng Ly ra tay thì vẻ mặt của hắn không khỏi nghiêm túc trở lại.Người phụ nữ này là một đối thủ đáng ghờm đây.

Hắn nhấn nút trên chiếc máy ảnh có hệ thống chụp vệ tinh được gẳn trên chiểc kính chiếu hậu, yên lặng chụp Ly vài cái, sau đó lập tức gửi về căn cứ.

Rất nhanh, căn cứ bèn gửi một tin đến cho hắn: Thông qua điều tra nhưng không tìm ra người này.

Thông qua điều tra nhưng không tìm ra người này nghĩa là sao?

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai chứ? Lại còn không có biện pháp gì để thu thập tư liệu về nàng ta?

Tri giác của một sát thủ nói cho hắn biết, hôm nay không phải ngày đẹp để động thủ, vì thế mà khi hắn thấy Ly bước lên chiếc Hummer đi mất thì ba phút sau hắn mới khởi động xe, liền cho xe chạy sang một hướng khác.

Đi theo hướng này thì sẽ đến Ôn Đô Thủy Thành ở ngoại ô, nơi mà hắn cư trú.

Đường vào nội thành thì tắc đến độ không có một khe hở , nhưng đường ra ngoại ô thì lại rất thoáng, chẳng có mấy xe. Hắn tăng tốc, muốn nhanh chóng quay về căn phòng của mình.

Chỉ khi trốn trong căn phòng một mình hắn mới cảm thấy an toàn tuyệt đốì. Ở một nơi đồng không mông quạnh thế này, bất kể lúc nào hắn cũng cảm thấy mình sẽ bị bại lộ.

Đây chính là chứng sợ hãi của sát thủ.

Đúng vậy, sát thủ cũng có cái phải sợ hãi. Sát thủ cũng là người, cũng sẽ ngã bệnh.

Đột nhiên, hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe vô cùug quen thuộc.

Hummer.Một chiếc Hummer màu xanh bộ đội.

Ở thủ đô Trung Quốc, thì loại xe như Hummer này cũng không phải là hiếm thấy. Không ít con cháu nhà giàu hoặc những người trẻ tuổi có chút bối cảnh đều thích lái loại xe

nhìn tràn ngập khí phách và cảm giác chinh phục tràn đầy này. Lái nó ra khỏi cửa, thì cho dù đó là một người thấp bé nhẹ cân trong xã hội đời thường, cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác cao lớn uy mãnh hơn người.

Nhưng, trí nhớ xuất sắc của một sát thủ mách bảo ,cho hắn biết, biển số xe của chiếc Hummer này không khác gì biển số xe của chiếc xe mà hắn theo sát khi trước.

Hơn nữa, chiếc xe đó chẳng khác gì mũi tên không đà bay tới, tốc độ của nó nhanh đến phi thường, một chiếc xe nặng nề như vậy mà có thể lái một cách nhẹ nhàng như lướt trên

đường vậy. Không thể không nói rằng, người tài xế lái xe quả là một cao thủ.

"Bọn họ phát hiện ra mình rồi?"

Nghi vấn đầu tiên xuất hiện trong đầu An Tả Hách. Sao bọn họ có thể phát hiện ra mình được chứ? Bọn họ đang truy đuổi mình hay là bọn họ chỉ là đi cùng hướng đường với mình thôi?

Rất nhanh, hắn gạt bỏ khả năng thứ hai đi. Cho dù có đúng là như vậy thì, là một sát thủ, hắn cũng không thể mạo hiểm như thế được.

Vì vậy mà hắn đạp mạnh chân ga cho chiếc xe lao nhanh về phía trước.

"Hắn ta phát hiện ra chúng ta rồi." Tần Lạc nói tiếp: "Ly, càng ngày tôi càng bái phục cô đấy. Sao cô có thể biết được hắn ta là người theo dõi thứ hai vậy? Chiếc xe đó hình như vẫn đi ở phía trước chúng ta, tôi còn chưa từng nghĩ lại có cách theo dõi hay đến thế đấy."

"Anh chưa từng nghĩ đến cũng là chuyện thường thôi." Ly nói với vẻ mặt lạnh tanh. Mắt nàng không hề chớp lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc xe ở phía trước, không

ngừng điều chỉnh phương hướng của chiếc Hummer.

Thể là chiểc Hummer của Ly như một con mãnh thú lồng lộn, gào rú chồm lên, phóng lên phía trước quyết không để cho con mòi kịp trốn thoát, nó bây giờ chẳng khác nào một

con sư tử đang khát máu, và con mồi đáng thương trước mặt nó kia, chính là mục tiêu để nó được thỏa mãn cơn khát.

"Anh lái xe đi." Ly đột nhiên nói.

"Cái gì?" Tần Lạc cứ nghĩ mình nghe nhầm.

"Anh lái xe." Ly nhắc lại lần nữa.

Tần Lạc kinh ngạc hỏi: "Tôi không biết lái xe."

"Tôi biểt" Ly nói tiếp: "Tôi đã chỉnh xong xuôi đâu đấy rồi. Anh chỉ cần cầm chắc vô lăng là được rồi."

"Tôi không cần nhấn chân ga sao?" Tần Lạc thắc mắc

"Không cần. Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi."Ly đáp.

"Thế nếu cô bảo tôi phanh lại thì sao?" Hắn nhớ đến chuyện thảm khốc hồi còn ở Đài Loan thì hỏi lại.

"Tôi sẽ không bảo anh phanh lại." Ly vừa nói xong liền dấn cửa xe ra, sau đó lách người một cái đã leo lên nóc xe, còn chỗ điều khiển xe chính đã bị bỏ trống.

Tần Lạc không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa, vội vàng chuyển sang ghế bên kia nắm lấy vô lăng để khỏi bị va chạm với những chiếc xe đang tiến đến.

Pằng chíu!

Một viên đạn được bắn xoẹt qua xe tạo thành một vệt trắng ở trên đó.

"Ly. Hắn ta nổ súng rồi." Tần Lạc hét lên.

"Tôi biết rồi." Giọng Ly từ bên trên vọng xuống: "Cho xe tiến sát vào xe hắn ta."

"Hắn ta nhanh quá." Tần Lạc nói

Vừa dứt lời thì nghe thấy "pằng" một tiếng, một bánh xe của chiếc Hyundai màu bạc phía trước đột nhiên bẹp dí.

Pằng!

Lại một tiếng súng nữa vang lên, thêm một chiếc lốp nữa ở phía sau bẹp dí.

Két!

Chiếc Hyundai phát ra những tiếng ken két nghe vô cùng chói tai, sau đó trượt dài về phía trước một đoạn rồi dừng lại một cách khó khăn.

"Á..."

Tần Lạc thét lên.

Bởi vì chiếc Hyundai trước mặt hắn đã dừng lại rồi, vậy mà chiếc xe mà hắn đang lái lại cứ bay thẳng về phía trước nên hắn hốt hoảng thét lên.

Nhìn như hai xe sắp sửa đụng vào nhau đến nơi rồi vậy.

Két!

Lại một âm thanh chói tai nữa truyền đến, chiếc Hummer dừng lại ngay trước chiếc Hyundai chưa đến một mét.

Giờ đây trong lòng Tần Lạc đã có thêm một người phụ nữ.

Đó là Ly. Nàng kịp thời xuất hiện, khi không kịp đuổi Tần Lạc đi thi nàng đành phải nhảy vào lòng hắn để đạp phanh cho xe dừng lại.

Bùm!

Cánh cửa phụ của chiếc Hyundai được đẩy ra, An Tả Hách lộn hai vòng trên mặt đất, sau đó bắn liên tiếp hai phát về phía Tần Lạc và Ly.

Bùm!

Bùm!

Hai viên đạn bắn liên hồi lên cửa kính, vậy mà không hề làm vỡ được cánh cửa kính này.

An Tả Hách trợn tròn mắt ngạc nhiên, biết là chiếc xe này là đặc chế rồi, muốn giết bọn chúng là không thể được rồi.

Vì vậy mà việc hắn có thể làm bây giờ là quay gót bỏ chạy.

Chạy thẳng vào đường quốc lộ, lấy hàng xe trước mặt làm lá chẳn tách đám người đuổi mình phía sau ra.

Bùm!

Ly lại nổ súng một lần nữa.

Đầu gối An Tả Hách mềm nhũn ra rồi lảo đảo nằm luôn xuống mặt đất.

Ly bèn nhanh chóng bước xuống xe, bắt sống hắn ta từ giữa đường về.

Một loạt những động tác thế này mà chỉ hoàn thành trong nháy mắt, Ly đuổi bắt một tên sát thủ quả thật là dễ dàng, chẳng mất tí sức lực nào cả. Chẳng khác gì diều hâu bắt gà con cả, con gà con chạy thục mạng trên mặt đất đó chắng có cách nào phản kháng lại được cả.

Cái này lẽ nào lại là sự chênh lệch thực lực sao?

"Hắn ta thế nào rồi?"Tần Lạc hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa chết."

"Cẩn thận không hắn ta lại cắn lưỡi tự sát" Tần Lạc nhẳc nhở.

Ly giơ tay ra bóp chặt cằm hắn lại, mở miệng ra, còn một tay thì rút dao găm ở bên hông ra rồi đưa vào miệng hắn khoắng đều lên, những âm thanh răng rắc phát lên làm cho người ta phải nổi da gà.

Tiếp đó, nàng lại cho hắn thêm một quyền vào lồng ngực.

Động tác của Ly vô cùng thuần thục, có thể nhìn ra được là không phải đây là lần đầu tiên nàng làm việc này.

Sau đó thì An Tả Hách liền cong người ói liên hồi.

Không chỉ nôn ra những vật thể bẩn thỉu cùng với máu và nước, mà còn cả hàm răng dính be bét máu. Hàm răng của hắn ta đã bị Ly làm cho rụng hết cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio