"Hôm nay đúng là một buổi dạ hội náo nhiệt, có bao nhiêu là người quen cùng tới đây!" Tần Lạc thốt lên.
Khi hắn vừa dứt lời thì Bạch Phá Cục đã ngồi xuống bên cạnh hắn rồi. Đây chính là người bị Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt lập mưu hạ bệ, mấy ngày gần đâv đang rất khó khăn. Nguyên khí tập đoàn họ Bạch bị thương tổn nặng nề. hoa nữa muốn bù đắp khoản thua lỗ. đẩy cao cổ phiếu không phải chỉ trong một hai năm là có thể làm được.
Nhưng Bạch Phá Cục vẫn không hề oán trách gì mà vẫn ngồi chung với Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Thậm chí hắn còn nói chuyện bông đùa với mọi người ở đây. điều này làm cho Tần Lạc vô cùng khâm phục tính cách rộng rãi phóng khoáng của con người này.
Dùng lời lẽ của hắn mà nói thì chính là: "Thương trường giống như chiến trường, lẽ nào bạn được phép đâm sau lưng chiến sĩ còn tôi thì không sao?"
Tuy nói vậy nhưng hỏi trên thể gian này có mấy người làm được điều đó?
"Chờ anh vào trong cái vòng luẩn quẩn này rồi thì anh sẽ thấy quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người này thôi!" Bạch Phá Cục trông thấy Tản Tung Hoành đi lới liền gật đầu chào hỏi. rồi lại nói: "Có những lúc gặp mặt mấy người này đến độ cảm thấy nhàm chán, mà lúc nào cũng phải chăm chú nhin cho kỹ. lúc nào cũng phải cung kính lễ phép! Vì thế nên tôi thích những việc như đi leo núi, xuống biển hay là đi săn động vật quý hiếm của quốc gia!
Tôi thấy mấy con thú hoang đó nhìn còn đỡ ghét hơn mấy người ở đây_ồ. dĩ nhiên là tôi không nói mấy vị ngồi đây đâu! Vì ở đây ai cũng đẹp trai xinh gái cả. trông rất bắt mắt."
Tần Tung Hoành vừa đi tới trông thấy Tần Lạc ngồi đây thì hắn có phần lưỡng lự đôi chút, sau đó vẫn gật đầu chào mọi người rồi ngồi vào một chiếc bàn cách đấy khá xa. ở đó có mấy người da trắng, hắn đang dùng tiếng Anh nói chuyện với bọn họ.
Tần Lạc trông thấy cảnh này cảm thì thấy nực cười, nhớ khi trước Văn Nhân Mục Nguyệt cùng với Tần Tung Hoành giăng bẫy Bạch Phá Cục, thì Bạch Phá Cục có những biểu hiện khác hẳn. còn Tần Tung Hoành thì lại tỏ ra mình như một cô gái bị ăn hiếp đến cùng cực vậy _ Cứ như nhà Văn Nhân và nhà họ Bạch hợp sức lại ăn hiếp nhà họ Tần của hắn không bằng.
Xem ra, hắn vẫn còn đau đáu lời nói của Văn Nhân Mục Nguyệt khi nàng bảo vẫn muốn hợp tác với nhà họ Bạch đầu tư vào công trình năng lượng mới kia.
"Vì câu nói này, tôi chúc anh một ly!" Tần Lạc cười nói. Sau đó hắn liền nâng cốc lên chạm cốc Bạch Phá Cục rồi ngửa mặt uống một hơi cạn sạch. Mùi vị của loại rượu này khá mạnh làm cho hắn sặc đến rớt nước mắt.
Bạch Phá Cục thấy vậy phá lên cười ha hả. loại rượu này là hắn giới thiệu cho Tần Lạc uống. Hắn nói rằng là đàn ông con trai thì nên uống loại rượu này, Văn Nhân Chiếu vì vậy mà cũng theo Bạch Phá Cục gọi một cốc, nhưng khi trông thấy bộ dạng khổ sở của Tần Lạc thì Văn Nhân Chiếu liền chủ động từ bỏ luôn ý định ban đầu, không dám hớp lấy một ngụm.
Bạch Phá Cục nói: "Đó cũng chẳng phải là những câu nói hay ho gì. nói mấy người dễ thương hơn dã thú đúng là có phần hơi quá đáng!"
"Nhưng từ miệng anh nói ra thì nó lại là lời khen người khác đó!"
Bạch Phá Cục cười nói: "Thế thì chắc là ngày thường cái miệng tôi nó thối, chẳng nói năng câu nào cho ra hồn cả rồi! Ha ha ha!"
Văn Nhân Mục Nguyệt trông hai người Tần Lạc và Bạch Phá Cục ngồi nói chuyện cười đùa với nhau vui vẻ như vậy trong bụng bất giác cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nàng không ngờ hai người này quan hệ với nhau mật thiết đến nổi ăn nói xuề xòa dễ gần đến như thế. Bạch Phá Cục là một nhân vật rất khó gần, những người được hắn coi là bạn. nói chuyện dễ dãi thường là những nhân vật hàng khủng. Còn nếu không phải thì Bạch Phá Cục chẳng bao giờ đoái hoài tới cả. Đâv cũng chính là lý do tại sao bạn bè của Tân Tung Hoành khắp thiên hạ, còn Bạch Phá Cục thì ít đến mức đáng thương.
Văn Nhân Mục Nguyệt không biết lần trước khi Bạch Phá Cục ở trong trạng thái chán chường nhất thì Tần Lạc đuổi theo rồi nói với hắn những gì. Nếu như có người tâm sự cho bạn biết hết tất cả những tâm sự của họ. thì hai người nếu như không trở thành đôi bạn thân nhất, thì cũng sẽ trờ thành người dưng nước lã. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hoàng Thiên Trọng cũng đã tới. hắn ngồi ngay chỗ chính giữa phòng. Tần Lạc liền hỏi: "Anh ta cũng có mười tỷ hay sao?"
"Anh ta có hay không thì tôi không biết! Nhưng anh ta là khách mod đặc biệt của ngày hôm nay!" Bạch Phá Cục cười nói.
"Vậy có nghĩa là điều kiện gia nhập tổ chức này đã trở nén vô hiệu đổi với anh ta sao?"
"Cũng có thể nói như vậy!" Bạch Phá Cục gật gật đầu nói.
"Đúng là không nên đem bản thân mình ra so sánh với người khác, không mình sẽ tức hộc máu ra chết mất!" Tần Lạc thở dài nói.
Bạch Phá Cục nghe vậy nhìn Tần Lạc nói: "Cái này cũng giống như một người giàu có ăn một tảng thịt lớn. nhưng khi trông thấy người hàng xóm nhà mình gặm cục xương là lại cám thấy khó chịu! Anh còn ngồi ở đây. chứ người khác có khi mơ cả đời còn chưa được đâu?"
"Tôi vì Văn Nhân Mục Nguyệt nói tới đây nên tôi mới tới. nếu không thì tôi cũng chẳng tới đây làm gì!" Tần Lạc cười nói.
"Anh ta cũng có một nhân vật tầm cỡ đứng sau đỡ lưng cho. chính vì vậy mới được nhiều người kính trọng như vậy, có khác gì nhau đâu?"
Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Xem ra tôi cũng phải dựng nghiệp bẳng hai bàn tay trắng, sớm muộn gì cũng kiếm được mười tỷ!"
Tần Lạc biết Quốc Tế Khuỳnh Thành kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vẫn chưa gom đủ mười tỷ.
Một công tỵ một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nghe nói lợi nhuận công ty Điện Tín Trung Quốc (một công ty mạng hầu như độc quyển về mạng Trung Quốc) năm ngoái cũng chỉ lên đến tám trăm triệu, dĩ nhiên số tiền này là thật hay giả thì không tìm hiểu vội, dầu khí Trung Quốc làm ăn còn năm nào cũng thua lỗ. bọn họ mà có lợi nhuận bằng được Điện Tín Trung Quốc thì đúng là trò cười của thiên hạ.
Người trong hội nghị càng lúc càng đông, nơi đây rất nhanh đã đông kín người. Lúc này. ánh đèn cũng tối đi, chỉ còn mỗi chiếc bàn chủ tịch là được soi sáng nhất.
Bùm!
Một tiếng pháo nổ giòn tan vang lên. tiếp sau đó là một người đàn ông mặc bộ vest đen, tóc trắng như cước vẻ mặt nghiêm nghị bước tới chỗ ngồi dành cho chủ tịch, người phụ nữ ngực to ban nãy đứng trực ở cửa đã nhanh chóng đưa cho người đàn ông này một cái micro.
Người đàn ông đưa ánh mắt sắc bén của mình đảo khắp căn phòng rồi mỉm cười nói: "Năm nay đến lượt tôi làm chủ tịch, là người phụ trách của Samsung tại Cháu Á, tôi tên Lý Kiện Sinh. Trước tiên, chúng ta hãy giành một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất chào mừng thành viên mới ông Trần Minh Hoài của tập đoàn sắt thép Trung Quốc và ông Will Maxis của gia tộc Maxis nước Anh."
Ông vừa mới dứt lời thì một người đàn ông Trung Quốc béo tròn cùng một người da trắng cao lớn đứng thẳng người dậy rồi quay ra xung quanh gập người cung kính chào mọi người ở đây. trong hội trường lúc này một tràng pháo tay vang lên không ngớt.
Sau khi chào mừng thành viên mới xong. Lý Kiện Sinh tiếp rục chủ trì hội nghị nói: "Theo thường lệ. mỗi một năm thì vị chủ tịch sẽ phải phát biểu, sau đó đặt ra vấn đề cho mọi người cùng bàn luận. Nhưng, hôm nay xin cho phép tôi được thay đổi một chút_tôi muốn dành quyền phát biểu này cho một người thanh niên ưu tú khác. Rất vinh hạnh được giới thiệu cho mọi người, người kế thừa tập đoàn Samsung, Lý Thừa Minh tiên sinh!"
Vừa dứt lời thì một thanh niên trẻ tuổi liền bước lên bục cúi người chào tất cả khách mời tại đây, xong đó mới tiến lên bục chủ tịch để phát biểu.
"Anh ta cũng tới đây sao?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn vào gương mặt rất đỗi quen thuộc kia nói.
"Anh cũng quen anh ta hay sao?" Bạch Phá Cục cười hỏi: "Anh ta ngày trước làm tại Hàn Quốc. Anh và Mỹ. Đây là lần đẩu tiên tới Trung Quốc đấy! Xem ra tập đoàn Samsung này muốn tạo thanh thế cho người kế thừa của mình đây mà!"
"Tôi đã gặp qua anh ta một lần!" Tần Lạc cười nói: "Chỉ là không được thân thiện cho lắm, dường như tôi đi đến đâu cũng không được ai ưa thích thì phải!"
"Sao anh không nghĩ điều ngược lại nhỉ?"
Hai người nói xong lại cùng nhìn nhau bật cười vui vẻ, sau đó lại quay ra theo dõi tình hình trên bục chủ tịch.
"Bây giờ, Lý Thừa Minh tiên sinh sẽ chủ trì hội nghị của năm nay! Có gì không chu đáo xin các vị khách mời lượng thứ và bỏ qua cho!" Lý Kiện Sinh nói xong liền lui xuống nhường chỗ lại cho Lý Thừa Minh.
"Thưa quý ông, quý bà! Các vị khách quý có mặt ở đây đều là những người có tiền, và tôi cũng vậy!" Mặc dù bên dưới khách mời không thiếu người giàu có, nhưng Lý Thừa Minh vẫn thể hiện được bản tính kiêu ngạo của mình, vừa mờ miệng ra đã phải thể hiện một phen: "Mười tỷ nhân dân tệ. cùng với ba người hội viên giới thiệu mới đủ tư cách gia nhập tổ chức! Nếu như thế mà không được coi là người có tiền, thì tôi không biết dùng lời lẽ nào để có thể định nghĩa nó nữa!"
Mọi người bên dưới nghe vậy đểu vỗ tay khen ngợi, nói cho cùng thì trong khi hắn ăn nói tự cao tự đại, cũng không quên khen ngợi tất cả mọi người có mặt tại đây.
"Chúng ta có tiền, có rất nhiều tiền! Nhưng, chúng ta không phải là người duy nhất có tiền, mà ngược lại chúng ta có rất nhiểu đổi thủ cạnh tranh!" Lý Thừa Minh nói: "Chính vì thế mà hôm nay tôi muốn đề cập tới một vấn đề. đó là làm thế nào để trớ thành một người đứng đầu trong giới thương nghiệp trên toàn cầu!"
Mọi người nghe xong lại vỗ tay không ngớt.
"Ông thần kinh doanh người Nhật Matsushita đã từng nói rằng. doanh nghiệp cũng là con người, tài sản lớn nhất của doanh nghiệp chính là con người. Chúng ta học tập quản lý doanh nghiệp, không bằng học cách quản lý con người. Bởi vì con người mới làm việc, mới nói chuỵện, mới đem đến cho chúng ta lợi nhuận và thua lỗ!"
"Một chủ tịch hội đồng quán trị tại công ty Mỹ ngài Jack Wilkv cũng là một trong những người đi đầu trong giới thương nghiệp, cũng là một người vĩ đại nhất của thế kỷ . ông ấy làm lãnh đạo trong công ty hai mươi năm, đưa quy mô của công ty phát triển từ tỷ đôla Mỹ lên tới hơn tỷ đô la Mỹ. giá trị công ty tăng tới %. làm cho những nhà đầu tư thu nhập tăng lên %!"
"Trong suốt sự nghiệp của mình, sự cải cách quan trọng nhất của ông chính là đánh giá các nhân viên của mình.Trong thời kỳ đầu ông dùng % đến % thời gian để đánh giá nhân công của mình, sau này ông dùng tới % thậm chí % thời gian của mình để làm công việc đó! Sau khi chấm điểm cho các nhân công của mình xong, thì trong đó có % ông cho là xuất sắc. % là khá, còn lại % là dưới mức trung bình, thông qua cách chấm điểm, đánh giá này ông cuối cùng đã xác định được mình sử dụng nguồn nhân lực trong tay mình ra sao!"
"Chúng ta làm cho những nhân tài xuất sắc trở thành các nhà tỷ phú giàu có, làm cho những người chưa thật xuất sắc lắm biến thành triệu phú, chúng ta làm cho những người ở mức trung bình trờ thành những người có tiền_Còn những người có tư chất kém cỏi thì chúng ta đào thải không sử dụng nữa! Doanh nghiệp không nuôi những người thừa, chúng ta kinh doanh tài nguyên nhân lực. bán nhân lực nhưng tiền đề là họ là những người có tài. mà những người có tài sẽ thực hiện các ý đồ cho chúng ta!"
Lý Thừa Minh đứng trên bục thao thao bất tuyệt. còn những người ở dưới thì im lặng lắng nghe. Chi vì năm nay tổ chức tại Yến Kinh, chính vì vậy mà Lý Thừa Minh phái dùng tiếng Trung để phát biểu. Những người không biết tiếng Trung thì sẽ có người trợ lý dùng máy tính phiên dịch ra cho họ. vì vậy mà mọi người nơi đây đều hiểu hết những gì mà Lý Thừa Minh vừa phát biểu.
Khi Lý Thừa Minh vừa phát biểu xong thì mọi người nơi đây đều vỗ tay rào rào khen ngợi.
"Anh ta phát biểu hay không?" Tần Lạc quay sang hỏi Bạch Phá Cục.
"Anh không nghe ư?"
"Có chứ!" Tần Lạc ngượng ngùng nói: "Nhưng tôi chả hiểu cái gì cả!"
Hắn là một bác sĩ, đổi với những lý luận về quản lý nhân lực. kinh doanh đa tầng, hợp tác kinh tế cùng với chỉnh lý tài nguyên gì gì đó đều chả hiểu mô tê mù tịt gì cả. Tần Lạc cũng không hiểu bài phát biểu của Lỷ Thừa Minh có hay hay không nữa.
"Cũng tàm tạm, chung chung mà thôi!" Bạch Phá Cục nói: "Nhưng tôi lại lĩnh hội được sự kiêu ngạo của tên này rồi! Anh ta có thể tự tin đem ý tướng của mình ra phát biểu trôi chảv. cùng với sự thản nhiên đón nhận tràng pháo tay của mọi người, thì tên này cũng không phải hạng vừa!"
"Có lễ do ảnh hường của môi trường xung quanh anh ta cũng nên!" Tần Lạc cười nói.
"Anh như vậy là hạ thấp người ta sau lưng hả?"
"Không phải!" Tần Lạc đáp: "Tôi có thể hạ thấp anh ta ngay trước mặt anh!"
"Xem ra cuộc gặp gỡ giữa anh và anh ta không được tốt đẹp lắm. nên anh mới thù dai tới vậy!" Bạch Phá Cục nhìn Lý Thùa Minh đứng trên bục chủ tịch nói: "Chút nữa sẽ có một cuộc biện luận, anh có cần tôi giúp anh chơi xỏ hắn không?"