Vương Cửu Cửu dù gì thì cũng là một cô gái vẫn còn trinh tiết, nên vừa bị Tần Lạc khiêu khích cái là toàn thân nàng đã mềm ra như sợi bún rồi, cổ nàng dựa vào bờ hồ, vốn nàng định cong người ra sau, nhưng không hiểu sao bộ ngực của nàng lại nhướn ra đằng trước.
Một làn da trắng nõn hồng hào, một bộ dạng thẹn thùng e ấp.
"Em đã chuẩn bị xong chưa?" Tần Lạc hỏi. Hắn đã cảm nhận được thân thể của Vương Cửu Cửu hoàn toàn ở trong trạng thái thả lỏng rồi, hai tay nàng ôm chặt lấy hắn như muốn nhập luôn thân thể của hai người làm một vậy.
"Ừm." Vương Cửu Cửu gật đầu đáp. Hai mắt nàng lờ đờ, nửa nhắm nửa mở nói: "Nghe nói sẽ rất đau."
"Anh sẽ cẩn thận." Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu đột nhiên mở to đôi mắt đen láy ra nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Em mà không cảm thấy thích thì anh cũng đừng hòng đòi thoải mái."
"…………"
Thấy mặt Tần Lạc lại đần thối ra thì Vương Cửu Cửu cười thầm đắc ý. Nàng dạng hai chân ra, nói: "Vào đi."
Tần Lạc liền xả thân xông vào, hai người hợp làm một thể trong tiếng kêu đau đớn của Vương Cửu Cửu.
Trong anh có em, trong em cùng có anh. Trở thành trạng thái hòa hợp tự nhiên nhất của thiên địa âm dương.
Vương Cửu Cửu là con cái trong gia đình quân nhân, nên không được nuông chiều từ bé như những hoàng tử công chúa khác, từ nhỏ đã bầm chỗ nọ tím chỗ kia rồi.
Vì vậy mà nàng có thể chịu đựng được cảnh máu chảy đầu rơi, nhưng lại không thể chịu được cái màng trong cơ thể mình bị rách, chỗ rách này khiến cho miệng nàng kêu lên không ngớt, toàn thân co cứng lại, hai chân kẹp chặt lấy eo của Tần Lạc, không để cho hắn được động đậy nữa.
Chân dài cũng có cái lợi của nó, nàng dùng chân cặp hết lấy eo hắn rồi mà vẫn còn thừa ra một đoạn, đung đua trên mặt nước, trông giống như hai con cá chép trắng bị gọt sạch vây vậy.
"Không được nhúc nhích. Chúng ta nói chuyện một chút." Vương Cửu Cửu cau mày lại nói. Cái cảm giác này chẳng giống với biểu hiện lên tiên của các diễn viên trong những bộ phim Âu Mỹ hay Hàn Nhật mà nàng và Trương Nghi Y vẫn thường lén lút xem chút nào.
Mặc dù nàng không được thoải mái, nhưng cũng không yêu cầu Tần Lạc phải rút cái đó ra. Thế là hai người cứ thế mà dính chặt lấy nhau nằm yên một chỗ.
"Em muốn nói gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết đây là giờ phút yếu đuối của một người phụ nữ, nên hắn cũng không ép buộc gì cả. Hắn thích Vương Cửu Cửu, thích thân thể của những cô gái đẹp, nhưng lại không hề có ý nghĩ nhất định phải để lại dấu tích của mình ở trên đó.
"Em muốn giúp bọn họ." Vương Cửu Cửu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Bọn họ?" Tần Lạc ôm Cửu Cửu từ dưới nước lên, sau đó để nàng bò lên người mình, còn mình thì ngồi lên trên tảng đá. Như thế sẽ khiến cho nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Ờ. Những người dân của Cửu Chi Hoa." Vương Cửu Cửu nói. "Em cũng không biết có phải do hai lần đến đây ở nên đã có tình cảm với những người ở nơi đây hay không nữa… Những ngày em ở đây, có người đã đem đến tận nơi cho em trứng gà mà nhà họ có, có người thì lại đến cho em thịt thỏ, người thì đem cho em hoa quả trong nhà họ trồng… Những thứ này đúng là không đáng bao nhiêu tiền cả, nhung bọn họ cho rằng đây là những thứ tốt nhất mà họ có."
"Cuộc sống của bọn họ đúng là thanh bình, yên ả, nhưng quả thực là nghèo vô cùng… Trường học thì ở xa thôn quá, phải vượt qua cả một dãy núi, có nhà không sợ phiền phức gì thì còn đưa đón con em mình đi học, nhưng có nhà thì thấy học hành chẳng để làm gì, nên thấy thà để cho con em mình chơi đùa trong thôn còn hơn, đợi đến chừng mười mấy tuổi thì xem ai có thể đưa giúp ra bên ngoài đi làm thêm kiếm tiền. Cứ như thế truyền từ đời nọ qua đời kia, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc… Phải nghĩ thế nào cho họ thoát được ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó mới được."
Tần Lạc cũng biết những cái mà Vương Cửu Cửu đang nói, liền đáp lại: "Muốn giàu thì phải sửa đường trước. Nguyên nhân gây nên nghèo đói, lạc hậu là do giao thông quá ư là bất tiện, đợi cho con đường này được xây dựng lên rồi, thì bất luận là người từ bên ngoài muốn vào đây, hay người ờ trong thôn muốn đi ra thì đều dễ dàng hơn trước nhiều. Đến lúc đó, tầm nhìn của bọn họ cũng được mở mang, thì tất yếu họ sẽ nghĩ đến những thứ tốt hơn, hợp lý hơn. Em đến ở đây lâu hơn một chút, có ý kiến gì hay thì có thể suy nghĩ mà, nếu em cảm thấy ổn thì có thể lập tức thực thi… Dù sao thì quỹ hỗ trợ cũng nằm trong tay em, thì em có quyền được tùy ý xử lý với số tiền trong đó."
Vương Cửu Cửu di dời cánh tay của mình ra chỗ khác, chỉ động đậy nhỏ như vậy thôi mà cũng cảm nhận được bên dưới của mình mềm hẳn ra. Nàng cảm thấy cái cảm giác đau đớn đó đã biến mất tự lúc nào rồi.
Nàng lại thử động đậy thêm một lần nữa thì cảm giác thoải mái lan truyền ra khắp người. Lúc này nàng mới cảm nhận được cái sung sướng đáng được hưởng của một người phụ nữ, trong lòng thầm nghĩ, có phải do mình nằm trên động đậy nên mới thế không?
"Em nghĩ thế này, chúng ta không phải là muốn xây một công viên sinh thái cấp quốc gia ở đây sao? Non non nước nước nơi đây là tự nhiên, vậy những người dân chân chất mộc mạc ở trong thôn lại không phải là tự nhiên hay sao? Ví dụ như nhà ông Tôn, lương thực hàng năm nhà ông ấy làm ra không ít, nhưng lại chẳng có cách nào để bán ra. Hoa quả rau dưa mà bọn họ trồng ăn không hết thì sẽ bị thối nát… Nếu có người có thể tiêu hóa hết chỗ này thì sao nhỉ?"
"Bán ra à?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không phải thế." Vương Cửu Cửu lắc đầu nói. "Có bán ra thì cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Giả sử bọn họ biến chỗ lương thục này làm đồ ăn thu hút khách du lịch thì sao nhỉ?"
"Ý em là muốn làm một khu du lịch ở đây à? Bọn họ sẽ mở luôn quán ăn trong khu du lịch?"
"Cái này không gọi là quán ăn, mà phải gọi là cây nhà lá vườn…không phải bây giờ ở thành phố đều có cái mốt đó sao? Làm gì có ai là không thích ăn đồ ăn không phun thuốc sâu thuốc muội chứ? Em đặc biệt thích ăn cháy ở dưới đáy nồi đấy."
"Hơn nữa, mặc dù số tiền trong quỹ của chúng ta có tính chất là tiền từ thiện, nhưng cũng phải cần đến vốn để lưu động, duy trì chứ, không những thế, phải có tiền thì chúng ta mới có thể tiến hành bước đầu tư tiếp theo được…chứ chẳng lẽ đầu tư xong Vân Điền rồi sẽ đóng cửa sao? Em nghĩ, nếu làm tốt, thì khu du lịch này sẽ đem đến lợi nhuận khả quan lắm đó."
"Đến lúc đó tìm giới truyền thông để đăng tin quảng cáo, anh tin là khách du lịch sẽ rất nhiều cho mà xem." Tần Lạc cũng gật đầu tán đồng. Hắn tin vào năng lực của Vương Cửu Cửu, và nàng cũng không bao giờ làm cho hắn phải thất vọng cả.
"Không phải anh quen với Trần Tư Tuvền và Mễ Tử An sao? Bảo bọn họ làm người đại diện cho ấy… Ờ, đến bản thân anh cũng là một người nổi tiếng mà, kiểu gì thì cũng có thể lăng xê lên được thôi." Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
"Được, việc này giao cho em làm nhé." Tần Lạc nói một cách dứt khoát. "Cần anh làm gì thì cứ nói. Nếu có thể giúp được người dân ở Cửu Chi Hoa, có thể khiến cho quỹ hỗ trợ tiếp tục phát triển, thì cho dù anh có phải mặt dày đi cầu xin người ta giúp đỡ cũng không sao."
"Anh mà còn phải cầu xin à? Có bọn họ muốn anh mời đến quá ấy chứ?" Vương Cửu Cửu bĩu môi nói.
"Không, bọn anh chỉ là những người bạn thông thường thôi." Tần Lạc nói. Hắn cũng không ngu ngốc đến nỗi nói ra sự việc khó xử mà hắn gặp phải khi hắn trị bệnh cho Mễ Tử An.
"Có hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến em, có người lo cái này cho anh rồi… À, còn nữa, những việc của quỹ hỗ trợ, e rằng anh phải tìm người khác làm thôi."
"Em ra đi nhanh như vậy sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Vương Cửu Cửu có chút vương vấn nói: "Muốn từ chối cái đám cưới này thì phải sớm nghĩ ra cách giải quvết. Lần này quay về thủ đô, em sẽ nói rõ cho ông nội biết. Bọn họ sẽ không cho em quá nhiều thời gian để giải quyết những việc này đâu, nên anh cũng cần phải tìm người nào thích hợp để tiếp tục công việc này… Em thấy Lệ Khuynh Thành được đấy, với quan hệ của hai người, em nghĩ chị ấy sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu."
"Cho dù em có vào quân đội, thì cũng ở Yên Kinh mà." Tần Lạc nói.
"Khó lắm." Vương Cửu Cửu lắc đầu nói. "Em ở lại Yến Kinh thì có khác gì bây giờ chứ? Bọn họ ép em lấy Dương Phụ chẳng phải là muốn em quên anh đi sao? Em không chịu thỏa hiệp, bọn họ lại càng không muốn nhìn thấy em trở thành người thứ ba trong chuyện tình cảm của hai người… Người phụ nữ trong nhà họ Vương lại trở thành vợ bé, cái tiếng tăm này không được tốt cho lắm, bọn họ cũng không thể vì em mà mất mặt như vậy. Nên chắc ông sẽ đá bay em đến một nơi nào đó cách xa kinh thành cho mà xem."
"Ngày sau có muốn gặp mặt cũng khó rồi." Tần Lạc thở dài nói.
"Vâng. Một năm có khi cũng chỉ gặp được một lần, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ ấy." Vương Cửu Cửu oán hận nói.
"Một lần?" Tần Lạc sửng sốt hỏi lại.
"Theo như suy đoán của em, thì cho dù ông nội có không muốn cho em ở Yến Kinh, thì cũng không muốn em phải đến vùng sâu vùng xa chịu khổ. Hơn nữa, để có thể làm cho em được mở rộng tầm mắt và nhận được sự rèn luyện nhanh chóng nhất, thì chắc chắn sẽ đưa em đến một khu quân đội nào đó ở gần biển… Nếu như thế thì có thể là khu quân đội Dương Thành. Không phải tết năm nào anh cũng phải về quê ăn tết sao? Chắc là có thể gặp được một lần đấy."
"Ngày thường chẳng lẽ bọn em không có ngày nghỉ sao?" Tần Lạc hỏi. Một năm mới gặp nhau một lần, hắn cảm thấy thực sự là quá ngắn ngủi.
"Đùa anh đấy." Vương Cửu Cửu lại hì hì cười nói. "Em lại cứ nghĩ là anh sau khi đoạt được thân thể em thì chỉ muốn em đi đâu càng xa càng tốt, nhưng biểu hiện của anh làm em rất hài lòng."
"Chắc chắn là có kỳ nghỉ rồi, khi nào được nghỉ em sẽ lén lút quay về gặp anh. Ài, vừa phải phòng chị ấy nhà anh, lại vừa phải đề phòng cả một đám người nhà em… Làm bà vợ bé này cùng khá là áp lực đây."
"Anh xin lỗi em." Tần Lạc buồn rầu nói.
"Có gì mà phải xin lỗi đâu? Đây là sự lựa chọn của em mà." Vương Cửu Cửu nói. "Em còn nghĩ là, nếu em tặng quà anh mà anh không cần thì em sẽ nhân cơ hội anh không chú ý mà lấy đá đập đầu anh đấy. Đợi đến khi anh tỉnh dậy rồi thì gạo cùng đã được nấu thành cơm rồi, nghĩ thôi mà trong lòng cũng mừng thầm rồi… Ai ngờ anh lại nghe theo nhanh đến thế. Có một chút cám dỗ cũng không chống đỡ nổi, cái này làm em có phần thất vọng."
"……………"
Tần Lạc thầm cảm thấy sợ hãi. Nghĩ bụng, cũng may mà mình không đủ kiên định, nếu không thì trộm sắc không được, mà còn bị đánh vào đầu nữa chứ.
Có điều, hắn chẳng cảm thấy lạ lẫm gì với những suy nghĩ như thế này của Vương Cửu Cửu cả. Mẹ của nàng không phải cũng muốn ép hắn vào ngõ hẻm rồi đánh cho hắn một trận nhừ đòn đó sao?
"Em không còn đau nữa." Vương Cửu Cửu nói.
"Thế chúng ta đổi tư thế khác nhé." Tần Lạc nói. Xem ra mình lại phải khai công rồi. "Không." Vương Cửu Cửu từ chối nói. "Em thích ngồi trên người anh."
"……………"
Nếu nàng đã có ý thích như vậy thì Tần Lạc cũng chỉ còn cách là đồng ý mà thôi.
Gió thổi lồng lộng, mặt trời gay gắt, lá xanh ngọc bích, cùng với một rừng hoa phủ kín ở những khe núi phía xa xa, những bông hoa sói độc đỏ vàng xen kẽ nhau, những bông hoa đuôi yến màu tím đậm, cùng với những loài hoa dại khác không biết tên nữa, hai người bọn họ dường như nằm trọn trong một biển hoa.
Tất cả các loài hoa đều phải ngưỡng mộ và ghen tỵ với sắc đẹp của nàng và hạnh phúc của hai người!