Tần Lạc đi ra tơi cổng trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen của Lâm Thanh Nguyên đã đậu ở đó từ khi nào.
Nhìn thấy Tần Lạc đã lại đây, thư kí của Lâm Thanh Nguyên là Trần Lôi bước tới mở cửa xe mời vào, cười nói: "Tần Lạc, đã lâu không gặp. Viện trưởng đang ở trong xe chờ cậu."
"Vâng. Cám ơn." Tần Lạc vỗ vỗ bả vai 'anh Lôi' rồi ngồi xuống hàng ghế sau xe.
Không biết có phải ý của Lâm Thanh Nguyên hay không, Trần Lôi cũng không ngồi lại trong xe. Mà là đến sạp báo ở trước cổng trường lật xem.
Tần Lạc liền nghĩ ra, Lâm Thanh Nguyên chắc là có một chuyện riêng cần phải nói với mình, không tiện để người khác nghe được.
"Lâm gia gia." Tần Lạc cười nhẹ đối với Lâm Thanh Nguyên đang ngồi cùng ghế sau với mình chào hỏi."Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lâm Thanh Nguyên lắc lắc đầu, nhìn Tần Lạc hỏi: "Tần Lạc à, cháu mấy ngày hôm nay có gặp Hoán Khê lần nào không?"
"Có gặp qua. Nhưng làm sao vậy?" Tần Lạc hỏi. Chẳng lẽ là Lâm Hoán Khê xảy ra vấn đề gì?
Nhưng, vừa rồi ở cổng trường rõ ràng vẫn gặp nàng lái xe tiến vào trường học mà.
"Vậy cháu -- có cảm thấy được nó có cái gì khác không?" Lâm Thanh Nguyên nhìn Tần Lạc ánh mắt, có vẻ lo lắng hỏi han.
"Có gì không bình thường sao?" Tần Lạc cười khổ. Gặp lại người đàn ông của mối tình đầu, có chút cảm xúc khác thường cũng là bình thường mà?
"Đúng thế. Cháu có cảm thấy nó có thay đổi gì hay không?"
Tần Lạc nghĩ nghĩ, nói: "Lâm gia gia, ông có phải phát hiện được cái gì đó phải không?"
Lâm Thanh Nguyên thở dài, nói: "ài, chỉ mong là ta quá đa nghi. Hôm qua xế chiều Hoán Khê gọi điện thoại cho ông, nói rằng buổi tối không ăn cơm ở nhà. Sẽ cùng với cháu ăn cơm ở ngoài. Ta tự nhiên là đồng ý. Người trẻ tuổi nên có cuộc sống của mình. Có cháu ở cùng với nó, ta rất yên tâm."
Sau lần đầu tiên gặp mặt Tần Lạc, Lâm Thanh Nguyên đã có ý muốn đem Tần Lạc kéo về làm cháu rể rồi.
"Đêm qua ta cảm thấy rất vui vẻ, liền uống hai chén rượu. Rồi đi ngủ sớm. Ngủ thẳng tới mười một giờ, đột nhiên tỉnh dậy. Nghe bên ngoài có tiếng ô tô đang tiến vào gara, ta tưởng là hai người các ngươi đã trở lại. Liền đứng ở cửa sổ nhìn xem. Kết quả, chỉ nhìn thấy Hoán Khê một mình trở về."
"Ta lo lắng hai người các ngươi cãi nhau, chạy xuống lầu nhìn xem. Ta hỏi nó cậu đi đâu rồi, nó nói không biết. Trước kia cho tới bây giờ Hoán Khê không bao giờ uống rượu, nhưng lần này trở về mùi rượu đầy người, cũng không biết nó làm cách nào có thể lái xe trở về. Giao thông ở Yến Kinh không được tốt cho lắm, xe cộ đi lại rất nhiều, nghĩ lại ta đang còn sợ."
Lâm Thanh Nguyên nghiêng mặt qua nhìn Tần Lạc, nói: "Ta nghĩ cháu đi một lúc rồi trở về nhà, nhưng ai biết được cả đêm cháu không về. Ta biết, hai người các ngươi nhất định là có vấn đề gì đó. Đêm qua cả đêm ta không ngủ được, hôm nay sớm liền dậy sớm, tập thể dục trong vườn. Hoán Khê dậy rất muộn, sau khi dậy cũng không ăn sáng, cứ vậy lái xe đến trường. Ta nó lại, nói Hoán Khê, chái ăn chút gì đĩ đã rồi đến trường sau cũng được."
"Nhưng nó quay đầu lại nhìn ta một cái. Không nói gì, cứ đi thẳng ra gara mở xe đi mất."
Lâm Thanh Nguyên trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cho tới bây giờ, ta vân không thể hiểu ánh mắt kia của nó có ý gì. Những ta cảm giác, được có vấn đền gì đó đã sảy ra với Hoán Khê "
"Ánh mắt làm sao?" Tần Lạc sắc mặt chăm chú.
"Chính là -- vừa giống như mới tỉnh ngủ, nhưng bên trong ánh mắt không có bất cứ một tia cảm tình nào. Rất mờ mịt, như căn bản là phân không rõ ràng ta là ai. Mà sau khi, trải qua đợt trị liệu của cháu, bệnh tình Hoán Khê cơ bản đã có những chuyển biến tốt đẹp. Tuy rằng nó giao tiếp vẫn không nhiều lắm, nhưng thái độ đối với ta cũng không tệ lắm. Khi đi, khi về cũng hướng ta chào hỏi một câu. Nhưng bây giờ nó đột đột nhiên trở nên như vậy làm cho ta rất lo lắng ... ài... "
Nhìn thấy mặt vẻ mặt lo lắng của Lâm Thanh Nguyên, Tần Lạc an ủi nói: "Lâm gia gia, ông không nên gấp gáp. Sự tình còn chưa làm rõ, cũng không biết tình huống như thế nào. Cháu có thời gian sẽ đi tìm chị Lâm, xem rốt cuộc có vấn đề gì. Nếu có việc gì, cháu sẽ gọi điện cho ông. Được chứ?"
"Vậy thì được, làm phiền cháu rồi. Tần Lạc à, Hoán Khê mấy năm nay nó thực khổ, lại không có bạn bè gì cả. Nếu có chuyện gì mà nó làm không đúng, cháu nên tha thứ cho nó. Tính nó như vậy , ta cũng rất khổ. Nhưng mà, dần dần nàng cũng có những chuyển biết tốt, sau này sẽ trở lại là một người như lúc xưa." Lâm Thanh Nguyên nắm tay Tần Lạc nói. Quả thật là có chút mùi vị giao phó.
"Cháu biết." Tần Lạc cười gật đầu
"Được. Vậy cháu trở về dạy học đi, ta cũng không quấy rầy cháu nữa. Nếu cháu không có việc gì, thì hay mau chóng đi tìm tìm Hoán Khê đi. Cũng sớm nói cho ta một lời hồi âm. Ai, bởi vì chuyện này mà, ta cho tới trưa đều không có biện pháp công tác. Luôn nghĩ Hoán Khê như thế nào hội dùng ánh mắt như vậy xem ta." Lâm Thanh Nguyên cảm thán nói nói.
"Yên tâm đi. Sau khi tan học cháu sẽ đi đi tìm nàng ngay." Tần Lạc nói.
"Bài phỏng vấn của ngươi ta đã xem qua. Khá lắm. Rất tốt."
Lâm Thanh Nguyên dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
Thời điểm Tần Lạc lại trở lại phòng học, chuông vào học đã vang lên.
Chỗ ngồi ở hàng thứ nhất gần hành lang, lại có thêm một người con gái đeo kính khuôn mặt bầu bỉnh. Chỗ đó vốn là chỗ ngồi của Vương Cửu Cửu, nhưng không biết nàng đi đâu.
Tần Lạc trong lòng hơi có chút mất mác, mỗi khi hắn đứng dõng dạc ở trên bục giảng, ở dưới lại có một cô gái xinh đẹp mắt to tròn, vẻ mặt sùng bái nhìn mình, đó cũng là một loại cảm giác hưởng thụ.
Nhớ tới vừa rồi nàng đuổi theo đưa cho mình một chén trà, cùng lúc đó lại bị cú điện thoại cắt đứt, Tần Lạc không khỏi thầm nghĩ: Vương Cửu Cửu có xảy ra chuyện gì hay không? Trước đây nàng chưa từng bao giờ trốn tiết?
Rất nhanh hắn lại lắc đầu. Xem gia thế của nàng như vậy, thử hỏi xem còn có ai dám đi trêu chọc nàng?
Tần Lạc ổn định lại tâm tình, đối với những học sinh phía dưới cười, nói: "Chúng bắt đầu học nào."
Tần Lạc đã đứng ở ký túc viện xá trường đại học "sinh vật công trình học" chờ suốt mười mấy phút đồng hồ, cũng đã gần tới thời gian rồi tan học, học sinh cũng bắt đầu ra về. Ngay cả thầy cô giáo cũng đều rủ nhau rời khỏi trường, nhưng mà Tần Lạc vẫn đang đợi Lâm Hoán Khê xuống tầng.
Chiếc Bmw đậm màu rượu Champagne còn đứng ở nguyên vị trí, chứng minh nàng chưa rời khỏi đây.
Nhưng mà, nàng vì cái gì còn không có xuống lầu chứ?
Từng người học sinh cứ đi qua hắn, và luôn mồn chào hỏi, còn có người đối với hắn chỉ trỏ hoặc đưa cameras ra cùng hắn chụp ảnh. Càng khoa trương hơn chính là, có mấy người nam sinh mặc trường bào chạy tới xin chữ kí của hắn.
Không nói ai cũng biết, Tần Lạc đã thành một ngôi sao trong trường học.
Trần Hiểu Tuyết mặc một bộ Chanel, cầm theo một cái túi xách hiệu LV (Levit ?) đi xuống tầng dưới, nhìn thấy Tần Lạc đứng ở trước mặt, sắc mặt phát lạnh, hừ lên một tiếng rồi quay mặt đi.
Bạn trai trước kia của nàng là Vương Hạo bởi chế tạo những dụng cụ y tế không hợp vệ sinh mà bị bắt, nàng cũng đã sớm vứt bỏ chiếc xe màu màu đỏ trước kia. Hiện tại đổi lại là một chiếc xe màu, so với con xe BMV của Lâm Hoán Khê Bmw cũng cùng một loại cấp bậc.
Hiển nhiên, nàng vẫn không chịu từ bỏ ý đồ. Muốn ở tất cả các phương diện chống lại Lâm Hoán Khê.
"Này, Lâm Hoán Khê vẫn còn ở lại văn phòng sao?" Tần Lạc đối với nàng gọi nhỏ. Hắn biết Trần Hiểu Tuyết cùng Lâm Hoán Khê đều công tác tại cùng một hệ. Hắn lại không biết đường đi nước bước, chỉ có thể tìm nữ nhân xấu xa này giúp đỡ.
Trần Hiểu Tuyết vẻ mặt chán ghét, giống như nếu cùng Tần Lạc nói chuyện sẽ làm ô uế miệng của mình vậy. Nói: "Ta tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Tần Lạc lơ đểnh cười , nói: "Phòng làm việc của các cô ở tầng mấy?"
"Không biết. Cho dù ta có biết cũng sẽ không nói cho ngươi. Mà, ta khuyên ngươi không cần đi tìm. Nàng đang ở cùng này nam nhân của mình anh anh em em. Ngươi tiến đến không phải là chuyện tốt. Cả ngày giả bộ như Thánh nữ, lúc động tình xem ra ai cũng đều thua xa." Trần Hiểu Tuyết nói xong, liền lên xe mở máy.
Nữ nhân này mở miệng không câu trước thì câu sau toàn nói ra những điều độc ác, Tần Lạc thật sự là đối nàng không có một chút hảo cảm nào cả.
"Đêm qua ngủ không được ngon giấc phải không? Sắc mặt vàng như nghệ, thận trải qua bế tắc nghiêm trọng. Nếu không khơi thông thì, về sau có thể sẽ có vấn đề lớn. Làn da cũng sẽ càng ngày càng kém." Tần Lạc nhìn sắc mặt của nàng, vẻ mặt thành thật nói.
Trần Hiểu Tuyết chân đang định nhấn ga nghe thấy được những lời ấy lập tức liền dừng lại, đưa mặt vào kính chiếu hậu nhìn qua, quả nhiên phát hiện sắc mặt mình vàng như nghệ, hốc mắt hãm sâu, trong mắt còn hiện ra đầu tia máu màu đỏ. Mặc dù nàng đã đánh phấn nhưng không có biện pháp hoàn toàn che dấu.
"Mỗi người trên lưng đều có vị trí mà thận chạy qua, tên là thiên cơ . cô có thể thử mát xa nó. Hiệu quả rất tốt." Tần Lạc nói.
"Ở vị trí nào?" Trần Hiểu Tuyết lên tiếng hỏi. Nếu như là ở những vấn đề khác, đánh chết nàng cũng sẽ không chủ động hướng Tần Lạc mở miệng hỏi. Nhưng việc quan hệ đến dung mạo của mình, nàng liền chủ động mở miệng cầu người. Text được lấy tại
Nàng vừa mới hỏi được một cái vấn đề, định dùng hết khí lực nắm lại bàn tay của hắn. Nhưng có thế bởi vấn đề van chạm da thịt lại đem người ta dọa chạy, vậy thật sự là mất nhiều hơn được.
"Bắt tay đặt lên trên lưng. Phía dưới cùng của một cây xương sườn. Dùng ngón tay chậm ra ấn vào, chỗ nào có cảm giác đau đớn nhức mỏi, nơi đó chính là thiên cơ ." Tần Lạc nói.
Nghe xong lời nói của Tần Lạc, Trần Hiểu Tuyết thật bỏ tay vào bên hông sờ xoạng.
Một lát sau, nàng cau mày, nói: "Tìm được rồi."
"Tốt. Dùng sức mà ấn xuống. Có chút hơi đau, phải nhịn xuống." Tần Lạc gật gật đầu.
Trần Hiểu Tuyết hơi chút do dự, liền dùng sức ấn xuống.
Phốc --
Như là thanh âm ô tô lốp xe xì hơi từ trong xe Trần Hiểu Tuyết truyền ra, tiếp theo, trong không khí có mù là lạ khó ngửi phiêu tán ở trong đó.
Nếu nói một cách thô tục, thì Trần Hiểu Tuyết đã dánh một cái rắm.
"Đã quên nói cho ngươi biết. Thiên cơ lại là bảo khí môn . Theo cách nói thông thường gọi là: phóng khí ." Tần Lạc híp mắt nói.
Trần Hiểu Tuyết mặt xám như tro tàn, trong đầu trống rỗng, ngẫn người ra một lúc mới kịp phản ứng.
Nàng thật sự đứng trước người nam nhân này đã làm những chuyện làm mất hết mặt mũi, nào là đái dầm, đánh rắm – đều là những chuyện làm nữ nhân mất mặt nhất nàng đều cũng đã làm qua.
Cái tên lưu manh âm hiểm này!
Trần Hiểu Tuyết hận không thể chui được xuống gầm xe, hốc mắt ửng đỏ, trong mắt tràn đầy sự cừu hận, nghiến răng nghiến lợi đối Tần Lạc nói: "Ta sẽ giết ngươi. Nhất định sẽ làm."
Nói xong, nhấn mạnh ga. Chiếc xe màu bạc điên cuồng trên đường lao đi.
Tần Lạc ra vẻ không sao cả nhún vai một cái, nhấc chân lên tầng lầu xa hoa.
Nếu nàng không muốn đi ra ngoài, ta đây đành trực tiếp đi lên tìm nàng đi.
"Bạn học này, có biết văn phòng cô Lâm Hoán Khê ở đâu không?" Tần Lạc ngăn lại một người nữ sinh, cười hỏi,
"Tầng bốn. Cứ đi theo cầu thang lên tầng rồi tìm can phòng nào gần đó nhất." Cô gái cười nói."Nàng là cô giáo bọn em đó nha. Em biết anh chắc chắn là bạn trai của cô Lâm phải không."
"Cám ơn." Tần Lạc cười nhẹ. Thầm nghĩ rằng, bạn trai cũng không phải là mình đâu.
Hắn dọc theo bậc thang mà lên, tìm được tới căn phòng gần đó, quả nhiên thấy Lâm Hoán Khê đang ngồi ở cửa sổ vùi đầu viết cái gì đó.
Mà đối diện với nàng, là một người đàn ông đeo kính đang nói những cái gì đó như muốn lấy lòng.