Bậc Thầy Phản Diện

quyển 1 chương 37: liều mình cứu mẫu nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạc Bất Quần vừa nói vừa múa bội kiếm, tính thử ngăn lại độc châm nhưng là Đỗ Dự vô cùng giảo hoạt, độc châm từng đợt đưa ra, hắn đã có kinh nghiệm đối phó Ninh Trung Tắc nên lúc này đã dần có chiến pháp.

Đó chính là dùng tốc độ chiến thắng! Khúc Dương từng dạy hắn, thiên hạ võ công, duy tốc bất phá, chỉ cần hắn có thể phát huy tốt điểm tốc độ di chuyển, vậy không có phòng ngự không thể công phá!

Càng không nên quên, Đỗ Dự tối qua điên cuồng song tu cùng Ninh Trung Tắc, thu được điểm nội công vô cùng quý báu! Nội lực của hắn lúc này đã lên đến điểm!

Đỗ Dự rót nội lực vào hai chân, tốc độ nháy mắt lên đến đỉnh điểm, một điểm nội lực có thể đổi lấy một điểm tốc độ di chuyển, đương nhiên chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi. Một khi nội lực hao sạch, tốc độ khôi phục rất chậm, có thể nói là hàng dùng một lần trong chiến đấu. Hắn còn phải dùng điểm nội lực để đánh ngân châm, phá phòng ngự Nhạc Bất Quần nữa.

"Hắc huyết ngân châm?" Nhạc Bất Quần kinh ngạc nói, hắn đương nhiên biết đây là tuyệt kỹ thành danh của trưởng lão ma giáo Khúc Dương.

"Hóa ra ngươi sớm cấu kết với Khúc Dương, thật là một ngày tha địch, nuôi ẩn hoạn suốt đời. Khi mới gặp trên Hoa Sơn, đáng nhẽ ta phải giết ngươi mới đúng!" Nhạc Bất Quần cắn răng nghiến lợi nói.

Đỗ Dự thi triển vạn lý độc hành, dùng điểm nội lực vào đó, giúp tốc độ di chuyển của hắn đột nhiên lên đến điểm. Hắn đang thử xem tốc độ nhanh nhất của Nhạc Bất Quần là bao nhiêu.

Nhạc Bất Quần đuổi giết đến, tốc độ vẫn hơi nhanh hơn Đỗ Dự. Đỗ Dự thầm than trong lòng, đây là Nhạc Bất Quần công lực giảm mạnh. Nếu không phải hắn quỷ mê tâm hồn, luyện kiếm phổ giả thì giờ giết mình dễ như trở bàn tay!

Đỗ Dự vội thêm nội lực vào, lên đến điểm mới khó khăn tách khỏi Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần cũng là trong lòng nôn nóng, tiểu tặc này không ngừng phi ra hắc huyết ngân châm, dù cho độc tố không mạnh như trong truyền thuyết nhưng vẫn tê ngứa vô cùng, máu dần chuyển đen.

Đỗ Dự cũng ngầm tính toán, từng chuỗi tin tức lướt qua đầu hắn. Độc tố của hắn có độ ưu tiên điểm, xem ra Nhạc Bất Quần không giải được. Mỗi cây ngân châm kéo dài giây, mỗi giây tạo được điểm thương tổn, nhiều nhất châm cùng lúc, như vậy phải đảm bảo trên người Nhạc Bất Quần lúc nào cũng có ba ngân châm cùng phát huy tác dụng. Mỗi ngân châm tạo thành điểm thương tổn ( điểm phá phòng + điểm độc tố).Tám mươi mốt ngân châm của mình nhiều nhất đánh trúng Nhạc Bất Quần cây, còn lại đều bị hắn dùng kiếm gạt ra, như vậy nhiều nhất có thể tạo thành điểm thương tổn.

Nhạc Bất Quần và Phí Bân đánh một ngày một đêm, nhiều chỗ bị thương, lại cùng Ninh Trung Tắc liều chết liều sống, điểm sinh mạng hẳn còn một nửa. Không biết có thể đánh chết Nhạc Bất Quần không?

Nhạc Bất Quần truy kích không được, điểm sinh mạng lại vững vàng giảm xuống nên nôn nóng không thôi, Ninh Trung Tắc nhìn thấy vậy khẽ lắc đầu. Nhạc Bất Quần này càng sống càng ngu, tiểu tặc kia tốc độ nhanh, rõ ràng nhanh hơn hắn, cứ đuổi giết như vậy thì chỉ tốn công làm thằng hề mà thôi.

Sau khi một cỗ nội lực dùng hết, Đỗ Dự vừa phi châm vừa quan sát. Cho đến khi Nhạc Bất Quần đến gần người, hắn mới lại rót vào nội lực chạy ra. Cứ thế đuổi đánh, sinh mạng Nhạc Bất Quần dần bị tiêu hao còn không nhiều.

Nhưng vào lúc này, Nhạc Linh San a một tiếng, đau đớn giãy dụa giậy. Đỗ Dự không khỏi cười khổ.

Nhạc Bất Quần đột nhiên dừng lại, gào thét rút kiếm xông hướng Nhạc Linh San! Hắn muốn vây Ngụy cứu Triệu!

Quả nhiên Ninh Trung Tắc quan tâm nên loạn, xông hướng Nhạc Linh San. Nhạc Bất Quần hung dữ cười, dùng ra kiếm pháp, một kiếm xuyên thủng phần bụng Ninh Trung Tắc!

Ninh Trung Tắc nhìn chằm chằm vào Nhạc Bất Quần, cuối cùng rơi nước mắt ngã xuống.

Nhạc Bất Quần điên cuồng cười một tiếng, rút kiếm định chém giết!

Trong mắt Đỗ Dự lóe lên tia độc ác! Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc này là nữ nhân của ông rồi! Hắn khởi động vạn lý độc hành, rót vào toàn bộ nội lực còn lại, đại đao trong tay đánh ra từng tiếng quỷ khóc sói tru, cuồng phong đao phạp ập mặt Nhạc Bất Quần mà đến!

Đầu ác lang trước ngực hắn hai mắt sáng rực như muốn thôn phệ người khác!

Tròng mắt Nhạc Bất Quần lóe lên tia hung ác, hắn dùng Nhạc Linh San dụ Ninh Trung Tắc tới, lại dùng Ninh Trung Tắc dụ tiểu tặc gian phu kia! Một kiếm đâm ra muốn giết chết Đỗ Dự!

Ai ngờ, Đỗ Dự vào thời khắc then chốt, không ngờ đặt nửa tịch tà kiếm phổ Nhạc Bất Quần làm rơi trong lúc đánh với Ninh Trung Tắc ở trước ngực.

Nếu Nhạc Bất Quần cố ý muốn giết hắn thì riêng kiếm khí tung hoành cũng đủ để xé nát tấm cà sa cũ nát này rồi!

Nhạc Bất Quần vội vàng thu kiếm! Hắn đối với con gái bị kề kiếm cũng không thu kiếm, đối với thê tử bị thương cũng không thu kiếm nhưng liên quan đến kiếm phổ thì lại thu kiếm!

Đỗ Dự điên cuồng một đao hung ác chém ngang!

Nơi ngực Nhạc Bất Quần lập tức xuất hiện một vết chém sâu thấy xương!

Điểm sinh mạng của hắn gần xuống đến cực hạn.

Nhạc Bất Quần quỳ ngã xuống đất.

Đột nhiên hắn tru lên như sói. Trong tay hắn không ngờ cầm chặt một nửa tịch tà kiếm phổ. Đó là khi Đỗ Dự đánh thương hắn, hắn cũng nhân cơ hội cướp lấy kiếm phổ.

Nhạc Bất Quần thù hận vô cùng nhìn vào nữ nhi trọng thương, thê tử gần chết còn có Đỗ Dự đứng một bên, ha ha cười: "Chờ ta luyện thành kiếm phổ sẽ về tính chuyện với các ngươi."

Hắn vội vã rời đi.

Đỗ Dự chán nản ngã xuống đất. Ở nơi ngực hắn còn cắm bội kiếm của Nhạc Bất Quần! Nếu không phải có cơ chế bảo vệ gần chết của không gian thì hắn đã chết rồi.

Nhạc Linh San nhìn thấy Ninh Trung Tắc bị Nhạc Bất Quần chém giết nên sợ hãi ngất tiếp.

Đỗ Dự giãy dụa đứng dậy, nếu không xử lý thương thế cho Ninh Trung Tắc thì nàng hương tiêu ngọc vẫn mất. Hắn vội ôm lấy Ninh Trung Tắc, vác theo Nhạc Linh San đi vào sơn động trong rừng trúc. Vì đề phòng Nhạc Bất Quần đuổi giết, hắn còn dùng đá lớn đóng lại cửa động nữa. Thật ra Đỗ Dự quá lo lắng rồi, Nhạc Bất Quần lúc này tiếng xấu vang xa, người người chê cười. Hắn lại xa luân chiến cùng Phí Bân, Ninh Trung Tắc và Đỗ Dự, cũng đã sớm kiệt sức, nếu không sao bỏ qua cho ba người chứ?

Đỗ Dự ôm lấy Nhạc Linh San, mở ra y sam, quan sát vết thương của nàng, quả nhiên thiên hương đoạn tục cao có hiệu quả với ngoại thương. Hiện tại Nhạc Linh San chỉ là bị sợ hãi quá độ nên ngất đi mà thôi, đáng lo là Ninh Trung Tắc đang bị thương nặng gần chết. Nhưng là trên người Đỗ Dự không có dược vật gì, Nghi Lâm chỉ cho hắn chút dược vật. Chính hắn còn không nỡ dùng thì lúc trước đã dùng hết cho Nhạc Linh San.

Ninh Trung Tắc mở mắt đẹp nhìn con gái, thấy vết thương nơi bụng nàng đã kết vảy nên ánh mắt đầy cảm kích chuyển hướng Đỗ Dự. Dù sao thì nữ nhi cũng đã được cứu. Nàng đầy quyến luyến nhìn Nhạc Linh San nhưng là mí mắt càng lúc càng nặng, càng thêm buồn ngủ.

Đỗ Dự biết, nếu để mặc vị nữ hiệp xinh đẹp này nhắm mắt lại thì chỉ sợ… không mở ra được nữa. Hắn đột nhiên nhớ đến Hoa Sơn ngọc nữ kia đã từng nói, tư thế quy đằng có thể khiến người tiến vào trạng thái quy tức, giảm thiểu xuất huyết, là tuyệt kỹ bảo mạng. Nếu như đã không có dược vật, sao không lấy ngựa chết làm ngựa sống, thí nghiệm với Ninh nữ hiệp một phen.

Hắn nhảy đến bên người Ninh Trung Tắc, khẽ nói nhỏ bên tai nàng. Ninh Trung Tắc vốn định buông tha bản thân nhưng nghe Đỗ Dự định làm bừa thì đầu lắc như trống bỏi.

Đỗ Dự lại không chút để ý, hắn không nỡ nhìn nàng chết nên dứt khoát ôm lấy Ninh Trung Tắc, đi vào sâu trong sơn động, đặt lên đài đá.

Nội y trên người Ninh Trung Tắc đã bị Nhạc Bất Quần chém vụn nên rất thuận tiện. Ninh Trung Tắc hung hăng trừng tiểu tặc trước mặt, chính mình sắp chết rồi hắn còn si quấn. Nhưng nhìn đến Nhạc Linh San, ánh mắt thiếu phụ lại nhu hòa lại, dù sao một lần hai lần cũng không có gì khác biệt. Hắn đã cứu San nhi, để mặc hắn làm loạn đi.

Ai ngờ, Đỗ Dự và Ninh Trung Tắc vừa tiến vào tư thế quy đằng, vết thương kia lập tức chầm chậm giảm xuất huyết. Ninh Trung Tắc mệt nhọc vô cùng, mơ mơ màng muốn muốn ngủ nhưng Đỗ Dự sợ nàng hương tiêu ngọc vẫn nên hết lưỡi hôn đến tốc độ tăng nhanh. Ninh Trung Tắc vừa thẹn vừa tức, nữ nhi Nhạc Linh San còn ở bên, chính mình lại làm chuyện cẩu thả cùng một tiểu tặc mới thấy.

Đỗ Dự thấy vết thương của Ninh Trung Tắc dần giảm huyết, thần trí cũng không còn mơ màng nên ha ha khẽ cười, toàn lực tấn công…

Trong sơn động, tiếng thở dốc, trách mắng, rên rỉ cho đến nỉ non cao vút của nữ hiệp vang lên.

Ninh Trung Tắc mang theo chút van xin nói: "Ta xin ngươi, dẫn ta ra ngoài đi, đừng để San nhi nhìn thấy, nếu không ta không mặt mũi nào sống nữa."

Đỗ Dự thừa cơ sư tử há miệng rộng: "Nếu như thế thì phải luyện một lần đủ chín thế của Hiên Viên thái bổ pháp."

Ninh Trung Tắc bị hắn làm tức không nhẹ, đùi kẹp chặt eo hắn hung hăng nói: "Ngươi còn dám nâng giá? Có tin ta một chưởng vỗ chết ngươi không?"

Nhưng trong lòng nàng lại thầm kỳ quái, chẳng lẽ đêm qua ta và hắn chung một giấc mơ?

Đỗ Dự lập tức gật đầu cúi người, nâng lên thân thể lung linh của nàng ra ngoài. Bên ngoài rừng trúc âm u, chim hót vắng lặng, Đỗ Dự ôm lấy Ninh Trung Tắc đến bên đá lớn trên suối, lần nữa bắt đầu nỗ lực luyện công cùng nữ hiệp đang thẹn tức đan xen.

Ninh Trung Tắc chỉ cảm thấy theo tinh khí tiểu tặc rót vào, sinh cơ dần mất của mình bắt đầu khôi phục. Dù cho khôi phục chậm đến gần như không thấy nhưng nàng là người luyện khí, thái âm bổ dương, dĩ dương tư âm chưa phải chưa từng nghe thấy.

"Tiểu tử này học ở đâu lắm thứ xấu xa như này?" Ninh Trung Tắc không động đậy được, bị ôm bên dòng suối, từng đợt từng đợt lên chín tầng mây. Mỹ nhân kiều diễm thẹn giận đỏ mặt, thật vô cùng động lòng.

Một đợt luyện công này Đỗ Dự chỉ sợ Ninh Trung Tắc ngủ mê không tỉnh nữa nên liên tục quấn lấy luyện công. Ninh Trung Tắc vô lực phản kháng chỉ có thể trằn trọc dưới thân, kiều ngâm hầu hạ, một đợt rồi một đợt, phảng phất vô cùng vô tận. Tiểu tặc và nữ hiệp hương diễm vô cùng bên suối nước, luyện công bên suối nước, men theo khung cảnh rừng trúc suối trong, thật giống như tiến vào giống mộng cùng vị Hoa Sơn tiên nữ vậy.

Ninh Trung Tắc xấu hổ không thôi nhưng không thể ngăn lại thanh niên tiểu tặc, nhân thê dè dặt và nữ hiệp nhục nhã làm nàng chỉ đành chôn mặt vào trong lồng ngực nam tử. Thể chất mỹ nhân nhận chủ thêm và dược lực cửu tiêu vân ngoại hoàn làm nàng ý loạn tình mê, hai mắt mông lung, thân thể nóng đến không thể kháng cự, cuối cùng dần chủ động…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio