Nhìn từ góc độ Đông Y mà nói, thời gian này ăn nhưng đồ dầu mỡ chiên xào nướng kì thực là vô cùng không tốt. Bởi vì từ g tối trở đi là thời gian để ngũ tạng luăn phiên nghỉ ngơi. Ngũ tạng cũng như kĩ nữ ở khách sạn cao cấp, nếu như không nghỉ ngơi tốt, bọn chúng nhất định là đình công.
Đương nhiên, rất nguy hiểm, những cái trước không thể đánh đồng với những cái sau được. Kĩ nữ bãi công còn có Ngũ cô nương- Ngũ Tạng Lục phủ mà bãi công lấy cái gì mà thay thế?
Tất nhiên, Tần Lạc sẽ không ngốc đến mức giảng giải kĩ mọi thứ cho Vương Cửu Cửu. Hơn nữa, là một học sinh của Học viện Đông y. Vương Cửu Cửu phải biết những đạo lí đơn giản thế này. Thậm chí nàng ấy còn rõ hơn phụ nữ có Lục phủ Lục tạng, hơn đàn ông một tạng là Tử cung. Thứ đồ chơi này mặc dù trên người phụ nữ nhưng số đông sử dụng lại là đàn ông và hoa quả rau xanh.
Nước Hoa Hạ là cả một mạng lưới xã hội lớn, đến ăn đồ nướng cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì Vương Cửu Cửu và bà chủ có chút giao tình, vì vậy đồ trên bàn họ đặc biệt mang lên nhanh hơn và số lượng cũng nhiều hơn.
Nào là cật, nào là cánh gà, nào là cả, nào là ngô.. và cả đồ ăn nướng vàng giòn thơm ngon nữa, nhìn đã thấy thèm rồi, thảo nào những người này không màng tới sức khỏe của mình, hơn nửa đêm mà vẫn còn đi tìm đồ ăn. Đồ ăn ngon giống như mỹ nữ, không có nghị lực lớn, ý chí mạnh mẽ thì khó có thể cưỡng lại được.
"Ăn nhiều cật vào." Vương Cửu Cửu cầm miếng cật nhét vào miệng Tần Lạc, cười hì hì nói:" Bà chủ quăn nói anh tốt thì chị ấy cũng tốt... Em cũng là vì chị Lâm mà lo lắng thôi, dù sao thì cũng chả liên quan gì với em."
Tần Lạc không quen với việc trước mặt đông người được một người con gái đút cho ăn, mà người con gái này lại là học sinh của mình. Do vậy, hắn tiện tay tiếp lấy xiên này:" Thời gian này rất ít ra ngoài ăn."
"Em biết." Vương Cửu Cửu gật đầu"Tâm trí và thói quen sinh hoạt của anh không giống như một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Ngược lại, lại giống như một lão hòa thượng mấy trăm tuổi. Anh nói đi anh làm sao mà có thể khống chế mình tốt được vậy? Không ăn là liền không ăn, không làm là liền không làm, ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều tập thể dục, chỉ ăn cháo loãng và rau xanh. Dù sao những việc này em không làm được."
"Có một số thứ không được làm, anh cũng làm." Tần Lạc ngại ngùng nói. Vương Cửu Cửu khó mà bộc trực thẳng thắn khen ngợi hắn. Tần Lạc nhất mực cho rằng nàng ta rất giỏi nói" Em yêu anh"
"Cái này em không biết." Vương Cửu thông minh nhanh nhạy nói:" Không phải là những người con gái ở bên cạnh anh nhiều lắm sao? Đến em cũng rất ngưỡng mộ sự đào hoa của anh. Anh nói em làm một người con trai thì tốt hơn? Với tướng mạo và gia thế của em, muốn một người con gái thế nào chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có được?"
"May là em không phải là con trai. Không thì chắc chắn là một sắc lang." Tần Lạc nghe nàng ta nói vậy cảm thấy rất thú vị, liền cười lớn.
"Ha ha đúng vậy đúng vậy." Đôi mắt to sáng rực của nàng nhìn thẳng vào Tần Lạc, dùng ngón tay ngoắc vào cầm của hắn:"Cô gái, đến mua vui cho lão gia, lão gia tất có thưởng."
"Thưởng gì vậy?" Tần Lạc thẹn thùng hỏi.
"Muốn cái gì có cái đó." Vương Cửu Cửu hào khí nói:" Chính là em muốn bước vào cửa lớn của Vương gia, lão gia đấy cũng cho phép." Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Lạc chăm chú suy nghĩ, lắc lắc đầu:" Hay là thôi đi. Em đã đính hôn với người ta rồi."
"Ta nhổ vào." Vương Cửu Cửu dùng tay đập mạnh vào bàn, tức giận nói:"Cô muốn theo cũng phải theo, không phải theo cũng phải theo. Người phụ nữ đại lão gia đấy đã nhìn trúng chưa bao giở dám từ chối."
Vương Cửu Cửu có tài diễn kịch thiên phú. Ngôn ngữ, thần thái khí thế thật đúng là cực kì giống đại thiếu gia nhà giàu thời xưa mang theo vài nô tài nghênh ngang đi trên đường phố, đùa giỡn con gái nhà lành.
Tần Lạc ngẩn người, đơn giản là không biết nên nói gì tiếp theo.
Hai người mắt chạm mắt rồi nhìn nhau cười lớn.
"Không làm diễn viên quả là đáng tiếc." Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Em biết ngay là tính anh quá thẳng thắn, không biết diễn trò." Vương Cửu Cửu nói:" Anh biết tại sao em có thể diễn loại thiếu gia bất lương ấy tốt không?"
"Không biết." Tần Lạc lắc đầu.
"Bởi vì em rất muốn làm một người đàn ông." Vương Cửu Cửu cười khổ"Lúc nhỏ em rất muốn làm một người đàn ông. Nhìn thấy trên ti vi đại thiếu gia công tử bột như vậy trong lòng rất hâm mộ. Vì thế mới diễn kịch trước lũ trẻ ở Đại viện."
"Con gái cũng rất tốt. Sao muốn làm con trai?"
"Gia đình của em như vậy, nếu không có con trai tiếp quản thì dễ bị thua thiệt. Vương gia nhà em chỉ duy nhất ba em thuộc dòng chính thống. Mà ba em chỉ có một đứa con gái. Bất luận là từ phương diện nào, em cũng phải là một người con trai. Nhưng đáng tiếc, em lại là một đứa con gái."
"Ai nói con gái không bằng con trai? Con gái cũng có thể đứng ở đỉnh trời." Tần Lạc miễn cưỡng an ủi.
Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Tần Lạc:" Thầy giáo Tần, sao những lời nói của thầy càng ngày càng giả dối vậy? Cái khí thế lúc đến trường đuổi bọn học sinh vô học hàng ngày chỉ lo đánh nhau của thầy chạy đâu mất rồi?"
"........" Tần Lạc ngẩn ra, rất lâu cũng không có đáp án.
Đúng rồi. Hắn đã thay đổi. Từ một người con trai hay thẹn thùng hoạt bát lương thiện thân mật thuần khiết đã biến thành loại đàn ông đời thường ngàn người vạn người đều giống nhau, nham hiểm, gian trả, tàn nhẫn.
Ai đã trải qua?
Bản chất của ta vốn lương thiện, không cách nào đành phải để cuộc sống bức ép thành kẻ nham hiểm như thế này.
Tần Lạc không hối hận sự thay đổi này. Bởi vì hắn biết đấy là giai đoạn của sự trưởng thành. Nhưng hắn vẫn rất nhớ phong cách trước đấy của mình, vô tư dám nghĩ dám làm. Bản thân bây giờ thì sao, quá thận trọng cẩn thận.
"Đứng ở góc độ của con gái, anh thích làm con gái hơn. Đơn giản mỗi ngày có thể mặc quần áo đẹp- mỗi ngày một kiểu tóc, có thể làm biếng có thể làm nũng. Đau đớn có thể khóc, hét- hạnh phúc có thể thể hiện ra ngoài."
"Nhưng làm hậu thế của Vương gia, em lại hi vọng mình là một người con trai." Vương Cửu Cửu cầm một bắp ngô gặm mà như không có mùi vị gì" Tuy ông nội và ba chưa từng nói, chắc chắn hai người cũng rất hi vọng em là một người con trai. Như vậy thì hai người có thể yên tâm dạy dỗ rèn luyện em, và sau này gửi gắm lại vận mệnh và tương lai của gia tộc cho em. Nhưng em lại là một người con gái, một đứa trẻ, hai người trừng phạt không được, chửi không được còn phải yêu thương... cũng khó."
"Các chi của Vương gia không phải rất thịnh vượng sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu kinh ngạc liếc Tần Lạc nói tiếp:" Anh còn điều tra tình hình nhà của em cơ à?"
Tần Lạc ngượng ngùng nói:" Nhất thời hiếu kì, mới nhờ người tìm ít tư liệu về Vương gia. Hơn nữa, anh cũng muốn biết bạn của anh rốt cuộc có gia cảnh thần bí đến thế nào."
"Ha ha em không giận đâu, còn rất vui ấy." Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói" Nếu anh không muốn tìm hiểu về em, vậy thì chứng minh em làm người đúng là thất bại.Bây giờ, không phải em thất bại mà là anh quá kín tiếng ấy. Bất cứ chuyện gì cứ thích lén lút chưa từng thể hiện ra ngoài mặt. Anh muốn biết cái gì, cứ hỏi thẳng em đi."
".... Không tiện mở miệng." Tần Lạc toát mồ hôi. Người con gái này dùng hình dung từ gì vậy?
Vương Cửu Cửu hiểu ý liền gật đầu:" Không sai. Nhà có người già, như là có bảo bối. Gia đình em chính là như vậy. Ông nội của em còn rất mạnh khỏe. Vương gia giờ đấy chủ yếu dựa vào dòng chính thống của ông nội. Ba em cũng coi như là cố gắng nên cấp bậc cũng lên. Nhưng mà sự kế tục và phát triển của một gia tộc không thể để mặc người kế tục tiếp theo thế nào cũng được. Phải xem tố chất của người kế nhiệm ra sao. Có vài gia tộc đã sớm bồi dưỡng người thay thế đời thứ tư, thứ năm. Những vị trí này là chết, người mới là sống. Có người mới có cơ hội cạnh tranh."
"Nhất mạch của ông nội lác đác chỉ có vài người. Vì vậy, ông đặt tất cả hi vọng lên cháu trai của ông hai và ông ba. Những cháu trai này đều được đưa vào bộ đội, hoặc là đi vùng duyên hải, hoặc là đi biên giới còn đi nước ngoài, có cơ hội phát triển rất tốt. Ngược lại, em vào Học viện Y. Chuyện này lúc đó đã trở thành trò cười của anh chị em họ em."
Tần Lạc không nghĩ rằng một người con gái luôn luôn vui vẻ lại có câu chuyện xót xa như thế này. Nàng cũng không ngở trên thế giới lại có chuyện làm khó nàng đến vậy. Nàng tưởng rằng nàng thật sự là công chúa, hết thấy niềm vui và của cải đều thuộc về nàng, cơm ăn áo mặc không cần lo, thế giới tình thần thật dồi dào phong phú.
Xem ra, cái bản thân mình biết vẫn còn quá ít quá ít.
"Em có cảm thấy em sẽ là một bác sĩ giỏi chứ?" Tần Lạc nghiêm túc nhìn Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu nghĩ lát rồi nói:" Đúng vậy." "Tại sao?" Tần Lạc hỏi.
"Vì em biết bệnh nhân cần gì. Em bằng lòng vì bọn họ mà làm một số thứ." Vương Cửu Cửu chân thật trả lời. Quả thực lòng dạ của nàng rất lương thiện, không ghét bỏ ai, không vứt bỏ ai, có đầy đủ tư cách của một người bác sĩ giỏi.
"Em không phải." Tần Lạc phủ định.
Vẻ mặt Vương Cửu Cửu thoáng chốc trông thật khổ sở nói:" Thầy Tần, thầy không chọc ghẹo người khác không được à? Dù sao em cũng là lớp trưởng, nếu để bọn Tiểu Hoa nghe được thì đúng là chết cười mất...."
Tần Lạc lắc lắc đầu nói:" Anh hỏi em, người bệnh cần nhất là gì?"
"Cơ hội chữa bệnh, sự an ủi và thái độ làm việc nghiêm túc của bác sĩ." Vương Cửu Cửu trả lời.
"Không phải." Tần Lạc lại nói" Thứ bọn họ cần là y thuật có thể xoa dịu nỗi đau đớn, điều trị bệnh của bọn họ, thậm chí có thể cứu họ khỏi đường ranh giới giữa sống và chết. Những điều này là quan trọng nhất. Là một bác sĩ tốt phải có được yếu tố đầu tiên này."
"Vậy anh cảm thấy, y thuật của em.... không ra gì?" Vương Cửu Cửu rụt rè hỏi, sợ Tần Lạc sẽ nói ra những câu càng thêm tuyệt tình.
"Không kém." Tần Lạc vẫn giữ thể diện cho nàng chút ít" Nhưng không thể nói là tốt giỏi. Em có tư cách trở thành một thấy thuốc nhưng như anh nói, em không thể trở thành nhất đại danh y kể cả là nhất phương danh y."
Vương Cửu Cửu thở dài một hơi rồi ngồi dựa lưng vào ghế:" Được rồi, thầy Tần, thầy cuối cùng muốn nói gì nào? Cứ nói thẳng ra đi. Em chịu được."
"Chữa thân thể chỉ là tiểu trị, cứu nhân sinh mới là đại trị." Tần Lạc nghiêm túc nhìn Vương Cửu Cửu, chân thật nói:" Lương thiện, tận tâm, những điều này không thể làm em trở thành một danh y, cũng không thể trở thành lí tưởng của cả cuộc đời em. Nếu em muốn thay đổi, bỏ việc chữa trị thân thể, chữa trị nhân sinh, như vậy là thêm cơ hội chữa trị cho người bệnh, cho bọn họ thấy thái độ nghiêm túc làm việc và niềm an ủi của toàn bộ bác sĩ."
Ánh mắt của nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lạc, tiếp đó nhịn không được mà phì ra cười. Tiếng cười càng lúc càng to, càng cười càng kịch liệt, cuối cùng đến mức không thở nổi.
"Thầy Tần...anh.... anh thật đáng yêu......cái lí tưởng này.....đúng là nói ra, làm người ta không thể nhịn cười được."
Tần Lạc ngại ngùng sờ sờ mũi" Anh biết, sẽ hơn nửa đám người cho là anh phát khùng. Số còn lại còn cho rằng anh quá ngốc."
"Nhưng mà, em nguyện ý cùng anh làm kẻ ngốc." Vương Cửu Cửu nhân cơ hội này nắm lấy tay Tần Lạc.
Khoảnh khắc này, Tần Lạc không rõ Vương Cửu Cửu muốn theo lí tưởng của mình hay là muốn lợi dụng cơ hội này đấy.
Nhưng mà, lúc này Vương Cửu Cửu thật sự quá đẹp, quá đẹp.