Bác Sĩ Thiên Tài

chương 802: tô tử đứng dậy được rồi!: bệnh xương xốp!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cách gì vậy?" Tô Tử hỏi.

Tần Lạc đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đùi của Tô Tử. nói: "Anh giúp em chữa trị chân một lần nữa, xem xem có kết quả gì không."

Tô Tử nói: "Cho dù có chữa khỏi thì cũng chưa chắc đã chứng minh được rằng đây chính là châm thứ năm của Thái Ẩt Thần Châm mà. Chúng ta đều không biết hình dạng châm thứ năm rốt cuộc là như thế nào."

Tần Lạc nheo mắt cười nói: "Có phải là Thái Ất Châm hay không quan trọng, cái quan trọng nhất bâv giờ đó là có thể chữa trị khỏi chân cho em hay không thôi. Bất luận có phải dùng đến cách nào hay thủ đoạn gì thì mục tiêu cuối cùng của nó vẫn là trị bệnh cứu người."

"Cảm ơn anh." Tô Tử cảm kích nói.

" Đều là người một nhà cả rồi. em không cần phải khách khí như thế đâu." Tần Lạc buông chân Tô Tử ra. sau đó đi sang một bên chuẩn bị ngân châm và khử trùng cho chúng.

Tần Lạc vén váy nàng lên. tìm huyệt "Túc Tam Lý" ở dưới dìa đầu gối nàng, dịu dàng nói: "Em chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi ạ." Tô Tử ngoài miệng bình tĩnh đáp. nhưng trong lòng lại có phần xúc động. Ngày trước thất bại bao nhiêu lần như thế. nàng vốn dĩ đã trở nên lãnh đạm luôn với việc này rồi.

Nhưng nếu Tần Lạc dùng Thái Ất Châm rồi mà vẫn không trị khỏi nổi chứng tê liệt ở chân nàng, thì liệu có phải là đã không còn thuốc gì có thể chữa nổi nữa không?

Đây gần như là một ranh giới. Nếu mà được thì từ giờ nàng sẽ có thể đứng dậv. còn nếu mà không được thì coi như từ giờ nàng cũng chăng còn chút hy vọng gì.

"Thế anh bắt đầu nhé." Tần Lạc vừa nói dứt lời thì đã nhanh chóng châm chiếc ngân châm vào huyệt vị rồi.

Lần này hắn dùng "Phượng Tường Thức", sở trường của hắn, tư thế vô cùng đẹp mắt. giống như một con chim nhỏ đang bay lượn vậy.

Túc Tam Lý là một trong những huyệt vị cốt yếu của "Túc Dương Minh Vị Kinh", là một huyệt lớn nâng cao sức khỏe một cách toàn diện.

Tất cả những ai học trung y thì đều biết rất rõ là nếu xoa bóp Túc Tam Lý thì sẽ có tác dụng điều tiết hệ miễn dịch trong cơ thể. tăng cường sức đề kháng, điều tiết tì vị. bổ sung ích khí, thông kinh lạc, sơ phong hóa tháp, phù chính khử tà.

Bao nhiêu thực tế từ cổ chí kim đã chứng thực rằng, Túc Tam Lý là một huyệt có thể phòng và trị rất nhiều bệnh, làm cơ thể trở nên khỏe mạnh, cường tráng. Túc Tam Lý còn là một huyệt vị có tác dụng chống lão hóa, thường xuyên xoa bóp huyệt này. thì rất có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ.

Tần Lạc trị chân cho Long Vương và Tô Tử thì hầu hết đều châm vào huyệt này. Tất nhiên là cũng sẽ châm thêm vào những huyệt phụ khác nữa để hỗ trợ cho việc chữa trị.

Huyệt này nằm ở dưới bánh chè của đầu gối ngoài ba thốn, phía ngoài xương mác khoảng một khoát ngón tay. nơi cơ căng chân trước, khe giữa xương chầy và xương mác.

Khi châm ngân châm vào thì Tần Lạc lập tức chú tâm ngưng thở, trong lòng không nghĩ ngợi lung tung gì nữa, dốc toàn sức lực cùng tâm trí vào cây ngân châm cứ ra ra vào vào, xoay trái xoay phải ở trong tay hắn.

Rất nhanh, Nhập Thần Chi Cảnh lại một lần nữa xuất hiện.

Cũng giống với khi châm cứu cho cô công chúa nhỏ. trong đầu Tần Lạc lại một lần nữa xuất hiện cái cảm giác như nhìn thấu qua được sự vật vậy.

Chỉ có điều là lần này bức hình mà hắn nhìn thấy khác hoàn toàn so với bức hình mà hắn nhìn thấy khi chữa cho công chúa.

Nó giống như là một tấm lưới rộng lớn, được hình thành từ vô sổ những sợi tơ ngang dọc đan xen nhau. Nguyên, khí được đưa vào từ cây ngân châm để đến các ô vuông đan xen giữa các đường ngang dọc đó đều bị bắn ngược trở lại.

Bây giờ thì Tần Lạc mới hiểu vì sao mình nỗ lực chữa trị cho Tô Tử đến thế mà vẫn không có cách nào giúp nàng đứng dậy, đó là vì có rất nhiều kinh mạch trên người nàng vẫn chưa được lưu thông.

Những cái này không phải là những huyệt lớn. mà là một số đường nhỏ, giống như những hang chuột hay ổ kiến ở trên những đập nước vậy. Nhìn thì có vẻ như chẳng liên quan gì, nhưng bọn chúng lại che kín một cách dày đặc ở trên tấm lưới rộng lớn này, trở thành nguyên nhản gây ra mầm bệnh của Tô Tử.

Tô Tử đã bị tê liệt nhiều năm rồi, kinh mạch ở một nửa dưới người nàng nếu như có một trăm thì phải đến chín mươi là bị tắc nghẽn. Mặc dù được Tần Lạc khơi thông một cách tích cực, nhưng vẫn có rất nhiều góc chết không được để ý tới, nên ngày trước vẫn chưa được loại trừ sạch sẽ.

Đây là những sự cố nhỏ nhặt, nhưng cũng chính vì những thứ nhỏ nhặt thế này đã khiến cho việc điều trị của Tần Lạc trước giờ vẫn không có được hiệu quả nên có của nó.

Nghĩ đến đây thì Tần Lạc liền cảm thấy giận dữ và căm phẫn những cái ô nhỏ này vô cùng.

Dưới sự cố gắng của hắn, thì từng luồng nguyên khí tiến thẳng vào bên trong đâm xuyên qua những ô vuông nhỏ kia.

Một lần không được thì hai lần. hai lần không được thì thử thêm lần thứ ba_

Khi đã làm vỡ tung một ô vuông nhỏ thì Tần Lạc không dừng lại ở đó, mà tiếp tục bôn ba về phía trước.

Một cái, hai cái rồi ba cái_

Đây chẳng khác gì một trò chơi đâm xe vào những ô vuông, Tần Lạc như một người chơi lái chiếc xe đó. còn những ô vuông nhỏ đó thì là cửa ải mà trò chơi thiết lập ra cho người chơi phá nó.

Tần Lạc đắm chìm trong trò chơi này, và cũng đắm chìm trong từng đợt thắng lợi vượt qua cửa ải, mà không biết thời gian đang từng giây từng giây trôi qua.

Khi cây ngân châm được đưa vào cơ thể thì những lo lắng, sợ hãi trong đầu Tô Tử bỗng chốc tiêu tan hết.

Nàng lại khôi phục lại cái trạng thái như ni cô ngồi thiền như ngày trước của mình. Bất luận là có thành hay không thì bọn họ đều đã cố gắng hết sức mình rồi.

Hơn nữa, khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Lạc chú tâm chữa trị cho mình như thế thì trong lòng nàng ngập tràn niềm vui sướng.

Người ta vẫn thường nói người đàn ông khi chăm chỉ chú tâm làm việc là những người đàn ông quyến rũ nhất. Tô Tử cũng tán thành câu nói này. Chuyên tâm hết mình, như thể mình giờ đây đã trở thành duy nhất với anh ấy vậy.

Nhìn một phút thì trong lòng bồi hồi xúc động, nhìn hai phút thì cơ thể cũng bắt đầu động đậy. nhưng nhìn nửa giờ đồng hồ thì không hiểu người này còn muốn tiếp tục đến bao giờ?

Hơn nửa giờ đồng hồ đã trôi qua, sao vẫn không kết thúc chứ?

"Chẳng lẽ lại phát hiện ra cơ thể mình có vấn đề lớn gì rồi sao? Hay là kể cả anh ấy có dùng Thái Ẩt Châm thì cũng chẳng thể chữa khỏi cho chân mình được, nên không biết phải giải thích có mình thế nào?" Tô Tử lo âu nghĩ.

"Nhưng nhìn vẻ mặt anh ấy cũng đâu đến mức khó coi lắm đâu. Sao vẫn chưa kết thúc nhi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Khi trong lòng Tô Tử cảm thấy bất an không yên thì Tần Lạc bỗng rút cây ngân châm ra.

"Phù_" Tần Lạc phù lên một tiếng thật dài. Mặc dù hắn dùng ngân châm dẫn khá nhiêu nguyên khí vào trong người Tô Tử. nhưng hắn lại không hề cảm thẩỵ mệt. không những thế hắn còn cảm thấy sinh lực tràn trề là đằng khác. Có lẽ đây cũng là điểm thần kỳ của Thái Ất Châm cũng nên.

Vì bốn châm trước đều là "thồ", chỉ có châm thứ năm mới là "bổ". Như thế mới có thể điều hòa âm dương và khiến cho thời gian kéo dài mà không té xỉu.

"Xong chưa anh?" Tô Tử nhìn Tần Lạc hỏi.

"Em thử xem có động đậy được không?" Tẳn Lạc gật đầu cười nói.

Tô Tử cũng muốn cử động nhưng lại không dám tùy tiện thử.

"Không sao. động đậy một chút thôi." Tần Lạc khích lệ nói.

Hai tay Tô Tử đưa về phía chân trái, định nâng nó lên.

"Đừng dùng tay." Tần Lạc nói. "Giơ chân ra. xem có thể nâng chân lên được không?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô Tử nhìn Tần Lạc một cái, sau đó đưa ánh mắt mình về phía mũi chân, từ từ đưa nó lên.

"Không được." Tô Tử thử đi thử lại, nhưng chẳng khác gì trước cả, bất luận nàng có dùng lực thế nào thì ở phía dưới phần eo vẫn chẳng hề có cảm giác nào cả.

"Không thể như thế được. Em thử lại xem sao. Nhất định là được mà." Tần Lạc nắm chặt tay Tô Tử nói. "Anh đã làm kinh mạch em lưu thông hết cả rồi, chỉ cần em cô gắng là có thể đứng dậy được thôi."

Tô Tử mím chặt môi lại, sau đó nhắm mắt cố gắng hết sức mình_

"_Mở mắt ra đi em." Tần Lạc dịu dàng nói.

Tô Tử từ từ mở dần đôi mắt ra. sau đó hai con ngươi trong nháy mắt to đến hết cỡ. Tiếp đó. từng giọt lệ dài cứ thế lăn đều trên gò má mà chẳng hề được báo trước một tiếng nào cả.

Nâng được lên rồi.

Mũi chân trái của nàng đã nâng được lên rồi.

Mũi chân đã bị tê liệt hơn hai mươi năm nay cuối cùng thì cũng giơ được lên rồi. Đôi chân đã bị tê dại không biết bao nhiêu ngày đêm giờ đây lại có cảm giác.

Hạnh phúc, vui sướng, biết ơn. như ý nguyện và còn cả nỗi tủi thán và tiếc nuối nữa, tâm tình vào giờ này phút này đây thật khó mà dùng lòi lẽ có thể miêu tả hết nổi.

"Sao em lại khóc?" Tần Lạc cười lớn nói. "Đây là chuyện vui mà. sao em lại khóc? Em thử lại xem có đứng được lên không?"

Tô Tử dùng ống tay áo quệt hàng nước mắt đi, sau đó chống tay lên xe lăn để đứng thẳng người dậy.

Tần Lạc đứng che chở ở bên cạnh.vì hắn lo nàng sẽ bị ngã xuống đất mất.

Nàng từ từ đưa đôi chân mình ra rồi hạ xuống đất. sau đó dùng sức mạnh của đầu gối để đứng dậy.

Đang định đứng lên, thì cái đầu gối đó giống như là được làm từ cao su vậy không đỡ nổi trọng lượng của Tô Tử nên nàng đã ngã nhào về phía sau. toàn thân đổ rạp lên người Tần Lạc.

Tần Lạc kiên quyết không đỡ nàng ngồi vào xe lăn mà ôm lấy vai nàng nói: "Nào. anh đỡ em đi. Chúng mình tập dần dần. Đã bao nhiêu năm rồi em không đi lại, nên có lẽ là không quen đấy. Đi nhiều rồi là quen ngay thôi."

"Vâng." Tô Tử vui sướng đáp. Biết là đôi chân mình có khả năng hồi phục thì nàng làm sao có thể ngồi xuống ngay bây giờ được chứ?

Thế là Tần Lạc đứng sau lưng ôm lấy Tô Tử, giống như đang dạy trẻ con tập đi vậy, cứ từng bước từng bước dạy nàng chuyển động.

Qủa nhiên, hiệu quá vô cùng rõ ràng. Rất nhanh Tô Tử đã quen với trạng thái này rồi, mặc dù cơ thể còn lắc bên nọ vẹo bên kia, đứng không vững, nhưng tự mình cũng có thể bước được vài bước rồi.

Chuông cửa phòng vang lên. Tần Lạc lên tiếng nói: "Mời vào."

Lão Ma Ma đem theo tiểu nha đầu đẩy cửa bước vào. thấv Tô Tử đang ở phòng khách tập đi thì kinh hãi kêu lên: "ôi giời ơi. tổ tông của tôi ơi, sao con lại đứng dậy như thế? Mau ngồi xuống đi. Chẳng may mà ngã một cái thì có chết không cơ chứ?"

"Còn cả cậu Tần nữa, tôi thấy cậu cũng thật là, tôi giao môn chủ của chúng tôi cho cậu thì cậu phải chăm sóc cho cẩn thận chứ. Sao lại để cho cô ấy thích làm gì thì làm như thế? _Á_môn chủ, cô_"

Lão Ma Ma đột nhiên ngậm miệng lại. sau đó nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt kinh ngạc, không tin vào mắt mình nữa.

"Ma Ma, con có thể đứng dậy được rồi. Con có thể đứng đậy được rồi." Tô Tử nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

"Thật tốt quá, thật tốt quá rồi."Lão Ma Ma chạy lại ôm lấy Tô Tử nói. Nước mắt bà cũng tuôn ra như suối, cứ như là hai con mắt bị đục lỗ thủng vậy.

Bà coi Tô Tử như cháu gái của mình, Tô Tử có thể đứng dậy được thì bà cũng cảm thấy vui mừng không kém.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng đứng dậy được rồi. Chờ mong bao nhiêu năm trời." Tô Tử ôm chặt lấy lão Ma Ma nói. Tiểu nha đầu đứng ở một bên cũng đẫm nước mắt.

"Cảm ơn trời đất. Tạ ơn tổ sư gia, tạ ơn môn chủ các đời_Sao lại khỏi được vậy?"

Lão Ma Ma xúc động qua. cứ nói liên hồi.

"Là Tần Lạc đã trị khỏi cho con đấy." Tô Tử cười nói. Trên mặt bất giác có thêm phần kiêu hãnh, tự hào.

Lão Ma Ma buông Tô Tử ra rồi quỳ phịch một cái xuống đất trước mặt Tần Lạc, dập đầu lia lịa nói: "Cậu Tần à_Tần tiên sinh, cậu là ân nhân của Bồ Tát Môn chúng tôi. Tôi đại diện cho một trăm mấy chục phụ nữ trong Bồ Tát Môn dập đầu tạ ơn cậu."

Tần Lạc nào dám để một bà lão hơn trăm tuổi dập đầu trước mặt mình thế chứ. làm thế chẳng phải là giảm tuổi thọ của mình rồi sao?

Hắn cũng chẳng để ý đến việc nam nữ thụ thụ bất thân, nhanh chóng quỳ xuống kéo rồi ôm luôn lấy bà lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio