Phòng ăn Khải Toàn Tây rất nổi danh ở Yến kinh, ở đây có điểm đặc biệt là vô luận khách hàng có yêu cầu hay không, chỉ cần tới bữa ăn tối, toàn bộ các bàn ăn đều được thắp nến.
Không muốn dùng điện sao? Không phải, chẳng qua chắc là muốn có chút khác biệt, chứ cửa hàng mà không có điện, bếp làm sao nấu được?
Sau một thời gian dài kiên trì, cơm trong ánh nến đã trở thành một chiêu bài đặc sắc của bọn họ. Khách nhân càng ngày càng tới nhiều, dần dần nơi đây còn trở thành một chỗ để nhiều người đến tiêu sài hoang phí.
Những người thu nhập bình bình ở Yến kinh có thể tới đây ăn một vài lần cũng có thể nói là khá chịu chơi rồi.
Cánh cửa xoay hoa lệ chậm rãi quay nhẹ đưa Tần Lạc vào một đại sảnh rộng lớn có rất nhiều bàn bên trên là các giá nến.
Mặc dù mới chỉ khoảng bảy giờ tối nhưng gian phòng này vẫn khá đông.
Nhiều bàn nến đã được thắp sáng, ánh sáng đỏ đỏ lan tỏa, lấp lóe khiến cho cả căn phòng trở nên ấm áp.
Âm thanh trong phòng được tô điểm bởi mấy điệu nhạc truyền thống, hòa hợp cùng mọi thứ khác trong phòng tạo nên một tổng thể rất lãng mạn. Ngay cả một tên quê mùa như Tần Lạc mà đi vào đây cũng có một cảm giác lưu luyến.
"Người có tiền thật là biết cách hưởng thụ." Trong lòng Tần Lạc thầm cảm thán.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài đã đặt bàn trước chưa?" Một nữ nhân viên trên mình mặc chiếc áo đồng phục trắng tinh, bên dưới là chiếc quần đen lịch sự, vẻ mặt cung kính tiến tới hỏi thăm.
"Không có." Tần Lạc lắc đầu. Hắn chỉ cùng với Lâm Hoán Khê ước hẹn ăn cơm ở đây, nào đâu có biết cái gì gọi là đặt bàn đặt chỗ gì?
"Tiên sinh, thật xin lỗi, những bàn của chúng ta đều đã được đặt trước hết rồi. Thật sự không còn bàn nào trống cả." Nữ nhân viên kia vẻ mặt xin lỗi nói.
"Đầy rồi?" Tần Lạc vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nhưng cũng không biết làm gì hơn là lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Hoán Khê.
"Lâm tỷ, ngươi đang ở đâu?"
"Nhà hàng Khải Toàn Tây."
"Ta cũng đang ở Khải Toàn Tây đây, nhưng người bán hàng nói là các bàn đều đã kín chỗ rồi?" Tần Lạc vẻ mặt đau khổ nói.
"Bàn số một trăm mười sáu, nói mấy nhân viên phục vụ dẫn ngươi tới đây." Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc nghe vậy liền cúp máy, nói cho người nữ nhân viên kia số bàn một trăm mười sáu, sau đó theo người này đi vào.
Vừa nhìn thấy Lâm Hoán Khê, ánh mắt Tần Lạc như muốn tóe lửa.
Cả một thân quần áo từ trên xuống dưới là một màu trắng tinh thuần khiết nhưng giữa lưng điểm xuyết một cái song đai đen, phía trên áo ôm sát người, trước ngực có vài cái tua tua, tóc dài bù xù xõa ngang vai làm cho bờ vai trần thoáng ẩn hiện tạo một cảm giác rất gợi cảm.
Trang sức hết sức đơn giản, một đôi giày màu đen, phía cổ chân có cái lắc nhỏ (mịa thằng này nhìn một phát đã tới tận giày của con người ta rồi), phía trên đó là một khoảng da thịt đỏ hồng do ánh sáng mờ ảo của đèn nến trong phòng kéo dài lên quá gối thì bị che lại bởi cái váy trắng. Cặp chân thấp thoáng dưới bàn ăn khiến người ta có cảm giác như nhìn trộm đồ quý trong bảo tàng, thấy đó muốn sờ mà không được.
Trong ánh sáng đỏ mờ mờ ảo ảo của ánh nến, mi mắt, cái trán, thậm chí cả mái tóc Lâm Hoán Khê cũng ánh lên những nét diễm lệ chết người.
"Ngồi xuống." Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc thừ người ra thì khóe miệng mỉm cười, thâm thúy nói.
Trong nháy mắt, Tần Lạc cảm thấy người trước mặt không phải là Lâm Hoán Khê.
Nàng làm sao có thể là Lâm Hoán Khê được?
Trước kia quần áo của Lâm Hoán Khê luôn theo hướng truyền thống, kín kẽ không chau chuốt. Không phải là xấu nhưng cũng không thể nói là hợp thời trang được.
Điểm này so với danh xưng "băng hỏa nhị trọng thiên" hỏa mỹ nhân Lệ Khuynh Thành thật kém xa.
Bộ đồ nàng mặc hôm nay, mặc dù so với nhận thức của Tần Lạc thì không gợi cảm bằng Lệ Khuynh thành nhưng cũng là đã có một bước tiến rất xa.
Quan trọng hơn nữa chính là nàng vừa rồi mỉm cười với mình.
Mà thậm chí bộ dáng mỉm cười lại vô cùng quyến rũ.
"Nữ nhân này có vấn đề mất rồi?" Tần Lạc âm thầm nghĩ trong lòng.
"Lâm tỷ?" Cũng không biết câu này của hắn là chào hay là hỏi nữa.
"Ngồi xuống đi, muốn ăn gì thì gọi." Lâm Hoán Khê chỉ vào cái ghế đối diện, ý bảo Tần Lạc ngồi xuống.
Lúc này hắn mới chân chính xác định mình không có nhìn lầm người.
Nữ nhân trước mặt đích thị là Lâm Hoán Khê, mặc dù trong đầu hắn vẫn chưa tin lắm nhưng con mắt thì không thể chối cãi được.
Tần Lạc nguyên vốn muốn kiểm chứng lời Lâm Hoán Khê nói là món gì Hắc tiêu ngưu ở đây chính là vô đối, nên quyết định gọi thử một phen.
"Vậy thì gọi Hắc tiêu ngưu đi." Tần Lạc nói với bồi bàn đứng bên cạnh.
"Mở cho ta một bình hồng tửu." Lâm Hoán Khê khẽ nói thêm.
Trái tim Tần Lạc lại một phen căng thẳng.
Xong hết rồi. Cái này thì đúng là xong rồi. Nữ nhân này dĩ nhiên lại muốn uống rượu, xem ra muốn mưu đồ làm loạn với mình rồi.
Trước tới giờ trên TV đều có chiếu những cái đại khái như vậy, mỗi khi nam nhân muốn thân thể phụ nữ đều tìm cách cho họ uống rượu.
Cũng không chắc là hoàn toàn giống nhau nhưng chắc chắn một khi phụ nữ mời nam nhân uống rượu thì không thể có chút hảo ý nào được.
"Lâm tỷ, ta không có uống rượu." Tần Lạc nói.
"Không sao, hồng tửu không say được." Lâm Hoán Khê nói. Nàng căn bản không hiểu ý tứ của Tần Lạc.
Tần Lạc cũng không biết nói gì nữa, chỉ tự dặn lòng phải cẩn thận.
Một tên xử nam hai mươi tuổi, hắn đương nhiên phải cẩn thận chứ.
Thấy Tần Lạc không nói lời nào, Lâm Hoán Khê cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.
Không khí tĩnh lặng, nàng cũng không nhìn hắn nữa mà dời cặp mặt sang bàn bên cạnh, nơi có một đôi đang thủ thỉ rất tình tứ. Không biết trong đầu nàng nghĩ gì.
"Trước kia, ta cũng từng như thế này." Lâm Hoán Khê đột nhiên mở miệng nói. Thanh âm nàng yếu ớt, ngữ điệu chợt đến nhưng kéo dài, giống như từ phương xa vọng tới, vời vợi và thăm thẳm.
"Gì?" Tần Lạc buông cốc nước xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Hoán Khê.
"Trước kia, ta cũng đã từng hạnh phúc như cô gái kia." Lâm Hoán Khê nói, ánh mắt nàng vẫn đặt trên người phụ nữ trẻ tuổi nọ.
Cô gái trẻ kia khá xinh đẹp, trên mặt lộ rõ sự hạnh phúc vô bờ bến, không ngớt nhỏ giọng thầm thì cùng nam nhân đối diện, thỉnh thoảng lại che miệng cười duyên.
Tần Lạc giờ mới rõ ràng, Lâm Hoán Khê thấy được hình ảnh của chính mình lúc trước từ cô gái trẻ kia.
Con người đều nhờ trải qua hạnh phúc và đau khổ mà được tôi luyện. Cũng bởi trải qua những trắc trở lớn về tình cảm nên Lâm Hoán Khê mới mất đi tin tưởng với tình yêu như vậy.
Nhưng là, nếu không tin tình yêu, không quý trọng tình yêu, làm sao lại bị tình yêu thương tổn lớn như vậy?
Trong lòng Lâm Hoán Khê lúc này cực kỳ mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức ngay bản thân nàng cũng không phát hiện được.
Nàng không hề tin tưởng vào tình yêu, nhưng cái nàng khát vọng nhất lại chính là tình yêu!
Cho nên, chứng kiến những người khác hạnh phúc trong tình yêu khiến nàng lộ ra thần thái tưởng nhớ.
"Có phải như vậy mới chân chính là phụ nữ?" Lâm Hoán Khê vẻ mặt đầy ưu thương. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Không phải. Ngươi như vậy cũng là một nữ nhân chân chính." Tần Lạc phản bác. Nguyên bổn hắn còn có thể tiến thêm một bước nữa để chứng minh chuyện này. Ví dụ như nói là ta sờ qua bắp đùi của ngươi hay để ta đặt tay lên bộ ngực mềm mại kia,… Lúc đó ngươi sẽ rõ mình là một phụ nữ chân chính.
Nhưng là, an ủi như vậy chỉ sợ lãnh ngay mấy cái bạt tai.
Lâm Hoán Khê lắc đầu nói: "Không đúng vậy. Phụ nữ có những niềm vui chỉ phụ nữ có, cũng có những cảm xúc rất phụ nữ. Một cô gái chân chính có thể cười, có thể khóc, có thể tự nhiên làm nũng, tự nhiên giận hờn. Nhưng ta, những cảm giác này đã quên lâu rồi."
Nghe lời này của Lâm Hoán Khê, trái tim Tần Lạc chợt nhói đau.
Từ Chí Ma có nói: Cả đời ít nhất nên có một lần vì một người mà quên đi chính mình.
Không cầu có sau này, không cầu đồng hành, cũng không cầu được sở hữu.
Thậm chí không cầu chàng yêu ta, chỉ cầu trong tuổi xuân đẹp nhất của cuộc đời, được gặp chàng.
Chỉ vì một lần được gặp mà phải hy sinh như vậy, phụ nữ liệu có phải rất đáng thương không?
"Sau này chắc chắn ngươi sẽ có mà." Tần Lạc kiên định nói.
"Hắn đã trở về." Lâm Hoán Khê khẽ liếc nhanh Tần Lạc, thờ ơ nói.
"Hắn? Người nào là hắn?" Tần Lạc nhất thời không hiểu.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã kia của nàng, ngay lập tức hắn hiểu ra, hỏi: "Quản Tự?"
Lâm Hoán Khê kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể nhớ kỹ tên người này."
"Có ân với ta, ta có thể nhớ kỹ, thương tổn ta, ta cũng sẽ nhớ kỹ!" Tần Lạc vừa cười vừa nói, "Mặc dù hắn không có tổn thương ta, nhưng hắn lại tổn thương ngươi. Ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ tên này."
"Cám ơn." Lâm Hoán Khê cảm kích.
Trên thế giới này, nếu có người có thể cùng ngươi đồng hỉ đồng bi (cùng vui cùng buồn) thì cuộc sống của ngươi không còn tính là tuyệt vọng nữa.
"Hắn tới tìm ngươi?" Tần Lạc hỏi.
"Không có." Lâm Hoán Khê lắc đầu, "Là một người bạn nói cho ta biết. Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, sao có khả năng chủ động đi tìm người khác?"
Kiêu ngạo sao?
"Vậy ngươi định làm thế nào? Quay trở lại với hắn?" Tần Lạc hỏi một câu hoàn toàn trái lương tâm. Kỳ thật hắn không tán thành Lâm Hoán Khê quay lại với tên kia một chút nào.
Có thể bị thương tổn một lần, cũng có thể bị thương tổn lần thứ hai.
Lâm Hoán Khê lắc đầu, nói: "Quay lại không thể được. Cũng không muốn quay lại."
"Ừ, đúng vậy. Lâm tỷ xinh đẹp như vậy, không sợ không tìm được một nam nhân tốt." Nghe câu trả lời của Lâm Hoán Khê, tâm tình Tần Lạc vui vẻ hơn nhiều.
Nam nhân vậy, hắn đương nhiên cũng vậy. Có những người phụ nữ, mặc dù mình không chiếm được, nhưng cũng không hy vọng thằng khác chiếm mất.
Kỳ thật, cái sự ghen tuông của nam nhân không kém mấy so với phụ nữ.
"Quản Tự này thật đáng ghét, giờ này còn chưa tới. Chẳng lẽ hắn không biết ước hẹn cùng mỹ nữ thì phải đi sớm năm phút đồng hồ sao?" Lăng Tiếu đứng ở trước cửa nhà hàng Khải Toàn Tây rụt rụt cổ, vẻ mặt không hài lòng, hậm hực nói.
Thời tiết cuối mùa thu của Yến kinh hơi lạnh, mà hôm nay trang phục của nàng đúng là có chút thiếu thốn.
"Hừ, nếu vậy thì hẹn luôn là bảy rưỡi có tốt hơn không? Mà là ai vội vã giục rối rít lên, giờ phải đứng đây chờ? Cứ làm như không gặp hắn thì mình không lấy được chồng không bằng." Trứ Toái Toái phản bác.
"Bổn tiểu thư đương nhiên không sợ ế chồng. Nam nhân thích ta nhiều vô kể, chẳng qua ta muốn được gả cho Quản Tự mà thôi." Lăng Tiếu vừa cười hì hì vừa nói.
"Vấn đề là ở chỗ đó, ngươi muốn gả cho hắn, cùng ta có quan hệ gì? Tại sao đang yên đang lành lôi kéo ta tới đây? Báo hại ta đứng đây muốn chết rét." Trứ Toái Toái vẻ mặt đầy oán giận, hay tay xoa xoa cánh tay, gắt gao co rụt người lại.
"Ai nha, nhân ta nghĩ muốn biểu lộ một chút trước mặt Quản Tự. Người nào ngày trước nói ta là công chúa ngực phẳng? Thế nào? Bây giờ trông ta tốt hơn nhiều rồi chứ? Muốn ngực có ngực, muốn eo có ai. Mà ta không đưa ngươi đi thì đi với ai đây? Hì hì, ngươi dù sao cũng là hảo muội muội của ta, đương nhiên phải giúp ta một lần chứ. Sau này ngươi có nam nhân, ta cũng sẽ đi cùng ngươi."
"Hừ, cho hắn năm phút nữa, hắn mà không tới, chúng ta dứt khoát trở về." Trứ Toái Toái hậm hực.
Lăng Tiếu lôi điện thoại thời thượng của mình ra nói: "Hay là về đi, chắc hắn không muốn tới đâu. Nam nhân tất cả đều rất trọng hư danh, hắn đến mà thấy một đại mỹ nhân như ta nguyện ý đứng trước nhà ăn chờ, không phải là rất đáng tự hào sao?"
"Ôi, bệnh của ngươi càng ngày càng trầm trọng rồi." Trứ Toái Toái thở dài thườn thượt.
Lăng Tiếu đang muốn phản kích thì nhìn thấy một chiếc xe màu bạc chậm rãi tiến vào bãi đỗ rồi dừng lại.
Từ trong xe bước ra đúng là Quản Tự, người mà nàng đang chờ đợi. Đang muốn chạy lại thì nàng chợt nhìn thấy ca ca Lăng Vẫn cùng Lý Lệnh Tây cũng bước xuống.
"Hai người bọn họ sao lại tới đây? Thật là chán ghét mà." Lăng Tiếu bực tức giậm chân.
"Hắc hắc, xem ra kế hoạch của ngươi rơi hết bể nước sôi rồi." Trứ Toái Toái cười ha hả.
Quản Tự phong thái vô cùng tự tin, xen chút cao ngạo, mặc dù đi cùng hai người Lăng Vẫn và Lý Lệnh Tây nhưng khí thế của hắn vẫn giống như hạc giữa bầy gà.
Trên đời quả thực có vài người trời sinh đã có mị lực hấp dẫn ánh mắt của công chúng. Mặc dù có cả vạn người khác đứng xung quanh nhưng lúc nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hắn là người nổi bật nhất.
Quản Tự rất nhanh chóng nhìn thấy hai người Lăng Tiếu và Trứ Toái Toái đứng trước cửa nhà hàng, đi mau tới, nói: "Tiếu Tiếu, Toái Toái, các ngươi đến lâu chưa?"
Thấy hai người ăn mặc có chút phong phanh, hắn cau mày: "Sao lại ăn mặc thế này? Chết lạnh bây giờ. Thôi mau vào trong đi."
Trong lúc nói chuyện cũng đã cởi áo khoác sang trọng của mình khoác lên người Lăng Tiếu.
"Không sao, chúng ta không thấy lạnh." Mặc dù bị Quản Tự mắng vài câu nhưng tâm lý Lăng Tiếu lại giống như vừa ăn mấy quả bồ đào ngọt lịm.
Hắn chẳng qua vì quan tâm tới mình nên mới nói vậy. Nhất định là thế rồi.
"Lệnh Tây, ngươi đưa áo khoác cho Toái Toái đi." Quản Tự quay ra nói với Lý Lệnh Tây.
"Hắc hắc, rất hân hạnh." Lý Lệnh Tây vừa nói vừa vội vàng cởi áo khoác ra. Hắn thích Trữ Toái Toái đã lâu rồi nhưng vẫn chưa có được cơ hội tốt nào. Lần này đúng là Quản Tự đã cho mình một cơ hội lớn rồi.
"Hừ, ta không quen mặc quần áo nam nhân." Trứ Toái Toái nhăn nhăn cái múi nói. Mặc dù nàng cự tuyệt nhưng bộ dáng vẫn vô cùng đáng yêu, khiến người khác không thể giận được.
Nhìn thấy bạn tốt của mình xấu hổ mặc lại áo khoác, Quản Tự có chút tiếc nuối, nhìn Lăng Tiếu hỏi: "Đã đặt bàn chưa vậy?"
"Đặt rồi, bàn một trăm sáu lăm." Lăng Tiếu vừa cười vừa nói.
"Ồ, một trăm sáu mươi lăm? Chúng ta vào đi thôi. Quản Tự cười cười gật đầu.