Bắc Thành Có Tuyết

chương 63: 63: thời gian trộm lấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Sao anh lại..." Chu Di nhất thời không tìm ra từ ngữ, vì không biết trước tiên nên ngạc nhiên mừng rỡ xúc động, hay là quan tâm đến anh lấy sức lực từ đâu ra, hơn nửa đêm còn bôn ba tới đây.

Nhưng dù có thế nào, anh nhàn nhã tự nhiên ngồi đó, có tác dụng hơn cả mười nghìn loại thuốc cảm mạo.

"Anh làm sao?" Đàm Yến Tây cười hỏi.

Vừa nói anh vừa đứng lên, thuận tay khép lại cuốn sách trên bàn, bước về phía cô.

Anh hơi nghiêng người, đưa tay sờ lên trán, "Hạ sốt chưa?"

Chu Di ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên ống tay áo của anh, xen lẫn mùi bột giặt thoang thoảng trên quần áo.

"Vâng..." Chu Di ôm đầu gối, phản ứng lên tiếng đáp lời có chút chậm chạp.

Cô cảm thấy tâm tình của mình trong động tác này của Đàm Yến Tây trở nên cực kỳ ngây thơ, cứ như tự nhiên giảm mất hai mươi tuổi, chỉ còn sót lại số lẻ, chưa tới năm tuổi nữa.

Bị bệnh rất dễ làm cho ý chí con người yếu đuối hẳn đi.

Cô ngước mắt nhìn anh, cười một tiếng, "Chẳng phải tối qua gọi điện thoại đã nói là buồn ngủ sao, tại sao anh còn đi ra ngoài."

"Còn nói nữa à." Đàm Yến Tây ngồi xuống mép giường, đưa tay ôm lấy lưng cô, "Bạn cùng phòng của em nói em bị sốt.

Anh nghĩ, liên quan gì đến anh chứ, cũng chẳng phải sốt vì anh.

Ai đó liều mạng vì công việc, đây là cô ấy đáng đời."

Giọng nói của anh không lạnh không nóng, làm cho Chu Di không nhịn được cười ra tiếng.

Đàm Yến Tây hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng chẳng phải là không bỏ được hay sao.

Đành tới nhìn em một chút.

Hai tuần nữa anh phải đi Los Angeles, bận rộn không có thời gian."

Chu Di ngồi lên đầu gối anh, đưa hai cánh tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào giữa vai, nói chân thành: "Cảm ơn anh."

Ngón tay Đàm Yến Tây thon dài, mang theo chút hơi lạnh lẽo, bóp cằm cô, "Vậy còn không hôn anh một chút?"

Anh cố ý ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kiêu căng, không chịu tới sát một chút nào, chỉ chờ cô chủ động.

Chu Di ngẩng đầu, nhưng chỉ bắn một phát đạn rỗng, hơi thở lướt nhẹ qua môi anh, lại ngay lập tức cúi đầu xuống, hôn lên yết hầu dưới cổ họng.

Bởi vì lên cơn sốt cả đêm qua, môi cô rất khô, chạm vào chỗ da rất mỏng ở cổ kia, xúc cảm không cách nào hình dung được.

Lập tức trong cổ họng Đàm Yến Tây hừ một tiếng bực bội nhẹ đến gần như không nghe ra.

Năm ngón tay lùa vào trong làn tóc, hơi kéo đầu cô lùi ra hai phân, "Em cho rằng em là bệnh nhân nên anh không dám làm gì em?"

Chu Di chỉ cười đến ánh mắt long lanh sáng ngời, rất thản nhiên mời mọc anh, hay là nằm xuống ngủ chung với em.

Đàm Yến Tây còn do dự, cô đã đưa tay đẩy bả vai anh một cái, anh đưa tay chống ra sau lưng một chút, nhưng cũng không thể khống chế nửa người ngã xuống.

Giọng của Chu Di bên tai anh khe khẽ cười, ba phần câu hồn người ta, "...!Chẳng lẽ còn sợ một bệnh nhân sẽ làm gì được anh?"

Trong chớp mắt Đàm Yến Tây đã kéo cổ tay cô một cái, hai người cùng nhau ngã xuống giữa ga giường, không quan tâm đến việc cô nhắc rằng cô còn chưa đánh răng, ngón tay anh giữ lên sau gáy, đè đầu cô xuống, có chút không nhịn nổi mà gấp gáp hôn cô nồng nhiệt.

Rèm cửa cotton màu xám tro nhạt nhòa, thấm lấy sắc trời mông lung ngoài kia.

Vì ở trên tầng cao, bên ngoài rất an tĩnh, gần như không có âm thanh nào.

Chu Di nhớ đến ngày còn bé, tỉnh dậy bên cạnh mẹ, thế giới trước mặt hay đất trời ngoài kia đều là một mảnh yên lành.

Cô cuộn lấy vải màn ở trong tay, một thân một mình, không lên tiếng, sung sướng mừng vui tự phí hoài thời gian.

Có loại vui thích với khoảng thời gian mình tự trộm lấy được.

Cũng như tâm tình cô trong giờ phút này.

Hồi lâu sau Đàm Yến Tây mới buông cô ra, còn cô chống tay xuống bò dậy, cười nói: "Anh nằm đi, em đi tắm chút đã."

Đàm Yến Tây nhíu mày, "Trước thì không đi, hết lần này tới lần khác lại đi đúng lúc."

Chu Di tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ đồ ngủ rồi trở về phòng.

Đàm Yến Tây cởi áo len và quần dài, đã nằm vào trong chăn.

Cô cũng bỏ dép leo lên cạnh anh.

Cảm giác bên trong còn hơi ẩm ướt, nhiệt độ âm ấm, rất phù hợp với cái lạnh đầu xuân, cùng với hơi nước đọng lại trên người cô, lưu lại mấy phần trong veo sạch sẽ.

Ngón tay Đàm Yến Tây chạm đến phần da lành lạnh của cô, lập tức đưa tay ra kéo cô vào trong vòng ôm.

Trên người Chu Di mặc một bộ váy ngủ tơ lụa màu trắng, chất liệu không quá mỏng manh, nhưng dính sát vào người.

Cô vừa tắm xong, trên người còn mùi đào thơm nhàn nhạt.

Đàm Yến Tây không có cách nào không nổi lên phản ứng, nhất là khi rũ mắt, thấy làn da trắng lành lạnh của cô, cùng với hình dáng hiện lên sau lớp váy ngủ bó sát.

Chu Di cũng phát hiện ra, cọ cọ vào anh, nhẹ giọng hỏi trực tiếp, muốn không?

Đàm Yến Tây cười hừ một tiếng, thanh âm trầm thấp, giọng nói lại mang vẻ tùy tiện, "Em vừa mới hạ sốt mà.

Chịu được sao?"

Bên tai Chu Di hơi nóng lên, "...!Anh muốn cũng không thể, em không có chuẩn bị sẵn đồ cho anh ở đây."

Đàm Yến Tây tỏ vẻ, cười nói: "Em trả đũa anh đấy à? Đánh giá anh cao quá.

Thật sự đến lúc đó thì quan tâm gì đến việc em có chuẩn bị đồ hay không."

"Anh không sợ..."

Đàm Yến Tây tiếp luôn lời của cô, "Anh sợ cái gì? Nuôi được đứa lớn, còn không nuôi nổi đứa nhỏ sao?"

Chu Di cười, "Còn quá xa!"

"Cho nên anh mới bảo em dừng lại." Đàm Yến Tây hình như có chút mệt mỏi, lời nói giải thích mang theo vẻ lười biếng: Anh thì chẳng sợ, chỉ sợ Di Di của chúng ta còn lâu mới có ý định này.

Đàm Yến Tây rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh nói: "Lần đó...!Nói những lời khốn nạn kia.

Anh xin lỗi em."

"Ôi..." Chu Di đặt ngón tay lên môi anh, "Không cần.

Em nói rồi, là em chấp nhận chịu thua."

Đàm Yến Tây bắt lấy tay cô, đặt lên giữa miệng mình, chầm chậm nói cho cô, khi đó cô từ chối anh, mắng anh quá đáng ngạo mạn, chỉ muốn thắng cô.

Trở về, anh quay đầu ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ trong đêm cô nói lời chia tay kia, rốt cuộc mới hiểu được tâm tình của cô lúc đó, binh bại như núi lở.

Anh chơi đùa trên nhân gian này, ít khi quay đầu lại, càng ít tự phân tích chính mình hay phân tích người khác.

Danh tiếng trên đầu là công tử nhà giàu làm đầy chuyện xấu anh cũng không thèm để ý.

Nhưng không thể không nói thật rằng, duy nhất chỉ có một đêm kia với cô, anh áy náy rất nhiều.

Chu Di yên lặng trong chốc lát rồi cười nhẹ nói: "Có phải em chưa từng nhắc đến chuyện cha dượng với anh không."

Đàm Yến Tây gật đầu.

"Thật ra thì, không phải ông không có chút chê bai kín đáo nào với mẹ em.

Dù ông ấy thật sự rất yêu mẹ em, cũng thật tâm thật ý đối xử tốt với bà.

Nhưng mà có lúc hai người cãi nhau, lời qua tiếng lại, cũng sẽ lỡ miệng nói ra.

Có một lần em nghe thấy cha dượng nói với mẹ em, có biết bên ngoài đều nói gì về ông không, nói là ông ôm lấy cái giày rách, còn coi đó là bảo bối...!kiểu như vậy.

Nhưng qua mấy ngày hai người lại hòa thuận như thường.

Em lén lút tìm hiểu xem giày rách có nghĩa là gì.

Em hỏi mẹ, ông ấy nói ra từ khó nghe như vậy, mẹ không tức giận sao.

Mẹ em bảo, trong lòng mỗi người đều có khoảng tối, nếu như cha dượng thật sự không có lời nào oán hận, từ đầu đến cuối đều quang minh chính đại đối với mẹ em, ngược lại bà sẽ hoài nghi có phải ông ấy có mưu đồ gì với bà hay không.

Bà bảo em hãy học cách chấp nhận những điểm tối yếu ớt nhất trong lòng mỗi người."

Chu Di ngước mắt nhìn Đàm Yến Tây, "Có lẽ anh không biết, ban đầu khi em ý thức được, dường như em không thể coi mối quan hệ với anh là một đoạn trò chơi nữa, lại chẳng phải vì một mặt sảng khoái cởi mở kia của anh, mà là...!Ngày đó anh nói những lời như mê sảng đó với em.

Anh bảo em rằng đừng nói cho ai biết."

Chu Di cảm giác được cánh tay Đàm Yến Tây đang khoác lên hông cô lại chặt thêm mấy phần.

"Vậy nên, đêm đó anh nói với em những lời kia, em đã mong đợi.

Em biết, đó chính là con người chân thật nhất của anh."

Là sự tức giận không thể bộc phát, là sự ích kỷ cực kỳ tàn nhẫn, là sự đổ máu khi mặt đối mặt với đao thương.

Còn có, mềm yếu, mờ mịt, và luống cuống.

Anh không phải tượng Phật sơn son thếp vàng trên đài cao.

Chỉ là một người có máu có thịt.

Cô quyết định yêu anh, là yêu chân thật tất cả.

Chu Di nói xong, hồi lâu không thấy Đàm Yến Tây trả lời, cô có chút nghi hoặc ngước nhìn, nhưng trong nháy mắt anh lại đưa tay ra, ấn đầu cô vào giữa bả vai anh.

Giọng nói khàn khàn như dính một chút làn sương mù buổi sớm, "...!Được rồi.

Ngủ đi."

Chu Di cười ra tiếng, "Vâng.

Ngủ...!Không.

Chào buổi sáng?"

-

Ngủ đến mười giờ hơn Chu Di mới tỉnh dậy.

Bên cạnh trống không, chẳng biết Đàm Yến Tây rời giường từ lúc nào lại không đánh thức cô.

Chu Di tìm một chiếc áo dệt kim khoác lên, xỏ dép đi ra ngoài.

Nghe tiếng động ở bên ngoài, từ phòng bếp truyền tới, cô đi tới liếc nhìn lại bị dọa cho giật mình.

Trong đó có hơi nóng bốc lên, tạo thành một tầng sương mù trên lớp kính cửa sổ.

Đàm Yến Tây đứng trước kệ bếp, điện thoại di động đặt một bên, mở loa ngoài, thanh âm phát ra kia là của mẹ Diêu.

Trên miệng anh ngậm một điếu thuốc, trong tay cầm một chiếc muôi dài, đang khuấy khuấy trong một chiếc nồi đất.

Chân mày Đàm công tử đã xoắn thành một ngọn núi, vẻ mặt phiền phức đến không nhịn nổi kia, có vẻ một giây sau đã đến bờ vực thà chết không làm nữa.

Đầu bên kia điện thoại là mẹ Diêu đang hướng dẫn: "Có thể múc một chút nếm thử xem chín chưa."

Có thể là đang gọi điện thoại, hoặc có lẽ đang ưu tư phiền não, Đàm Yến Tây cũng không để ý có người đến gần mình.

Chu Di thấy hơi khó khăn, không biết có nên trốn khỏi hiện trường gây án này hay không, để lại cho Đàm Yến Tây chút mặt mũi.

Nhưng không nghĩ tới ngay lúc này, Chu Lộc Thu rời giường, mở cửa phòng ra gãi gãi mái tóc rối bù, nói: "Chị dậy rồi! Giảm sốt chưa?"

Làm cô bại lộ hành tung ngay lập tức.

Chu Di cười cười, "Đã hạ sốt lâu rồi."

"Đàm công tử đâu? Không phải anh ấy vào phòng xem chị sao?"

Một cái chớp mắt yên lặng dị thường, Chu Di nói: "...!Ở trong bếp."

Chu Lộc Thu "à" một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Chu Di nhắm mặt, bước vào trong bếp.

Bên trong đã tắt điện.

Biểu cảm của Đàm Yến Tây như cười như không, làm cho Chu Di cảm thấy, anh có lẽ đang suy tính đến chuyện giết người diệt khẩu.

Chu Di chỉ có thể đi tới cố ra vẻ thản nhiên cười nói, "Cái đó, anh nấu cho em món gì đó..."

Cô liếc mắt nhìn nồi đất, dừng lại.

Cô nghĩ là, cần đến mẹ Diêu hướng dẫn từ xa, chắc hẳn phải là đến cấp bậc cháo vịt cháo cá gì đó.

Bên trong nồi đất là một mảnh cháo trắng không có gì thêm nữa.

Còn Đàm Yến Tây rõ ràng đã chạm tới giới hạn của bản thân, anh tắt lửa đi, đậy nắp lên nồi cạch một cái, ném cái muôi dài, bước tới ôm lấy gáy cô dẫn ra ngoài, giọng nói bình thản, "Đi thôi.

Ra ngoài ăn."

Chu Di quay người lại tránh khỏi tay anh, trở lại trước bàn bếp, vừa mở nắp nồi cháo ra vừa nói, "Dù đây là bữa tối cuối cùng, em cũng phải ăn thử."

Đàm Yến Tây chỉ ngậm điếu thuốc nhìn cô.

Chu Di rửa sạch chiếc muôi, múc chút cháo lên nhìn nhìn, thật ra thì cũng có vẻ đã chín.

Cô lấy chén, múc ra hơn nửa, bưng trong tay thổi thổi, dùng muỗng xúc lên đưa vào trong miệng, sau đó hào phóng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Thần sắc Đàm Yến Tây lành lạnh, không có chút hứng thú nào.

Chu Di buông chén, đi tới ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Chuyện xắn tay vào bếp, sau này hay để em phụ trách --- nhưng mà anh cũng biết đấy, tài nghệ của em chỉ đến vậy.

Anh không ngại là được."

Ngước mắt nhìn, rốt cuộc sắc mặt anh bớt giận đôi chút.

Chu Di còn nói: "Thật đó.

Ý của em tuyệt đối không phải muốn làm khó anh.

Lần trước nói ra những yêu cầu kia đều là đùa giỡn, bây giờ em chính thức thu hồi lại hết."

Nhưng mà cũng chẳng biết lại đụng vào chỗ nào của Đàm Yến Tây, hôm nay anh rất khó dụ: "Em nói thu hồi là thu hồi à?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio