Nhanh như gió cuốn, mạnh như điện quang.
Tới đột ngột mà chấm dứt cũng nhanh.
Khi thân thể Đại Đầu đứng lại, người trong phòng toàn bộ đã ngã xuống đất.
Không một tiếng động, thậm chí không có cả một tiếng rên rỉ.
Đại Đầu tức giận ra tay, hắn đánh người tới hôn mê bất tỉnh sao có thể để người ta có cơ hội nằm rên rỉ trong phòng?
Lúc này chỉ còn bốn người đang đứng. Trưởng phòng Quốc An Chung Ái quốc, Cừu Trọng Ngọc, Đại Đầu và Jesus đứng chắn ở cửa.
Ngay cả gã cảnh sát đeo kính chức vụ nhỏ bé kia cũng nằm không biết sống chết thế nào dưới chân Cừu Trọng Ngọc. Hình như Đại Đầu đã đá trúng hạ bộ của gã.
Cừu Trọng Ngọc há hốc mồn kinh ngạc. Đại Đầu ra tay bất ngờ khiến cô ta không có cơ hội quát bảo Đại Đầu dừng tay.
Tới khi Cừu Trọng Ngọc kịp phản ứng thì lực lượng hai bên đã quá chênh lệch. Không, nói một cách chính xác thì cuộc tàn phá đã chấm dứt. Một đấu với sáu, bên ít người đã giành chiến thắng bởi vì sáu người kia thậm chí còn chưa kịp nắm tay lại.
"Các người… sao anh ta lại ra tay đánh người?" Cuối cùng Cừu Trọng Ngọc đã nổi giận, cô ta chỉ tay vào Đại Đầu căn vặn.
Tục ngữ có câu: Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Những người cảnh sát này đều do cô ta gọi tới làm việc. Nếu như cô ta không nói một câu nào, sau này còn ai nghe theo mệnh lệnh của cô ta nữa không?
Hơn nữa Cừu Trọng Ngọc còn có mối quan hệ khá mập mờ với gã cảnh sát đeo kiếng kia. Khi tình nhân bị người đánh, đương nhiên cô ta không thể vui được.
"Phòng thứ mười một Quốc An hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của anh ta." Chung Ái Quốc thản nhiên nói.
Nói thật sự thì phòng thứ mười một của Quốc An chỉ có quyền hỗ trợ chứ không có quyền lãnh đạo. Long Tức này là một con quái vật. Ở đất nước Trung Quốc này chỉ có một người có thể điều động bọn họ. Mà đối với người chỉ huy quái vật Long Tức kia cả nước Trung Quốc này cũng chỉ có hai người có thể điều động.
Thế nhưng cũng là ngành đặc thù quốc gia, Chung Ái Quốc cực kỳ yêu thích thân thủ của Đại Đầu.
"Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?" Text được lấy tại
Chung Ái Quốc trừng mắt nhìn xung quanh, ông ta cười âm trầm nói: "Thế nào? Chúng tôi chịu trách nhiệm còn phải báo cáo với cô hả? Nếu như cô không phục, cô có thể tìm lãnh đạo của chúng tôi hay phản đối lên lãnh đạo của các cô về vấn đề này."
"Anh…"
Ngay khi hai người còn đang tranh cãi, Đại Đầu đã mở cánh cửa "hầm băng" nặng nề.
Sau khi Tần Lạc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn đã ngừng tập luyện. Hắn nằm dán người xuống nền nhà nên nhiệt độ thân thể của hắn nhanh chóng tụt xuống. Trên quần áo, trên mặt Tần Lạc phủ một lớp sương mỏng sau đó Tần Lạc run rẩy bước ra ngoài.
"Cuối cùng cậu đã tới." Tần Lạc run rẩy nói.
Đại Đầu vội vàng đi vào trong, dìu Tần Lạc đi ra ngoài.
"Cừu trưởng phòng, cô có thể giải thích cho tôi là đã xảy ra chuyện gì không?" Chung Ái Quốc nhìn thoáng qua tình trạng của Tần Lạc, ông ta lên tiếng hỏi với vẻ mặt tái xanh.
Cừu Trọng Ngọc thầm chột dạ nhưng cô ta vẫn kiên trì tới cùng: "Anh ta chính là phạm nhân mà chúng tôi bắt được. Anh ta sai bảo vệ sĩ của mình đánh nhiều người bị thương. Chúng tôi đang thẩm vấn anh ta… tôi thừa nhận là trong lúc thẩm vấn cấp dưới của tôi có dùng một số biện pháp không tốt nhưng sau khi tôi biết, tôi đã ngăn cản bọn họ. Chúng tôi chuẩn bị thả người thì các anh tới đây ra tay…"
"Cô nói anh ta ra lệnh đánh người khác, cô có chứng cớ không?"
"Có rất nhiều người chứng kiến."
"Có người làm chứng không?"
"…tôi đã cử người đi mời bọn họ. Bọn họ sẽ nhanh chóng quay về đây."
"Không có nhân chứng mà cô đã bắt đầu tra tấn người ta sao?" Chung Ái Quốc quát to.
Ông ta chỉ vào Đại Đầu nói: "Có phải anh ta chính là vệ sĩ đánh người như cô nói không?"
"…tạm thời vẫn chưa xác định." Cừu Trọng Ngọc nói. Khi Đại Đầu ra tay đánh người ở nhà tang lễ, Cừu Trọng Ngọc không có mặt ở đó nên cô ta không biết Đại Đầu.
"Cô có biết anh ta là ai không? Anh ta chính là quân nhân trực thuộc cục Quốc An và ty cảnh vệ trung ương. Nhiệm vụ của anh ta chính là bảo vệ chính khách và cấp trên của mình. Một chiến sĩ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc có chủ động đã thương người bừa bãi không? Cô nghi ngờ công việc của chúng tôi sao?"
"…" Cừu Trọng Ngọc toát mồ hôi lạnh. Cú chụp mũ này quả thực rất nghiêm trọng. Nếu như cô ta thực sự bị chụp mũ, cô ta sẽ là kẻ thù của cả Quốc An.
Trong lòng Cừu Trọng Ngọc hoàn toàn hiểu rõ Quốc An là một tổ chức như thế nào. Nếu như cô ta thực sự đắc tội với bọn họ thì cô ta sẽ không còn giấc ngủ yên nữa.
"Còn nữa, anh ta đã chủ động báo cáo với tôi. Anh ta có nói khi đối tượng ra tay tấn công người được anh ta bảo vệ, anh ta mới ra tay phòng vệ. Vấn đề chưa được điều tra cụ thể, sao cô dám tùy tiện bắt người? Sao cô dám sử dụng tư hình với người ta? Ai cho cô cái quyền đó?"
"…" Bị Chung Ái Quốc lên lớp một trận, Cừu Trọng Ngọc không dám ngẩng đầu dậy. Cừu Trọng Ngọc vốn cho rằng cô ta và Chung Ái Quốc là cán bộ cùng cấp, ít nhất cô ta không thua thiệt khi đứng trước mặt ông ta.
Nhưng lúc này đang bị Chung Ái Quốc dạy như một cấp dưới, thậm chí cô ta không dám phản kháng câu nào.
"Tần tiên sinh, anh có chuyện gì không?" Chung Ái Quốc nhìn Tần lạc, ân cần hỏi.
Chung Ái Quốc biết rất rõ con người này. Một người mà có thể khiến cho lão quái vật phái thành viên chính thức của Long Tức làm vệ sĩ, Chung Ái Quốc ông ta không dám đắc tội.
"Tôi… không…việc gì." Tần Lạc thều thào nói. Hai hàm răng của hắn va lập cập. "Tôi…"
Tần Lạc mới thốt chữ "tôi" thì thân thể hắn mềm nhũn, gục xuống ngất xỉu trong lòng Đại Đầu.
"Mau đưa tới bệnh viện." Chung Ái Quốc gào to.
… …
"Huyết áp bình thường."
"Nhịp tim bình thường."
"Chức năng cơ thể hoàn hảo…"
"Kỳ lạ. Các chức năng cơ thể bình thường mà sao vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?"
"Liệu có phải ảnh hưởng tới não không? Nghe nói anh ấy bị cảnh sát bức cung mà…"
"Xuỵt… Chuyện này không thể nói lung tung…bây giờ tố chất của cảnh sát…"
… …
Tần Lạc tỉnh lại vì đói. Nếu như không phải vì hắn quá đói không thể chịu được thì hắn vẫn tiếp tục "ngủ".
Hiếm khi có cơ hội diễn một vở kịch thế này, hắn nhất định phải khiến cho to chuyện.
"Tỉnh rồi." Một nguời phụ nữ ngồi bên cạnh dịu dàng nói.
Tần Lạc mở mắt, hắn nhìn thấy Lâm Hoán Khê với sắc mặt lo lắng đang ngồi ở cạnh giường trông hắn.
"Em tới khi nào vậy?" Tần Lạc cười hỏi. Ban đầu thì hắn giả vờ ngủ nhưng rồi thì ngủ thật. Dù gì hắn và Lệ Khuynh Thành liên tục đại chiến, sức khỏe hao tổn nghiêm trọng. Hắn không biết Lâm Hoán Khê tới từ lúc nào. Hắn không ngờ chuyện này làm người nhà hắn lo lắng.
"Mới tới được một lát. Ông và Bối Bối ở bên ngoài. Y tá sợ trẻ con làm ồn nên không cho Bối Bối vào." Lâm Hoán Khê cười nói.
"Anh không sao. Em hãy bảo hai người vào trong này đi." Tần Lạc nói.
"Còn có rất nhiều người ở bên ngoài." Lâm Hoán Khê nói.
"Cũng để cho bọn họ vào đi." Tần Lạc nói.
Một phút sau Tần Lạc bắt đầu hối hận vì câu nói đó của mình.
Bởi vì bên ngoài có rất nhiều người. Không chỉ có hai người Bối Bối và Lâm Thanh Nguyên mà Lâm Hoán Khê mới nói, còn có Chung Ái Quốc, Đại Đầu, Jesus, một người đàn ông béo mập hai tay không ngừng lau mồ hôi trán, vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Lạc nhưng không dám bước tới nói chuyện, Cừu Yên Mị với vẻ mặt lạnh lùng, người đứng cuối cùng chính là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đương nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt cũng tới. Chuyện lần này dù không muốn làm to cũng không thể được.
Có thể tưởng tượng ra những con mắt trong ánh sáng cũng như trong bóng tối luôn nhìn chằm chằm vào cái bệnh viện này.
Hai mắt Bối Bối đỏ hoe, khuôn mặt trắng nhỏ bé của cô bé cũng hồng hồng. Xem ra cô bé đã khóc rất nhiều.
Bối Bối chạy tới chỗ Tần Lạc, giơ bàn tay mụ mẫm cầm tay Tần Lạc nói: "Cha, cha thật ngu. Ngay cả một người xấu cũng không đánh lại. Ngay cả khi không đánh lại người xấu cha cũng có thể bỏ chạy. Cha không bằng cả một con chuột…"
"…" Tần Lạc vừa cảm động mà cũng tức giận.
Điều đáng cảm động là cô bé này đã biết đau buồn. Chỉ cần nhìn gương mặt đỏ ửng của Bối Bối là biết mới rồi cô bé rất đau lòng.
Điều đáng tức giận là Bối Bối nói hắn không bằng con chuột. Chính hắn có sự lợi hại như của con chuột "Mèo và chuột" trên thế giới này còn có chỗ nào mà không đi được sao?
"Tần Lạc, cháu thấy thế nào?" Lâm Thanh Nguyên hiền từ nhìn Tần Lạc. Ông già này đối xử với Tần Lạc như cháu ruột của mình.
"Ông, cháu không có chuyện gì." Tần Lạc áy náy nói. Điều tệ hại nhất của vở tuồng này là hắn đánh lừa một người hiền lành.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này nhất định phải chú ý an toàn." Lâm Thanh Nguyên nói: "Hãy nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện bên ngoài cháu không cần phải xen vào. Cho dù có xảy ra điều gì đi nữa, ông cũng muốn đòi lại món nợ này cho cháu…"
Khi nghe Lâm Thanh Nguyên nói câu đó, cuối cùng gã béo mập đã có cơ hội lên tiếng. Gã cười đầy vẻ rẻ tiền, nói: "Tần tiên sinh, tôi tới kiểm điểm với tiên sinh. Tôi không làm tốt công tác của mình khiến cho anh phải chịu khổ. Tất cả những cảnh sát lạm dụng tra tấn anh đã bị giam lại. Chờ sau khi anh khỏe lại, chúng ta sẽ thương lượng một biện pháp giải quyết thỏa đáng…"
"Anh là ai?" Tần Lạc giương mắt nhìn gã béo hỏi.
"Tôi là Lý Tiểu Huy, cục trưởng phân cục Áp Bắc."
"Tôi không quen." Tần Lạc tức giận nói: "Còn nữa xử lý những cảnh sát coi tính mạng của dân chúng như trò đùa là chuyện của pháp luật. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tôi và anh phải thương lượng chuyện gì?"
"Không phải… đây chỉ là sự tôn trọng thôi." Lý Tiểu Huy cười xấu hổ nói.
Chung Ái Quốc đi tới trước mặt Tần Lạc nói: "Bọn họ đã khai ra rồi. Tất cả là do trưởng phòng Cừu Trọng Ngọc sai khiến bắt người và dụng hình tra tấn. Trưởng phòng Cừu Trọng Ngọc đã bị đình chỉ chức vụ làm kiểm điểm."
"Tạm dừng chức vụ kiểm điểm thôi sao?" Tần Lạc nói với vẻ bất mãn: "Bản thân là nhân viên cảnh sát lại vi phạm pháp luật mà chỉ bị tạm đình chỉ chức vụ kiểm điểm thôi sao? Khi ấy cô ta quát mắng nói muốn làm đông cứng tôi nếu như mọi người không tới nhanh, bây giờ tôi đã là một khối băng nằm ở trong nhà xác rồi."
Cừu Yên Mị than thầm trong lòng. Nàng biết Cừu Trọng Ngọc chỉ là quân bài đầu tiên trong chuỗi quân bài domino sẽ ngã xuống. Sau khi Cừu Trọng Ngọc ngã xuống sẽ đẩy ngã những quân bài khác.
"Tần Lạc, có phải anh muốn kéo cả Cừu gia xuống để cho người phụ nữ đó báo thù sao?"