Két!
Vương Cửu Cửu giẫm mạnh phanh xe, cho xe đỗ ở giữa lòng đường.
Đằng sau thì có truy binh, đằng trước thì có người chặn lại. Hơn thế nữa, đối thủ còn nắm rõ hành tung của bọn họ, đã sớm đặt sẵn bẫy ở nơi đây. Những chiếc xe này đã sớm dừng ở đây để đợi bọn họ tự chui đầu vào rọ, đợi đến khi bọn họ tiến đến gần rồi thì mới bật đèn hiện thân.
Hai bên lề đường thì đều là rãnh sâu, không có con đường nào khác để cho bọn họ chọn lựa. Không, bọn họ căn bản là không có sự lựa chọn nào khác.
"Thật không thích cái cảm giác này chút nào." Vương Cửu Cửu phẫn nộ dùng tay cào cào lên đầu nói: "Gan chúng lớn thật đấy."
"Xem ra hắn ta bị chọc cho nổi giận rồi." Tần Lạc nheo mắt nhìn ra tứ phía, suy nghĩ xem mình và Cửu Cửu còn có khả năng thoát khỏi nơi này hay không,
"Em không tin hắn ta dám giết người !" Vương Cửu Cửu sát khí đằng đằng nói. Trong lúc nói thì nàng đã thò tay vào túi lấy điện thoại ra gọi.
Brừm! Brừm!
Những chiếc xe đuổi theo ở phía sau dừng lại bên cạnh bọn họ, nhưng xe vẫn để máy, bất kể lúc nào cũng có thể phát động truy đuổi lần nữa. Bọn họ vô cùng cảnh giác, cho đến giờ phút này đây mà bọn họ vẫn không một chút khinh thường.
Quả không để cho hai nguời thoát ra khỏi vòng vây! Text được lấy tại
Cạch cạch cạch!
Cửa xe được mở ra, một tốp người mặc áo đen nhảy xuống từ hai xe. Tổng cộng có sáu người đàn ông, bên trái ba người, bên phải ba người, phân thành hai nửa, quây chiếc xe BMW thoạt nhìn có vẻ nhỏ gọn của Vương Cửu Cửu lại một cách nghiêm ngặt, cẩn mật.
"Là ai đã phái các người đến đây?" Vương Cửu Cửu quay người, nhìn vào đám người mặc đồ đen hỏi.
"Vương tiểu thư, việc này không liên quan gì đến cô cả." Người đàn ông cầm đầu mặc đồ đen lên tiếng nói. Thân hình của hắn cao to lực lưỡng, phải đến một mét chín trở lên mất. Mặt ngăm đen, mũi diều hâu, ánh mắt âm u lạnh lẽo, hắn nói với giọng điệu hung hãn như kiểu người ta có mối ân oán sâu nặng lắm với mình vậy.
"Vậy thì có liên quan đến ai?"
"Tần Lạc"
"Việc của anh ấy chính là việc của tôi. Nói đi, ai phái các người tới đây?" Vương Cửu Cửu hỏi lại một lần nữa. Nàng còn lâu mới để mặc cho bọn chúng đem Tần Lạc đi.
"Vương tiểu thư, rất xin lỗi cô. Chúng tôi chẳng có lý do gì để mà trả lời câu hỏi này của cô cả." Người đàn ông mặc áo đen quay sang phía Tần Lạc, nói: "'Tần Lạc tiên sinh, chúng tôi tình nghi anh có liên quan đến một vụ mưu sát. Mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
"Mưu sát? Tôi giết ai rồi chứ?" Tần Lạc cười nhẹ. Thầm nghĩ, tên Thái Tử kia quả thật là ghê ghớm. Không động đến thì thôi, mà đã động đến thị đáng sợ. Vừa mới ra tay mà đã cho người ta vào tội mưu sát. Hắn ta muốn một chiêu giết chết kẻ địch hay sao? Nhưng như vậy liệu có gấp gáp quá không?
"Trình Kiến Quân."
"Trình Kiến Quân là ai?" Tần Lạc hiếu kỳ hỏi. Hắn không tin là Thái Tử có thể đặt một vụ án giẽt người vốn không liên quan đến mình lên đầu mình.
"Nhân viên thu thập thông tin điều tra tình báo Ờ Lan Đinh Tin Tức." Người đàn ông mặc đồ đen nói.
"Thế thì có liên quan gì đến tôi?" Tần Lạc vẫn không thể hiểu nổi. "Tôi quen anh ta sao?"
"Đúng vậy." Người đàn ông mặc đồ đen dùng ánh mắt hung dữ của mình nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. "Xem ra, tôi phải giải thích cho anh một chút mới được: Anh ấy chính là nguời đã bị các người đánh chết ngay ở trên đường quốc lộ."
"Đợi đã." Tần Lạc kinh hãi nói "Anh ta chết rồi?"
"Không sai. Trọng thương mà chết, đã được đưa đến bệnh viện nhưng không còn cách gì cứu chữa nên đã tử vong."
"Không thể như thế. Làm sao có thể chết được?" Tần Lạc nói. Hắn không phải là một sát thủ nhưng hắn là một bác sỹ. Những việc như khám bệnh cứu người này thì chẳng có ai có thể chuyên nghiệp hơn hắn được cả.
Hơn thế nữa, Ly còn là một người phụ nữ biết chừng mực. Mặc dù nàng ra tay tàn nhẫn, độ sát thương đó thì quyết không thể làm cho người ta phải chết được. Từ đầu đến cuối, Ly đều không hề dùng đến vũ khí lợi hại gì, chỉ là muốn cho anh ta một bài học cảnh cáo mà thôi.
Nếu nàng không nghĩ đến chuyện giết người thì người đó nhất định sẽ không chết được.
Cũng giống như nàng dùng dao chặt hết cả hàm răng của tên sát thủ đó mà lại không hề làm thương đến đầu lưỡi của hắn ta vậy.
Ly là một cao thủ, một cao thủ dùng cực hình. Nàng làm sao có thể phạm phải một sai lầm như vậy được chứ? Đi giết một nguời quân nhân tại ngũ?
Chắc chắn là vu oan! Một vụ vu oan trần trùng trục!
"Chúng tôi cũng hy vọng là điều đó không thể xảy ra." Người đàn ông đó nói. Vẻ mặt bi thương của anh ta không giống với giả bộ chút nào, xem ra nguời đã chết đó có quan hệ mật thiết với anh ta.
"Nhưng, anh ấy đã chết thật rồi. Tôi nghĩ là, rất nhanh thôi, chúng tôi có thể chứng minh rõ cho anh biết điều này. Bây giờ thì xin mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
"Không. Anh ấy không thể đi cùng các anh." Vương Cửu Cửu nói. "Tôi phải tìm luật sư. Anh ấy phải nhận được sự đồng ý của luật sư thì mới được đi cùng các anh."
"Vương tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã nhầm rồi. Đây là việc trong quân đội chúng tôi, thì tất nhiên việc xem xét ra quyết định sẽ do bên bộ quân đội chúng tôi xử lý. Chúng tôi không cần đến luật sư."
"Vậy thì phải có người của bộ quân đội đi cùng mới được."
"'Tôi không nhận được mệnh lệnh nào như vậy cả." Đại hán mặc đồ đen nói. "Mệnh lệnh mà tôi nhận được đó là, mời Tần Lạc tiên sinh đi về hỗ trợ việc điều tra với chúng tôi."
"Anh nhận được mệnh lệnh từ ai?"
"Ủy ban kỷ luật Lan Đình."
"_____"
Vương Cửu im lặng không nói gi. Đó là địa bàn của Thái Tử, nhà họ Vương rất khó mà có thể nhúng tay vào được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng phải cố gắng di dời bạn của Tần Lạc là Lăng Tiếu đi. Vì nàng biết nội bộ bên trong như thế nào. Nàng không dám cam đoan tình hình an toàn của bọn họ ở đó.
"Tôi đã gọi điện thoại rồi. Lát nữa sẽ có người đến đây nói chuyện với mấy người về việc này." Vương Cửu Cửu tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xe rồi bước xuống dưới, nói:
"Theo tôi nghĩ thì đây là một sự hiểu lầm, Tần Lạc không thể nào giết người được."
Mặc dù nàng không hiểu được nguyên do nhưng nàng tin Tần Lạc, tựa như là tin vào chính bản thân mình vậy.
Nàng biết hắn sẽ làm những gì và những việc gì thì hầu không bao giờ động đến.
"Nếu sự việc quả thực là như vậy thì chúng tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ấy. Anh ấy là bạn của Vương tiểu thư, chúng ta không được làm bậy." Người đàn ông áo đen nói. Anh ta phất mạnh tay một cái, nói: "Đưa đi."
"Ai dám?" Trong tay Vương Cửu Cửu đột nhiên có thêm một khẩu súng nhỏ màu bạc sáng quắc. Nàng dùng súng dí thẳng vào người đàn ông cầm đầu, sẵng giọng quát.
Người đàn ông bận đồ đen ngẩn người ra một lát, rồi cười nhạt nói: "Vương tiểu thư, ông nội cô là quân nhân, cha cô cũng là quân nhân. Cô sinh ra trong một gia đinh quân nhân như vậy thì cô phải hiểu hơn ai hết, đó là cái mà người quân nhân không sợ nhất chính là súng đạn."
Hắn liếc nhìn khẩu súng nhỏ trên tay Vương Cửu Cửu một cái rồi nói: "Súng lục Elizabeth được chế ở Anh. Đẹp mà lại dễ dùng, tầm bắn xa, nhưng đáng tiếc, bên trong chỉ có năm viên đạn."
Người đàn ông mặc đồ đen vừa nói vừa bước tới bên Vương Cửu Cửu, nói: "Chúng tôi có mười hai người đến đây cơ. Cho dù mỗi một viên đạn của cô đều không lãng phí, thì cũng chỉ có thể làm bị thương được sáu người mà thôi. Cô muốn giết chết hết tất cả chúng tôi sao? Nếu cô đã quyết định làm như vậy rồi thì hãy làm luôn đi."
Hắn cho tay vào trong người, lấy ra một khẩu súng lục màu đen nhắm thẳng vào đầu Tần Lạc. Năm tên thủ hạ cũng như nhận được mệnh lệnh, đồng thời rút súng ra nhắm thẳng vào Tần Lạc.
Hai bên đối mặt với nhau, đại chiến sắp sửa bùng nổ.
"Vương tiểu thư, cô muốn nổ súng sao?" Người đàn ông bận đồ đen nói với giọng ép người một cách quá đáng.
Vương Cửu Cửu tiến thoái lưỡng nan.
Nếu nổ súng thì sự việc sẽ được làm lớn. Đến lúc đó thì không những không cứu được Tần Lạc, mà đến bản thân mình cũng bị dính vào bên trong. Hơn nữa, tội danh giết quân nhân là vô cùng lớn. Cho dù bối cảnh nhà nàng có thâm hậu đến mấy thì cũng khó mà giải quyết sự việc này một cách êm đẹp được.
Tất nhiên những đối thủ đó cũng không thể để mặc cho bạn có thể giải quyết sự việc một cách ổn thỏa được. Bọn chúng không khác con cá sấu trốn dưới đáy hồ, khi bạn bị thương, ở vào giai đoạn yếu ớt nhất thì nó sẽ cắn cho bạn một nhát. Cho dù không thể ăn tươi nuốt sống bạn được thì nó cũng phải xé rách một miếng thịt của bạn ra.
Đây là một sự lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn và cũng là một sai lầm mà đối thủ của bạn hy vọng bạn phạm phải nhất.
Còn nếu không nổ súng thì nàng không thể bảo vệ được cho Tần Lạc.
"Nếu cô không nổ súng thì e rằng Tần Lạc tiên sinh phải đi cùng chúng tôi một chuyến rồi." Người đàn ông mặc đò đen lạnh lùng nói. "Đưa anh ta đi. Tần Lạc tiên sinh, xin anh đừng có động tĩnh gì vội, nếu không, chúng tôi sẵn sàng bắn chết anh ngay tại đây."
"Các người có thể đưa anh ấy đi, không phải bây giờ." Vương Cửu kiên định nói. Nàng vừa gọi xong điện thoại rồi, người của nàng đang trên đường đến đây. Nếu có người cùa mình đi cùng thì Lan Đình mới không giở trò gì được. Bất luận đó là cảnh sát hay là quân đội, thì thủ đoạn hành hạ phạm nhân của họ nhiều không kể xiết. Người khác không biết chứ nàng thì biết rất rõ. Khi còn bé, những đứa trẻ trong đại viện còn kể ra những kiến thức mà mình biết được một cách dương dương tự đắc. Chỉ trong khoảng thời gian là mười phút thôi, thì bọn họ có thể hành hạ một người làm cho người ta sống cũng không nổi, mà chết cũng không xong,
"Đưa đi." Đại hán mặc đồ đen lại ra lệnh một lần nữa.
"Các người dám?" Vương Cửu Cửu xông ra ngăn lại. Nàng biết, Tần Lạc chẳng có cách nào phản kháng lại được, bởi vì những người này chắc chắn sẽ nổ súng ngay, nhưng bọn chúng chưa chắc gì đã dám làm tổn thương đến mình.
"Ngăn Vương tiểu thư lại." Người đàn ông bận đồ đen hét lên.
Thế là có hai người mặc đồ đen xông về phía Vương Củu Cửu.
Vương Cửu Cửu vứt khẩu súng trong tay mình ra, sau đó cho luôn gã đàn ông mặc đồ đen xông đến bên mình đầu tiên một quyền.
Không ngờ tốc độ phản ứng của gã lại nhanh đến vậy, gã né sang một bên như cá bơi trong nước vậy, rồi chỉ lướt một cái đã đến sau lưng Vương Cửu Cửu rồi lại một lần nữa hai người từ hai bên tiến lại, kẹp Vương Cửu Cửu ở giữa. Rất nhanh đã hàng phục được Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu cũng biết chút quyền trong quân đội, nếu để đối phó với khoảng hai, ba người đàn ông thông thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải những quân nhân có kinh nghiệm chinh chiến đầy mình thì còn kém xa.
"Bỏ ta ra." Vương Cửu Cửu giãy dụa hét lên.
"Cửu Cửu, tôi đi với họ một chuyến." Tần Lạc lo Vương Cửu Cửu sẽ bị thương nên từ bên phụ lái đứng thẳng dậy nói.
"Tần Lạc, anh không được đi cùng bọn chúng. Bọn chúng sẽ đánh anh đấy." Vương Cửu Cửu lo lắng hét lên.
Tần Lạc cười khổ, nói: "Tôi cũng không muốn, nhưng họ không đồng ý mà."
Kỳ thực, tiểu Hắc vẫn ở trong người Tần Lạc, nhưng hắn thậm chí còn không rút nó ra dùng.
Nếu lúc này mà rút súng ra để phản kích, thì mặc dù có thể thoát được cái tội danh mưu sát kia thì rất có thể lại rơi vào cái cạm bẫy nãy, ai mà có thể khẳng định được, đây không phải là một cạm bẫy mà người ta đã bày bố sẵn chứ?
Lấy tính mạng ra để làm mồi dụ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể rơi vào vực sâu, chết cũng không có chỗ chôn ngay lập tức.
"Anh là một người thông minh đấy."Người đàn ông đầu tiên nói với giọng châm chọc.
"Tôi thực sự hoài nghi Trịnh Kiến Quân không phải là anh giết."
"Vốn cũng không phải là tôi giết"
"Những lời này anh giữ lại đến khi nào lên tòa án quân sự nói đi." Người đàn ông cầm đầu phất tay một cái rồi nói:
"Đưa anh ta đi. Nếu anh ta dám làm gì xằng bậy thì lập tức bắn chết."
"Vâng." Ba người đàn ông mặc đồ đen đáp lại. Sau đó một người phía trước và hai người phía sau, ba người áp giải Tần Lạc đi đến chiếc xe việt dã màu xanh mà bọn họ vừa mới lái đến.
Đợi đến khi chiếc xe áp giải Tần Lạc rời khỏi đó rồi thì hai người đàn ông mới buông Vương Cửu Cửu ra.
Vương Cửu Cửu xoa xoa hai bả vai đau nhức của mình, sau đó nhân lúc bọn họ không đề phòng thì cho người đàn ông đứng cạnh một bạt tai, tức giận chửi: "Ai cho mày chửi ông của tao thế? Mày dựa vào cái gì mà chửi ông tao hả?"
Vừa chửi vừa tấn công lần nữa, tiếp đó thì người đàn ông khác cũng gặp nạn theo.
"Mày dựa vào đâu mà chửi ông tao? Ông ấy làm gì chúng mày rồi?
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Bọn họ chửi người lúc nào? .Hơn nữa còn chửi ông của Vương Cửu Cửu - Một trong những người già được tôn kính nhất Trung Quốc?
Vương Cửu Cửu tiếp tục cho bọn họ thêm mấy bạt tai, thế rồi cũng cảm thấy làm vậy với mấy người này thì chẳng có ý nghĩa gì, bèn nhảy lên chiếc xe đua của mình, sau đó khởi động xe và đuổi theo chiếc xe quân đội phía trước.