Ông lão trầm ngâm một lúc, hỏi: "Cháu cho rằng nên giúp ông ta trút nỗi nhục này thế nào đây?"
"Dùng cách mà ông ta đối phó với người khác để đối phó với chính bản thân ông ta. Ông ta đối xử với người của chúng ta thế nào thì giờ chúng ta đối xử lại với người của ông ta như thế." Hoàng Thiên Trọng thấy ông lão có ý nghe theo lời mình thì cố ghìm sự đắc ý trong lòng mình lại, thận trọng nói. "Tần Lạc không phải đang ở trong tay chúng ta hay sao?"
Ông lão cau mày lại nói: "Làm việc chứ không phải kéo bè kết phái. Hắn ta bị đội thanh tra bắt về thẩm vấn điều tra về việc đánh người, liên quan gì đến "chúng ta" cơ chứ?"
"Vâng, chú Điền nói phải lắm. Là Thiên Trọng lỗ mãng quá." Hoàng Thiên Trọng cuống quýt cúi đầu nhận lỗi. Một mặt hắn thấy ông già này có phần bé xé ra to, mặt khác thấy trình độ nói năng của mình quả thực là không thể bằng được mấy con cáo già đã dấn thân mình vào trong cuộc đấu tranh về chính trị nhiều năm này.
Bất luận là ở lúc nào và ở đâu, bất luận cho họ có đối mặt với ai, cho dù đó là người tâm phúc hay người thân của mình thì những cái họ nói, những việc họ làm đều không thể có bất kỳ sơ hở nào cả.
Ví dụ như chuyện lần này Long Vương bị đuổi ra khỏi Long Tức thì rõ, nếu không phải hai chân Long Vương bị tàn phế nhiều năm, không lập thêm công gì cho Long Tức, thì ông ta làm sao có thể một tay bày ra kế sách "ép cung" này được chứ?
Còn những lời nói của Hoàng Thiên Trọng thì lại rất dễ bị người ta nắm đằng đuôi, nếu có ai nghe được thì rất có thể sẽ dẫn đến một thảm họa lớn.
Ông lão hứ lên một tiếng nói: "Bùn dở thì không thể trát lên tường được. Dạy dỗ bao nhiêu năm như thế mà chẳng có chút tiến bộ gì cả, cháu không sợ mất mặt ông nội mình ư?
"Ngày sau cháu sẽ chú ý hơn." Hoàng Thiên Trọng cam đoan thêm lần nữa.
Lúc này thì sắc mặt ông lão mới giãn ra được đôi chút, nói: "Cháu không nghe thấy khi Lý Quốc Phong đến báo cáo lại sao? Long Thiên Trượng đã nói rồi, nếu ai động đến một ngón tay của Tần Lạc thì ông ta sẽ chặt đứt cả bàn tay của đối phương …. Không nên sinh chuyện vào lúc này, chứ nếu làm cho lão già mãi không chết đó tức điên lên rồi ông ta làm chuyện gì quá khích, thì đều không có lợi cho việc cháu lên nhiệm chức sau này."
"Chú Điền, có điều này cháu không biết có nên nói ra hay không." Hoàng Thiên Trọng thấp giọng nói.
"Cứ nói đi. Không sao."
"Long Thiên Trượng nói nếu ai động vào Tần Lạc một đốt ngón tay thôi thì ông ta sẽ chặt đứt cả bàn tay người đó … lời nói của ông ta mang đậm hàm ý uy hiếp. Lý Quốc Phong là người thân tín của ông ta, câu nói này e rằng đã được anh ta truyền miệng cho mọi người nghe hết rồi …. chúng ta biết thì người khác cũng biết. Hiện giờ đang trong giai đoạn xem ai thế cao hơn ai."
"Long Thiên Trượng bị ép rời khỏi Long Tức, thì chúng ta vốn đã chiếm thế thượng phong, nhưng nếu chúng ta dừng tay lại vì lo sẽ gây nên chuyện, thì người ta nhất định sẽ cho rằng chúng ta sợ câu nói đó của Long Thiên Trượng. Nếu mà như thế thì tình hình lại trở nên bất lợi cho chúng ta. Những kẻ đang theo dõi thái độ đôi bên khi thấy Long Thiên Trượng uy phong không bị thuyên giảm thì chưa biết chừng lại nhảy ra nói giúp cho ông ta cũng nên."
"Chứng cứ Tần Lạc đánh quan chức cấp cao trong bộ quân đội rõ mồn một ra đấy, bao nhiêu người của Long Tức và đội thanh tra đều nhìn thấy … hơn nữa, Dương Độ bị trọng thương nghiêm trọng như vậy, thì cũng nên nhập viện để kiểm tra điều trị chứ. Lấy chứng cớ việc Tần Lạc đánh người từ trên người ông ta cũng không phải là chuyện khó khăn gì …. Nếu hắn ta không chịu khai ra, thì dùng chút hình phạt cũng là lẽ thường tình thôi. Người ngoài còn có thể nói gì được chứ?"
Ông lão nhì Hoàng Thiên Trọng, cười hề hề nói: "Không tệ chút nào. Vẫn coi như có chút hiểu biết đấy. Chú lại cứ lo là cháu một lòng vì muốn ngồi vào vị trí đó mà bỏ qua cả những việc này cơ đấy."
"Phải biết rằng cái xã hội này chính là như thế đó, không phải gió đông áp đảo gió tây, thì là gió tây chèn ép gió đông, bất kể cho cháu là gió đông hay gió tây thì chỉ cần cháu áp đảo được đối phương thì những luồng gió khác sẽ tự khắc thuận theo chiều gió của cháu. Lần này chúng ta không thể khoan nhượng được."
Hoàng Thiên Trọng không phải là vì "gió đông áp đảo gió tây" hay gì cả, mà chỉ là hắn đang muốn thu lại chút lợi tức từ trên người Tần Lạc mà thôi.
Hắn hận Tần Lạc.
Hận đến thấu xương.
Hắn luôn cho rằng, Long Tức vốn là của hắn. Hắn mới là người thừa kế Long Tức hợp pháp nhất và cũng là người duy nhất.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là hắn bị trục xuất ra khỏi cửa, còn một tên vô lại vốn dĩ vô danh tiểu tốt mà trong mắt mình thì có thể bỏ qua, lại trở thành cục cưng của Long Tức.
Lại càng làm hắn tức hộc máu mồm đó là, mẹ hắn đã từng tìm đến Phó Phong Tuyết mà không lấy được tấm minh bài của ông ta, vậy mà ông ta lại tặng nói cho Tần Lạc.
Tần Lạc đi đứng thoải mái trong Long Tức, hắn xưng huynh gọi đệ với những thành viên trong Long Tức, hắn còn cứu cả Ly và Quân Sư nữa, hắn có thể điều động lực lượng trong Long Tức để phục vụ mục đích riêng của mình… Mỗi lần nghe thấy tin này thì Hoàng Thiên Trọng lại đau khổ như bị con gì cắn xé cõi lòng vậy, tựa hồ người phụ nữ vốn thuộc về mình mà lại bị một người đàn ông khác đưa đi khắp nơi khoe khoang vậy.
Hắn hận Long Vương nhưng lại khát khao được Long Vương yêu mến, vì Long Vương là người anh em tốt của cha hắn, là bậc chú bác của hắn.
Nhưng Long Vương như thể chưa từng coi hắn ra gì. Không những không giúp đỡ hắn, mà còn đạp bay hắn đi.
Điều này đối với một người đàn ông kiêu căng ngạo mạn mà nói thì quả là một sự sĩ nhục đến tột độ.
Hắn không đoạt được thì thôi, nhưng người khác lại đoạt được, hơn nữa lại là người mà hắn khinh rẻ, coi thường …
Điều đó khiến cho Hoàng Thiên Trọng nổi giận từng cơn.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Hắn ta cướp đi vinh quang của mình, cướp đi quyền lợi của mình, cướp đi sự tôn sùng mà đáng lẽ ra thuộc về mình, hắn còn muốn cướp đi cả mẹ của mình nữa.
Lần trước thấy Lạc Sân dùng chiếc áo trường bào của Tần Lạc để che ngực về, khiến cho hắn có cảm giác như muốn phát điên lên. Mà hắn còn nhìn rõ được cổ ngực áo phía trước của bà bị xé rách.
Là ai đã làm chuyện này? Là ai đã làm thế? Là ai?
Long Thiên Trượng không bao giờ làm vậy.
Những người khác thì không dám làm.
Có thể làm và dám làm chuyện đó chỉ có Tần Lạc, và chỉ có con sắc lang hạ lưu đê tiện khốn kiếp này mới đi làm chuyện đó.
Nhưng điều làm cho hắn tức nhất, đó là khi hắn có ý định kéo cái áo ngoài đó trên người Lạc Sân xuống, thì bà lại giữ chặt lấy nó … như thế là có ý gì chứ?
Hoàng Thiên Trọng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ nữa.
Thật kinh khủng!
Nếu cứ để cho sự việc phát triển theo chiều hướng của nó, thì liệu có phải hắn sẽ có một người cha dượng không?
Hắn thà tự tay giết chết Tần Lạc hoặc mẹ mình, chứ hắn không hy vọng xảy ra chuyện này chút nào.
Hắn sẽ không bao giờ ra tay giết chết mẹ mình, vì vậy mà … Tần Lạc chính là vật hy sinh thích hợp nhất.
Và càng kỳ diệu hơn đó chính là giờ đây cơ hội đã đến rồi.
"Chú Điền, việc này cứ giao cho cháu làm đi." Hoàng Thiên Trọng chủ động nhận việc về mình. "Cháu nhất định sẽ làm thật chu toàn, sẽ không để bất cứ người nào nắm đằng chuôi đâu."
Ông già có chút bực bội, bất mãn vì việc hắn vẫn không hề có chút tiến triển gì, ông nhìn Hoàng Thiên Trọng, thở dài nói: "Thiên Trọng, chú vừa mới khen cháu có cái nhìn đại cục, không ngờ cháu lại đi vào lối mòn rồi. Lòng thù hận trong con người cháu lớn quá, như thế thì chưa làm thương đến người khác thì đã tự làm thương đến mình rồi. Nếu cháu có thể ghìm cơn thịnh nộ trong người mình xuống một chút, thì cháu sẽ hiểu cháu không phải là người thích hợp nhất trong việc này."
"Vâng." Hoàng Thiên Trọng bị ông lão giáo huấn cho một phen thì trong lòng có phần không thoải mái, nhưng vẫn phải cố kìm nén bản thân, giả bộ tỏ ra cảm kích đến rơi nước mắt.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo ông nội mình mất sớm, ai bảo cha mình mất còn sớm hơn chứ?
"Để Dương Độ đi làm việc này đi." Ông lão nói.
"Cháu hiểu rồi ạ." Hoàng Thiên Trọng gật đầu nói. Hơi cân nhắc một chút thì hắn cũng hiểu vì sao ông lão lại làm vậy.
Bây giờ thì hắn cũng cho rằng Dương Độ đúng là người thích hợp nhất.
Thứ nhất, Dương Độ bị Tần Lạc đả thương, ông ta ôm hận báo thù cũng là lẽ thường tình.
Thứ hai, nếu Tần Lạc bị đánh thương hoặc bị đánh chết, có người nhảy ra nói đỡ cho Tần Lạc, thì chú Điền hoàn toàn có thể gạt phăng mối quan hệ, sẽ không để người ta thấy rằng Dương Độ làm thế là do bị người ta sai khiến.
Thứ ba, và cũng là điểm mấu chốt. Dương Độ như một quân cờ có thể bỏ đi khi tình hình trở nên xấu, còn hắn thì không thể.
Đây mới là bước đi trí tuệ. Đi một bước thì nhìn ba bước, sớm dự trù đường lui trước.
"Đi đi." Ông lão khoát tay nói, bộ dạng nhìn có vẻ uể oải.
………………………
Người xưa vẫn nói: Gia đình đạo đức thì được truyền cả mười đời trở lên, tiếp đó là gia đình làm ruộng, tiếp nữa là gia đình học thức, còn gia đình phú quý thì sẽ không vượt quá được ba đời.
Rất ít người biết được những câu phía trước, những câu nói "phú quý không quá ba đời" thì lại được lưu hành rộng rãi. Đại ý muốn nói rằng con cháu đời sau được sống an nhàn sung sướng, nhưng không có ý chí phấn đấu như những bậc tiền bối đi trước thì gia tài sẽ dần bị thuyên giảm, cuối cùng sẽ cạn kiệt mà hết.
Vương Cửu Cửu xuất thân từ một gia đình quân đội, ông nội là quân nhân, chú bác cũng là quân nhân, thậm chí đến cả cô, thím hay bà nội cũng đều là quân nhân hết cả … tính ra thì nàng là đời thứ ba trong một gia đình quân nhân thực thụ.
Mặc dù tiền trong nhà nàng không lên đến hàng chục tỷ nhân dân tệ như những gia tộc giàu có khác, nhưng từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thiếu tiền bao giờ.
Có thể là vì cách giáo dục đặc biệt của gia đình hoặc do di truyền về mặt tình trường từ người mẹ có một không hai của mình mà tính cách nàng vẫn luôn độc lập, tự chủ, đơn giản, lương thiện, tự nhiên nhưng lại cứng cỏi, mạnh mẽ.
Vì ông nội lo rằng nàng khi ở khu quân đội phía bắc thì sẽ nhận được sự quan tâm đặc biệt, nên đã cho nàng đến khu quân đội phía nam, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với nàng.
Như thế thì chỉ ngoài một số ít người biết nàng ra thì gần như không ai biết Vương Cửu Cửu là đại tiểu thư nhà họ Vương ở Yến Kinh.
Từ một sinh viên trở thành một quân nhân, điều đó đối với một cô gái mà nói thì quả là một sự thách thức cao độ.
Nhưng nàng đã cắn răng kiên trì đến tận giờ.
Để gìn giữ tình yêu của mình, để thực hiện lời hứa với ông nội, để không cho những người biết nàng là họ "Vương" kia chê cười … nàng không những phải làm mà còn phải làm cho thật tốt, tốt hơn những người khác nữa. Nguồn:
Để đủ tư cách trở thành một quân nhân, thì ban ngày nàng phải học kiến thức về quân sự, buổi tối còn phải tham gia những buổi huấn luyện nghiêm khắc thậm chí là hà khắc là đằng khác.
Vì thế mà mỗi ngày, khi nàng quay trở về phòng ngủ thì đều ngã vật ra giường, thậm chí đến cả sức để bò dậy để đi vệ sinh hay rửa ráy cũng không có nữa.
Nàng vừa mới nằm ngã dụi xuống giường thì chiếc di động trong túi vang lên.
Nàng bấm nút nghe rồi cười nói: "Hổ Nữu, sao lại nhớ tới chị rồi?"
"Chị Cửu Cửu, chị mau về Yến Kinh một chuyến đi. Tần Lạc bị đội thanh tra bắt đi rồi, có thể còn phải ra tòa án quân đội đấy." Giọng nói gấp gáp của Hổ Nữu truyền lại.