Bác Sĩ Thiên Tài

chương 53: hôn trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiễm Ngọc hơi có chút phân lượng trong ngành cảnh sát, cho nên, nếu bảo nàng gọi điện báo cảnh sát thì sự việc sẽ tiện hơn nhiều.

Hơn nữa, nói không chừng trước khi Trần Tư Tuyền lên máy bay, kết quả điều tra có thể nhanh chóng xuất hiện.

Nữ nhân mặc áo đỏ kia thấy có người báo nguy, rốt cuộc trong lòng đã bắt đầu phát hoảng. Nếu như bị cảnh sát bắt về, nghề của ả sẽ lộ ra ngoài sáng. Nghề lộ ra ngoài ánh sáng, vậy thì nhân vật "Vợ cả" đang ra sức diễn bây giờ cũng sẽ bị người ta phát giác.

"Cứu mạng. Cứu mạng. Có người phi lễ tôi". Nữ nhân mặc áo đỏ lớn tiếng hô lên với đám người đang vây xem.

Bởi vì đây là tuyến đường chính, cho nên, lúc bọn họ phát sinh xung đột, đã có không ít người chạy tới xem.

Người đứng ngoài quan sát thì cười hì hì mà nhìn, chỉ trỏ về phía này. Còn có người lấy di động ra chụp, chuẩn bị tối về khoe, hoặc là bất ngờ gửi lên diễn đàn. Một đám mỹ nữ đánh nhau với một mỹ nữ, tiêu đề như vậy không phải rất hấp dẫn người khác hay sao?

Nữ nhân áo đỏ đánh giá rất cao đạo đức của nhân loại, không phải ở đâu cũng đều có thể gặp "Vua quần ẩu". Có lẽ, ở Mỹ còn có người nằm mơ làm "Vua quần ẩu", nhưng ở Trung Quốc tuyệt đối không có dạng "Đứa ngốc" này.

Thấy không có người nào đứng ra nói hộ, nữ nhân càng hy vọng chiếc xe tải đen chạy tới trước.

"Này, cứu mạng. Anh Tam. Cứu tôi". Nữ nhân ngoắc xe tải hô to. Ả biết, bọn họ có thể dựa vào kính chiếu hậu mặt sau để theo dõi tình huống phát sinh bên này.

Không ai xuống xe, xe tải vẫn im lìm đỗ ở đó.

Lúc này, mọi người mới chú ý đến chiếc xe tải màu đen kia.

"Anh Tam là ai?" Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm chiếc xe tải, hỏi.

"Tôi không thể nói cho cô biết được".

"Cuối cùng cũng sẽ có người khiến bà mở miệng nói thôi". Lệ Khuynh Thành lạnh lùng liếc ả một cái, không hỏi nữa.

"Tôi đi qua xem thử". Tần Lạc cũng không thể nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong xe tải, liền lên tiếng nói.

Lệ Khuynh Thành cầm tay hắn, nói: "Đệ đệ ngốc. Cậu đuổi tới, bọn họ chắc chắn sẽ lái xe chạy trốn. Hai cặp giò của cậu sao có thể hơn bốn bánh xe chứ?"

"Anh Tam, chúng ta phải làm sao giờ? Có tới cướp người không? Nếu bị bọn họ đưa tới cục cảnh sát sẽ không tốt đâu". Tóc dài khiêng máy chụp ảnh nhìn đầu trọc ngồi ở tay lái phụ hỏi.

"Chờ chút". Đầu trọc nói.

Gã lấy di động ở trong túi tiền ra, bấm một dãy số.

"Chú Tam, mọi chuyện xử lý thỏa đáng rồi à?" Trong điện thoại, truyền đến giọng nói đầy tự tin của một nam nhân.

"Lão đại, chuyện đó bể rồi. Ả được thuê không có cơ hội xuống tay với Trần Tư Tuyền. Bây giờ ả còn bị bọn họ vây lại". Đầu trọc báo cáo rất cẩn thận.

"Phế vật". Giọng nam nhân to hơn rất nhiều. "Chuyện nhỏ như đánh rắm vậy mà cũng không xử lý được à. Tôi nuôi chú làm gì?"

"Xin lỗi. Lão đại". Đầu trọc thấp thỏm hỏi: "Chúng ta có cần cướp người về không? Tôi sợ bọn họ báo cảnh sát". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đầu bên kia điện thoại trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Không cần. Không nên làm lớn chuyện. Chú Tam, chuyện này chú cứ tìm cớ gánh đi. Nói chú có mâu thuẫn với Trần Tư Tuyền. Lát nữa tôi nói chuyện với cục cảnh sát bên kia. Bảo người ta bảo lãnh chú ra".

"Vâng. Lão đại". Đầu trọc nói.

Cúp điện thoại rồi, lại nhìn tình huống bên kia từ kính chiếu hậu, nói rất nặng nề: "Lái xe".

Người lái xe tải chính là một tiểu tử gầy gò, nghe đầu trọc nói thế, lập tức khởi động xe rời khỏi hiện trường.

"Anh Tam. Anh không thể đi được. Anh Tam. Anh phải cứu tôi". Nhìn xe tải chạy càng lúc càng xa, người đàn bà kia hét khàn cả giọng.

Cho đến khi xe tải quẹo vào một ngõ phố, sau đó biến mất trong dòng xe cộ. Người đàn bà kia cuối cùng cũng sụp đổ, che mặt khóc rống lên.

Ả biết, ả bị bỏ quên rồi.

Ả đã có cảm giác mình là một con cờ, nhưng lúc sự thật thật sự rơi vào mình, trong lòng ả vẫn rất khó chịu.

Ả cũng là người mà!

Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã chạy tới.

Một người thanh niên đẹp trai mặc đồng phục từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, bước vội tới trước mặt Nhiễm Ngọc, cười nói: "Chị Nhiễm, sao đột nhiên lại gọi khẩn cấp vậy, có chuyện gì à?"

Nhiễm Ngọc chỉ chỉ vào nữ nhân áo đỏ, nói: "Chúng tôi hoài nghi ả bị người khác sai đi phá hoại danh tiếng của nghệ sĩ. Cậu mang ả về điều tra, tìm xem tên khốn kiếp nào đứng sau lưng ả".

Nam cảnh nhìn nữ nhân áo đỏ, cười nói: "Yên tâm đi chị Nhiễm. Nhất định sẽ không để chị thất vọng".

"Ừ. Mau làm việc đi". Nhiễm Ngọc phất tay nói.

"Vâng. Hẹn gặp lại. Có chuyện gì thì cứ gọi tôi". Nam cảnh cười nói. Sau đó vung tay lên, lập tức có hai cảnh sát mặc cảnh trang chạy tới dắt nữ nhân áo đỏ trong tay Tần Lạc đi.

"Nhiễm Ngọc, anh chàng kia là ai thế? Rất cung kính với cậu nha. Cậu hô đến gọi đi, giống như sai con trai á?" Có cô gái mở miệng trêu.

"Cậu đúng là miệng chó không mọc ngà voi. Hắn là một người bạn trong viện mình". Nhiễm Ngọc liếc xéo cô gái đầy đặn một cái, nói.

"Hì hì, miệng chó nếu có thể mọc ngà voi. Mình lập tức về chuyên nuôi chó luôn". Cô gái có thân thể đầy đặn kia mắng trả lại.

Thấy không còn chuyện náo nhiệt gì để xem, người tụm lại xem dần dần tản đi.

"Tư Tuyền, cậu không có sao chứ?" Lệ Khuynh Thành đi tới hỏi.

"Không sao". Trần Tư Tuyền điềm đạm đáng yêu lắc đầu. "Lúc tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, đã tính đến chuyện xấu nhất rồi. trước kia từng nghe qua chuyện như vậy xảy ra với tiền bối, khiến bọn họ rất khổ sở. Không ngờ hôm nay lại xảy ra với mình. Mình thật sự không biết ả".

"Mình hiểu. Cậu tất nhiên không biết ả rồi". Lệ Khuynh Thành nói. "Rõ ràng là ả ta bị người khác giật dây".

"Vậy ai giật dây? Mình không gây chuyện phiền toái gì ở Yến Kinh mà?" Trần Tư Tuyền hỏi.

Lệ Khuynh Thành trợn trắng con mắt, bất đắc dĩ nói: "Vừa nãy cậu mới từ chối người ta. Sao lại bảo không gây phiền toái?"

"A? Là hắn sao?"

"Có khả năng". Lệ Khuynh Thành gật gật đầu. Nói: "Tư Tuyền, sau khi cậu về, nhất định phải cận thận đề phòng. Cố gắng không tiếp xúc gì với bọn họ cả".

"Ừ. Mình hiểu rồi. Ở Đài Loan, bọn họ không dám làm chuyện xằng bậy đâu". Trần Tư Tuyền nói.

"Vậy là tốt rồi. Chuyến bay của cậu là hơn năm giờ chiều, trong thời gian này, đừng có đi loạn. Sau đó, mình sẽ cùng Tần Lạc đưa cậu ra sân bay".

"Ừ, cảm ơn. Làm phiền hai người rồi". Trần Tư Tuyền quay đầu lại nhìn Tần Lạc, cảm kích nói.

"Hắc hắc, hôm nay anh chàng đẹp trai của chúng ta lại làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Đây là lần thứ hai cứu vương hậu đùi đẹp ha? Tư Tuyền, mình sợ cậu thực sự hiến thân đó".

"Đúng đấy. Nếu thấy hiến thân còn quá sớm. Vậy trước tiên cứ đưa chân đẹp của cậu cho anh chàng đẹp trai sờ chút thôi. Đàn ông chính là thích dỗ dành, người ta nếu một chút tiện nghi trên người cậu cũng không chiếm được. Lần sau ai mà nguyện ý giúp cậu nữa chứ?"

"Tần đệ đệ, đi tới sờ thử đi. Không phải sợ. Tư Tuyền sẽ không tát cậu đâu. Vừa rồi cậu giúp nàng cản hai phát, nàng cảm kích cậu còn không kịp nữa là".

Đám nữ nhân kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, đều ở cạnh đưa ra những chủ ý rất bốc mùi.

"Vậy... hình như không tốt lắm?" Tần Lạc lén ngắm đùi đẹp của Trần Tư Tuyền. Nói không chắc chắn.

Đôi chân dài đẹp như thế, thật đúng là khiến người ta phải mơ màng mà. Nếu sờ lên, cảm giác chắc chắn sẽ vô cùng thích.

Đáng hận chính là, lúc mình trị liệu sao lại không nhân cơ hội cảm thụ một phen nhỉ? Có thể là do lúc ấy quá khẩn trương.

"Có gì mà không tốt? Cho cậu sờ thì cậu cứ sờ đi. Các chị làm chủ cho cậu".

Lệ Khuynh Thành nhìn thấy khuôn mặt Trần Tư Tuyền như hoa đào, trong mắt rất nhanh có thể ép ra nước, đứng yên ở đó không hề nói câu nào. Thầm cảm thấy có chút khó tin.

Theo đạo lý mà nói, Trần Tư Tuyền là nghệ sĩ giới giải trí. Hẳn là phải rất kinh nghiệm với những trường hợp như vậy mới đúng. Sao bây giờ lại giống như cô gái Tiểu Ngọc ngây thơ mới ra đời, thẹn thùng như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ, nàng có ý với Tần Lạc?

Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc còn đang giả ngây giả dại, trong lòng thầm vui mừng.

Nghĩ thầm, cô nàng ngốc nghếch này cứ thế mà rơi vào tay giặc sao? Cậu nếu biết bộ mặt thật sự của ác ma này, sợ là hối hận cũng không kịp.

Vì an toàn của Trần Tư Tuyền, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đích thân đưa nàng ra sân bay.

Ba người nói chuyện ở phòng chờ một lúc, sau đó trong radio truyền tới giọng nói thúc giục đăng ký.

Ánh mắt Trần Tư Tuyền dời đến người Tần Lạc. Nói: "Tần tiên sinh, tôi có mấy câu muốn nói với anh".

Lệ Khuynh Thành xua tay, nói: "Được rồi được rồi. Hai người có lời gì muốn nói thì nói nhanh đi, có chuyện gì muốn làm thì xử lý gấp đi. Mình đi uống cà phê. Không tiễn cậu nữa".

Cô gái này nói xong, vội xoay người rời đi.

"Tần tiên sinh, tôi thật sự rất cảm kích anh. Anh đã cứu tôi hai lần. Tôi cũng không biết phải làm sao để cảm ơn anh nữa. Đây là chút tâm ý của tôi, xin hãy nhận cho". Trần Tư Tuyền lấy một phong thư thật dày ở trong túi xách ra đưa cho Tần Lạc.

"Cô đã cảm ơn tôi rồi". Tần Lạc cười nói.

"Có à?"

"Có. Cô luôn miệng cảm ơn. Còn mời tôi ăn một bữa tiệc thịnh soạn nữa". Tần Lạc cười nói. Hắn nhét phong thư lại vào tay nàng.

Ánh mắt Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc long lanh, mãi đến lúc sau, khi sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc hơi đỏ, mới lên tiếng: "Được rồi. Tôi không miễn cưỡng anh nữa. Nếu có cơ hội, nhất định phải tới Đài Loan tìm tôi đấy. Chỗ đó có cảnh đẹp, mỹ nữ rất nhiều. Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô".

"Ừ". Tần Lạc xấu hổ gật đầu.

"Hì hì. Đúng thật là một đệ đệ đáng yêu". Trần Tư Tuyền đột nhiên nghiêng đầu tới trước, hôn một cái rất nhanh trên mặt Tần Lạc.

Bạn cũng biết đó, một cô gái có cái đầu cao, muốn hôn trộm thì xác suất thành công sẽ rất lớn.

Tần Lạc còn chưa kịp phản ứng gì, trên mặt hắn đã có thêm một dấu son môi hình O mờ mờ.

Tần Lạc vẻ mặt mờ mịt. Thậm chí nụ cười trên mặt vẫn còn đang cứng ngắc.

"Nàng vì sao lại hôn mình? Nàng dựa vào cái gì mà hôn mình nhỉ?"

Trần Tư Tuyền kéo rương hành lý đứng ở cửa lên máy bay phất tay với Tần Lạc. Hô lớn: "Nhớ nha. Có cơ hội nhất định phải tới Đài Loan tìm tôi đó. Tôi có cơ hội cũng sẽ tới Yến Kinh thăm anh".

Thân cao chân dài, nét mặt tươi cười như hoa, Trần Tư Tuyền giờ khắc này quả thật rất đẹp. Đứng trong dòng người hối hả rất nổi bật.

Đợi tới khi Trần Tư Tuyền biến mất ở cửa kiểm vé, Tần Lạc mới cúi đầu nhìn hạ thân của mình.

Đệ đệ đáng yêu? Ngoại trừ biết co biết duỗi, cũng không có gì đặc biệt cả mà.

Hôm nay đối với Tần Lạc mà nói là một ngày đáng kỷ niệm.

Sống ở thế giới này hơn hai mươi năm, ngoại trừ mẹ mình, lần đầu tiên có một cô gái hôn vào má phải anh tuấn chưa bao giờ bị vượt qua của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio