Sau khi khẳng định, Tần Tung Hoành rơi vào trầm tư. Cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, không nhìn lại Bạch Phá Cục như là khẳng định rất chắc chắn phán đoán của mình, như là đang chờ đợi lời giải thích của Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục cũng hít vào nhả ra khỏi thuốc, không có ý giải thích hay là phủ nhận.
Người không vội kẻ cũng không gấp. Hai người chăm chú vào khói thuốc, giống như điếu Gấu Mèo trên tay có sức hút như thuốc phiện của phương Tây.
Hết một điếu. Bạch Phá Cục liền dúi dúi đầu thuốc vào gạt tàn, đầu ngón tay thô ráp ấn bao thuốc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tung Hoành: "Tại sao không thể là người của Văn Nhân, tại sao không thể là những người khác?"
"Anh đang coi thường trí tuệ của tôi sao?" Tần Tung Hoành cười nhạt.
"Nhưng, anh biết thì sao. Bọn họ không tin."
"Không sai. Bọn họ đúng là không tin." Tần Tung Hoành nói tiếp: "Bọn họ có hai đối tượng: một là tôi, hai là anh. Và có lẽ còn có những ai khác. Đáng sợ là tất cả chứng cứ rất bất lợi cho tôi. Thậm chí tôi cũng không biết các anh làm thế nào mua chuộc được Vô Tâm hòa thượng, khiến lão đầu trọc có thể dùng cái chết của mình để toàn thành trọn vẹn cục diện cho các anh. Nhưng tôi biết, chuyện này không phải tôi làm. Mục tiêu của tôi chỉ có một - chính là anh."
Bạch Phá Cục cười ha hả: "Tôi không quan tâm anh nghĩ ra sao, cái tôi quan tâm là họ nghĩ thế nào. Hay là tôi đứng về phía anh nhỉ?"
Tần Tung Hoành không ngờ hắn ta có thể bộc trực không kiêng dè như vậy, liền chăm chú nhìn hắn, thấy hắn nửa cười nửa không mới nói: "Anh để tôi và Văn Nhân gia đối đầu nhau rồi ngồi làm ngư ông đắc lợi?"
Bạch Phá Cục nói "Anh không ngốc, vậy anh thấy Mục Nguyệt ngốc sao?"
"Còn thông minh hơn cả tôi." Tần Tung Hoành nói.
"Cho nên, nàng ta rõ rành rành hoài nghi anh là hung thủ nhưng lại lần lữa không hành động. Nguyên nhân không phải là đề phòng Bạch gia sao." Bạch Phá Cục tiếp tục nói: "Bất kể đứng ở phía nào. Bạch gia cuối cùng cũng muốn tham gia. Mà sự lựa chọn của Bạch gia, cũng chính là quyết định thắng thua toàn cục diện. Ít nhất, bây giờ Bạch gia cũng có sự tự do lựa chọn lập trường. Anh không có."
"Anh không sợ tôi sẽ liên kết với Văn Nhân để đối phó với anh?" Tần Tung Hoành cười mỉm.
"Không thể." Bạch Phá Cục nói: "Mục Nguvệt không ngốc, nàng ta nhất định sẽ ghi nhớ món nợ mới này. Văn Nhân lão gia cũng không có hồ đồ. Ông ta nhất định sẽ tiết lộ vết sẹo của trước kia. Anh sẽ không có chọn lựa nào, chỉ có thể bị động ứng chiến và bị động lựa chọn."
"Tôi sẽ hết sức giải thích, tránh xung đột trực diện với Mục Nguyệt. Tôi nghĩ, sự tình một ngày sẽ lộ chân tướng." Tần Tung Hoành nói
Bạch Phá Cục nhìn Tần Tung Hoành, nói: "Tôi không thông minh bằng anh. Về điểm này tôi thừa nhận. Nhưng anh có biết về điểm nào anh không bằng tôi không?"
"Tôi không thằng thắn bằng anh." Tần Tung Hoành nói.
"Sai. Anh đúng là còn giả dối hơn tôi." Bạch Phá Cục nói tiếp:" Anh không thấy cả ngày nói những lời lừa gạt người khác, lừa gạt bản thân mình rất mệt sao? Hay cho là một chút cũng không mệt? Lẽ nào anh chưa từng nói lời chân thật? Có cơ hội hãy đứng trước gương mà luyện tập, cái cảm giác này thật đúng là rất rất thú vị."
"Cảm ơn lời đề nghị của anh. Tôi sẽ thử." Tần Tung Hoành không thèm để ý đến lời mỉa mai của Bạch Phá Cục, rất bình tĩnh đáp lại.
"Bạch gia. Tần gia và Văn Nhân gia cùng đứng ở thế chân vạc. Nếu có thể duy trì xu hướng cùng phát triển, thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Nếu một bên hoặc hai bên tụt hậu, tất sẽ xảy ra vấn đề. Sẽ có một nhà bị thâu tóm. Không phải là Tần gia thì Bạch gia không thì Văn Nhân gia. Chẳng lẽ trong lòng anh chưa từng nghĩ việc thôn tính Bạch gia hay Văn Nhân gia? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc một nhà độc chiếm?"
"Nghĩ hay không nghĩ. Đó là chuyện của tôi." Tần Tung Hoành nói.
Bạch Phá Cục đứng đậy. Đối diện Tần Tung Hoành vỗ vỗ ngực mình" Có lẽ kẻ thắng lợi cuối cùng là anh. Nhưng anh biết hay không, anh đã thua năm rồi. Bởi vì trong năm trước khi anh thắng, mỗi ngày của tôi đều muôn màu muốn vẻ hơn anh. Tôi nói ra tất cả những lời tôi muốn nói, trong lòng tôi thấy rất sảng khoái. Anh vẫn là kiềm nén bản thân mình. Không trở thành kẻ biến thái thì cũng trở thành kẻ tâm thần. Hi vọng anh trở thành kẻ thứ hai."
Tần Tung Hoành dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào hắn, Bạch Phá Cục vẫn nghênh ngang rời đi.
Tần Lạc không phải nhân vật quan trọng, cũng không phải là nhân vật chủ nhân đặc biệt yêu quý. Vì thế, cuối buổi tiệc lúc chưa kết thúc hắn liền chuẩn bị rời đi.
Hắn đi, Vương Cửu Cửu và Hổ Nữu cũng tự nhiên đi theo. Còn Văn Nhân Mục Nguyệt để Văn Nhân Chiếu thay mình chào Hoàng Trọng Thiên, rồi nàng cũng cùng rời đi với Tần Lạc.
"Mai em sẽ ở công ty đợi anh." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Tần Lạc.
"Được. Mai anh sẽ tới công ty." Tần Lạc gật đầu. Hắn là trợ lí nam số một của Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt gọi hắn tới, nhất định là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với hắn.
Văn Nhân Mục Nguyệt tạm biệt Vương Cửu, sau đó liền kéo tay Văn Nhân Chiếu vào chiếc xe sang trọng có tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Vốn dĩ Văn Nhân Chiếu không muốn rời đi, nhưng mà có Hổ Nữu ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không dám ở lại lâu, liền hô to tạm biệt anh rể, rồi nhanh nhẹn chui vào trong xe.
Hổ Nữu nhìn theo hồi lâu rồi khuôn mặt dần dần ảm đạm. Nhưng cũng biết dung mạo, dáng người mình, càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Em không cách nào điều khiển được hình dáng của mình, càng không cách nào khống chế được tình cảm của em với anh.
"Chị Cửu Cửu, em nhớ ra có chuyện cần đi giờ, không đi cùng chị được nữa." Hổ Nữu biết ý nói với Vương Cửu Cửu. "Chị hãy để Tần sư phụ đưa chị về nha." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nàng biết Vương Cửu Cửu luôn một lòng nhớ thương Tần Lạc, thế nên mới tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở cùng nhau.
Vương Cửu Cửu nắm chặt tay Hổ Nữu, nhìn đôi mắt trong veo ngây thơ trên khuôn mặt mập mạp của đứa trẻ này.
"Chị Cửu Cửu còn chuyện gì à?" Hổ Nữu bị nàng ta xem như chíp bông.
Vương Cửu Cửu vươn tay ôm lấy Hổ Nữu, nói giọng nhỏ nhẹ bên tai: "Chị em chúng ta đều giống nhau. Nhưng chị vẫn kiên trì em vừa mới bắt đầu đã bỏ cuộc rồi."
Hổ Nữu xúc động ôm lấy Vương Cửu Cửu, vành mắt liền đỏ lên "Chị Cửu Cửuc cảm ơn chị. Nhưng em biết em không đủ tốt."
"Đủ hay không đủ không phải em nói là được. Phải là đối phương nói mới được." Vương Cửu Cửu véo má yêu Hổ Nữu, cười an ủi " Lái xe chị về đi. Nếu thấy tủi thân thì ôm gối khóc một hồi. Mỗi người con gái đều có quyền lau nước mắt mà."
"Ừ." Hổ Nữu gật đầu.
Đến khi Hổ Nữu lái chiếc xe màu hồng BMW của Vương Cửu Cừu rời đi, Tần Lạc mới nhìn Vương Cửu Cửu: "Cô bé thích Văn Nhân Chiếu ? "
"Có phải thấy rất lạ?" Vương Cửu Cửu hỏi lại.
"Không." Tần Lạc nói tiếp: "Văn Nhân Chiếu rất đẹp trai."
"Đúng vậy. Hổ Nữu ngoại trừ tướng mạo, còn về các phương diện thì đều rất tốt. Thật đáng tiếc. Con người vẫn cứ luôn vì chuyện khó lựa chọn mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình. Dung mạo, xuất thân, còn có cả tình cảm." Vương Cửu Cửu nói ra cảm xúc từ đáy lòng mình.
Tần Lạc không muốn nói về chuyện này nữa, liền muốn né tránh " Lôi Diệu Dương sẽ được thả? Hắn ta tuy đã đồng ý thả người, không nuốt lời thì mới tốt."
"Thả rồi." Vương Cửu Cửu nói " Trong lúc khiêu vũ, em đã nhận điện thoại. Hắn ta bây giờ đã được đưa đến Viện điều dưỡng ."
"Thương thế rất nặng?" Tần Lạc cau mày hỏi. Nếu như không bị thương, thì sẽ không vừa thả đã được đưa liền tới viện điều dưỡng quân dụng."
"Anh có thời gian không?" Vương Cửu Cửu hỏi.
" Đi thôi. Đi xem thế nào." Tần lạc nói "Hi vọng bọn họ đừng có vượt quá ranh giới làm người."
Chiếc xe của Vương Cửu Cửu đã đưa cho Hổ Nữu. Hai người đành ngồi trên chiếc xe của Đại Đầu. Đại Đầu đã từng đến Viện diều dưỡng, cho nên rất rành đường.
Xe vừa mới đi vào bãi đỗ xe của viện liền có một người mặc đồ đen tới nghênh đón. Hiển nhiên là Viện đã biết bọn họ sẽ tới.
Người đàn ông đứng thẳng trước mặt Vương Cửu Cửu nói:"Tiểu Thư. Lôi thiếu gia ở phòng ."
" là phòng dành cho người có bệnh nặng." Vương Cửu Cửu xoay người về phía Tần Lạc giải thích.
Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông kia, mấy người vào thang máy lên phòng của tầng .
Trong phòng đã bận rộn vài vị bác sĩ, có người đang lau chùi cơ thể người bệnh và khâu lại mọi vết thương lớn nhỏ trên người bệnh, người thì cầm máy móc trên thân người, còn có người chụp lại ảnh.
Trên đầu quấn nhiều lớp băng gạc nên không rõ giờ bộ dạng hắn ra sao. Nhưng mà nhìn những vết máu đỏ thẫm trên băng gạc thì rõ ràng những ngày này hắn phải chịu không ít oan ức.
"Thương thế thế nào?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Không đến mức nguy hiểm tính mạng." Bác sĩ phụ trách phẫu thuật Tôn Thiếu Phương đưa mọi thiết bị trên tay cho đồng nghiệp, đến trước mặt Vương Cửu Cửu "Nhưng, tình hình rất nghiêm trọng."
"Sao?" Vương Cửu Cửu nghi ngờ hỏi.
Tôn Thiếu Phương chỉ vào đôi chân của Lôi Diệu Dương nói "Hai chân đều bị đánh gãy. Vừa đưa bệnh nhân đi chụp, kết luận chân trái còn có hi vọng hồi phục, chân phải sợ là... không thể dùng được nữa."
Vương Cửu Cửu trợn cả hai mắt, đến âm thanh cũng biến đổi: "Còn những bộ phận khác?"
"Trong đầu tụ huyết, có thể là bị đánh. Nhưng đây không phải là vấn đề, vết thương trên người cùng vết bầm không sao, dùng ít thuốc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ tốt thôi. Chỉ là..." Tôn Thiếu Phương muốn nói lại thôi, vẻ mặt không được tốt lắm.
"Làm sao?" Tần Lạc đến hỏi.
"Anh xem đi." Tôn Thiếu Phương kéo quần của Lôi Diệu Dương xuống cho Tần Lạc xem, trong miệng không ngừng nói: "Quá độc ác. Thật sự quá độc ác. Những kẻ này, nói rõ là muốn đoạn tử tuyệt tôn người ta."
Tần Lạc nhìn thấy phần dưới của Lôi Diệu Dương lờ mờ máu thịt. Trong lòng phải đè nén sự căm phẫn và bi thương.
Giết người chỉ cần đạp người ta xuống đất, cần gì phải làm hại người ta đến mức này?
Lôi Diệu Dương không phải là người tốt. Lúc trước hắn bị Thái Tử sai đến dùng súng khiêu khích Tần lạc. Nhưng sự trừng phạt này quả thật là tàn nhẫn?
"Con mẹ nó." Vương Cửu Cửu dùng chân đá vào tường, không thể nhịn được liền lớn tiếng nói tục." Hắn thiến của Lôi Diệu Dương, ta cũng phải đá vào cái dương vt của nó."
Tần lạc liền ôm lấy nàng "Không thể dễ dàng cho hắn vậy được. Chuyện này hãy để anh làm."
Để đôi chân nhỏ nhắn của nàng ta đi đá vào cái bẩn thỉu của Hoàng Thiên Trọng, Tần Lạc thật sự là không nỡ.