Bậc Thầy Phản Diện

quyển 1 chương 41: một châm lập công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng là Bất Giới hòa thượng một đời cao thủ, Đỗ Dự tuy cậy thông minh và tình thế ép Bất Giới hòa thượng luống cuống tay chân nhưng dù sao thực lực hắn vẫn hơn xa Đỗ Dự! Bất Giới hòa thượng sau một hồi điên cuồng đuổi áp sát được Đỗ Dự thì đột nhiên dùng nội lực phát động công kích sóng âm cùng loại với sư tử hống!

Đỗ Dự nội lực có hạn, bị chấn đến tâm thần đong đưa, đứng cũng bất ổn ngã ra trên đất.

Bất Giới hòa thượng cười lớn tiến bước Đỗ Dự. Khoảng cách hai người không đủ mét, Đỗ Dự giãy dụa đứng lên.

Khoảng cách còn điểm sinh mạng hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại điểm!

Đỗ Dự đột nhiên ném ra toàn bộ ngân châm còn lại! Đương nhiên, kỹ năng niêm hoa phi diệp của hắn chỉ có cấp , một lần chỉ ném được cây ngân châm, số còn lại toàn bộ là ném bừa. Nhưng một lần ném ra đến cây ngân châm tạo ra thanh thế vô cùng to lớn!

Đào cốc lục tiên cũng quên cả vỗ tay khen hay. Lấy nhãn lực của họ cũng không nhìn ra được châm bay đầy trời này đâu là thật, đâu là giả!

Bất Giới đại hòa thượng cũng bị trận thế này dọa nhảy dựng! Hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng vận khí nội lực hộ thể, thử đánh văng hết độc châm Đỗ Dự ném đến. Hiệu quả thật rõ ràng, Bất Giới đại hòa thượng khí tụ đan điền, quanh thân vụ khí mờ mịt nhàn nhạt do nội lực, độc châm vừa đến gần va chạm với nội lực là bị văng xa! Thậm chí không chạm vào được Bất Giới một ly nào!

Trên mặt Bất Giới càng thêm khinh thường! Nếu như con rể chỉ có chút công phu như này thì hắn tuyệt không yên tâm gả Nghi Lâm cho đối phương.

Trong mắt Đỗ Dự, tia lạnh lùng càng thêm nặng! Hắn đã tính toán hết thảy, giờ chỉ có thể nghe thiên mệnh mà thôi!

Bất Giới hòa thượng đang định lên tiếng trào phúng thì đột nhiên che kín mắt, kêu thảm!

Đó là vì Đỗ Dự vào thời khắc then chốt dồn toàn bộ nội lực vào một châm, đánh cược một phen! Đỗ Dự biết độc của mình không đủ với Bất Giới, trải qua tính toán thì chỉ có một cách giải quyết là kèm theo nội lực! Hắn đánh cược một phát, rót toàn bộ điểm nội lực còn lại vào ngân châm!

Mỗi ngân châm tạo thành điểm thương tổn bắt buộc, kỹ năng ưu tiên điểm. Sau khi rót nội lực vào thì điểm nội lực tăng điểm thương tổn, , điểm ưu tiên kỹ năng.

Bất Giới hòa thượng nội lực hồn hậu, tạo thành phòng ngự độ ưu tiên cao, nếu không có nội lực thì ngân châm thường không thể phá phòng ngự của hắn được. Một đòn này của Đỗ Dự nhắm chuẩn điểm yếu là mắt, cầu một đòn lập công! Không phải Đỗ Dự ra tay độc ác với bố vợ mà thực lực địch ta chênh lệch quá lớn, hắn nếu không ra tay độc ác thì căn bản không có cửa vượt qua tòa núi ngăn đường tình duyên Bất Giới hòa thượng này.

Có kinh nghiệm giết chết rắn hổ mang, Đỗ Dự vô cùng coi trọng tấn công điểm yếu trên cơ thể như mắt, cổ, trái tim… Còn về sát chiêu lần này, Đỗ Dự cũng là thông qua đủ loại chuẩn bị, cố ý làm Bất Giới hòa thượng khinh thường bản thân, đồng thời dùng toàn bộ ngân châm yểm hộ sát cơ!

Bất Giới ôm lấy tròng mắt hét lớn một tiếng! Trong thanh âm kia chất chứa vô hạn đau thảm và phẫn nộ. Hắn một cao thủ nhất lưu không ngờ bị Đỗ Dự ám toán!

Tròng mắt là phần yếu nhất trên thân lại rất gần đầu não, thương tổn trên nó không phải tính x như ở đầu cổ mà là công kích trí mạng, tính x! Hắc huyết ngân châm nho nhỏ này điểm công kích, điểm ưu tiên nhưng sau khi được rót vào điểm nội lực thì là điểm công kích, điểm ưu tiên! Nội lực Bất Giới tràn khắp thân nhưng nội lực hộ thể không thể luyện đến tròng mắt được nên ăn đòn đau! Sinh mạng của hắn nháy mắt bị trừ đi điểm!

Theo quy tắc bình thường, lực công kích qua hệ số điều chỉnh rồi trừ đi lực phòng ngự là ra thương tổn. Đương nhiên nếu kỹ năng không đủ độ ưu tiên thì không phát huy được thương tổn bình thường. Thể chất của Bất Giới hòa thượng là khoảng từ - điểm, như vậy lực phòng ngự lên đến - điểm. Đỗ Dự ban đầu chủ yếu thương tổn đối phương nhờ độc tố, nếu trong cận chiến muốn đánh thương đối phương thì công kích phải lớn hơn điểm!

Nhưng tròng mắt là ngoại lệ duy nhất! Thể chất một cá nhân bất kể tốt đến đâu thì tròng mắt luôn là điểm yếu. Bất Giới dù luyện thế nào thì cũng không thể luyện được đôi mắt cứng như sắt được!

Đỗ Dự một chiêu đắc thủ, lập tức lấy ra giải dược, cung kính đến trước mặt Bất Giới dâng lên giải dược.

Bất Giới hòa thượng che kín mắt phải, máu tươi vẫn còn chảy ra từ khe hở, mắt trái hung hăng trừng Đỗ Dự như một cự hùng bạo nộ, muốn xé xác Đỗ Dự ra vậy!

Đỗ Dự thấy vậy giật thót nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể đi tiếp mà thôi: "Con rể quả thật không phải đối thủ của cha vợ nên xin nhận thua."

Hắn đã nhận được thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ nên lập tức nhận thua ngay.

Bất Giới lành lạnh nhận lấy giải dược, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ biết dùng trò quỷ! Cho dù ngươi thông qua cửa này, ta cũng không thừa nhận ngươi là nam nhân của Nghi Lâm!"

Đỗ Dự không khỏi cười khổ. Đây là hậu quả của việc ra tay quá ác với cha vợ! Đổi lại mà nghĩ thì ngay trước mặt người khác, bị con rể đâm trúng tròng mắt, có nguy cơ bị mù thì sao có thể vui vẻ nhận con rể được?

Cũng may Đỗ Dự sớm có phương án dự phòng nên vội lấy ra.

Hắn đến gần Bất Giới, cúi đầu vái: "Con rể quả thật vô ý đắc tội nhưng vì lấy được Nghi Lâm nên đành chơi tiểu xảo. Để biểu đạt thành ý, con xin nguyện chấm dứt một mối lo trong lòng cha vợ."

"Ta thì lo lắng gì chứ?" Bất Giới hòa thượng bất bình nói, ha ha cười: "Tiểu tử ngươi võ công thấp kém, có thể quá quan toàn nhờ quỷ kế, sao giải quyết được mối lo của ta chứ?"

Đỗ Dự lớn tiếng nói: "Tuy võ công con thấp kém nhưng tấm lòng với Nghi Lâm trời xanh chứng dám! Nếu không tiểu tử con chỉ cần lập tức nhận thua là có thể giữ mạng, sao cần đấu sống đấu chết với cha chứ? Chẳng lẽ con sợ mạng quá dài sao?"

Bất Giới hòa thượng không khỏi sửng sốt. Hắn cũng nhìn ra được, Đỗ Dự hoàn toàn không phải đối thủ của mình nhưng vừa rồi trong kịch chiến, cho dù Đỗ Dự bị hắn đánh gần chết cũng tuyệt không cúi đầu vứt bỏ. Tấm lòng của hắn với Nghi Lâm cũng tính là trung trinh.

Bất Giới hòa thượng một đời gian truân, năm đó bởi vì nhìn một thiếu phụ, bị thê tử hiểu lầm rời nhà ra đi dẫn đến thê ly tử tán. Nhưng hắn một đời tình si, trung trinh với thê tử, đối với con rể đương nhiên cũng yêu cầu phải thật lòng yêu Nghi Lâm. Phần kiên trì và cứng cỏi này của Đỗ Dự cũng làm Bất Giới an tâm ít nhiều.

Đỗ Dự vội rèn sắt khi còn nóng: "Còn về mối lo của cha thì cũng không khó đoán, chẳng qua chỉ là về mẹ của con và Nghi Lâm…"

Bất Giới hòa thượng thấy Đỗ Dự xưng cha gọi mẹ ngay cũng không chút để ý mà vội kéo cổ áo hắn: "Ngươi biết nàng ở đâu sao? Mau nói đi!"

Đỗ Dự trong lòng khẽ cười thầm. Bất kể võ lực ngươi cao đến đâu, chỉ cần có điều cần là dễ giải quyết!

Hắn đi giữa thế giới võ hiệp này dựa vào trí não và hiểu biết nguyên tác nhưng rất nhiều kẻ mạo hiểm, ví như Sử Quốc Lương, Thiên Quang, Vương Bằng… đều hiểu nguyên tác nhưng không thể cuốn lên sóng gió giang hồ như hắn. Truy cứu nguyên nhân thì một vì không bị ép đến đường cùng như Đỗ Dự, một lòng cầu ổn mong sống qua ngày, thiếu đi ý thức mạo hiểm, hai là thiếu hụt nắm bắt nhân tâm nhân vật.

Đỗ Dự nhìn thấy Bất Giới hòa thượng thì phản ứng đầu tiên là người này giúp mình hoàn thành nhiệm vụ cứu Nghi Lâm, giá trị vô cùng. Phản ứng thứ hai là có chỗ trống bà bà câm, có thể đổi lấy chỗ tốt. Phản ứng thứ ba là làm sao dùng lá bài bà bà câm thu được chỗ tốt lớn nhất! Cách dùng lá bài bà bà câm tốt nhất chính là dẫn dụ Bất Giới hòa thượng cùng mình giết lên Hằng Sơn!

Đỗ Dự mỉm cười nói: "Con rể bất tài từng nghe Nghi Lâm kể, mẹ nàng bế nàng rời nhà từ nhỏ, giao cho sư thái nuôi dưỡng trong Hằng Sơn. Bậc cha mẹ trong thiên hạ, tuyệt không nhẫn tâm như vậy, nàng nhất định âm thầm chăm sóc cho Nghi Lâm. Mà lại, Nghi Lâm từng kể trong kinh các của Huyền Không tự có một bà bà câm…"

"Ngươi nói là…" Bất Giới đại sư tâm thần kích động, nắm chặt bả vai Đỗ Dự, hai tay dần run rẩy: "Vị bà bà câm kia là…"

"Nếu con đoán không sai thì người ấy chính là mẹ Nghi Lâm, vợ của cha!" Đỗ Dự đầy khẳng định nói: "Nghi Lâm từ nhỏ đã được bà bà câm nuôi dưỡng, thân như mẫu nữ mà trăm đường chiếu cố. Nếu như không phải mẹ con thì ai lại làm vậy?"

Bất Giới vội nhảy lên lao hướng Hằng Sơn nhưng là Đỗ Dự kịp kéo hắn lại quát: "Hằng Sơn hiện tại giới bị sâm nghiêm, cho dù đại sư võ công cao cường thì cũng không thể một mình xông hướng Hằng Sơn, dẫn theo vợ con an toàn rút lui được!"

Bất Giới tuy lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ ngu. Hằng Sơn thân là một trong ngũ nhạc kiếm phái, Định Nhàn chưỡng môn, Định Tĩnh sư thái đều là cao thủ võ công, càng có mấy trăm nữ đệ tử kiếm pháp cao minh. Chỉ bằng một mình Bất Giới tuyệt không thể cứu vợ con ra khỏi Hằng Sơn phòng bị sâm nghiêm.

Bất Giới cũng tỉnh táo lại hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Đỗ Dự cười nói: "Không bằng cha con chúng ta liên thủ cứu ra bà bà câm và Nghi Lâm?"

Hắn một mực muốn mượn lực nên sao chịu bỏ qua Bất Giới đại sư và đào cốc lục tiên chứ?

Bất Giới đại sư trầm ngâm một lát, gật gật đầu nhìn hướng một đám bảo bối mặt ngựa ngồi xếp hàng ngang, mặt đầy vô tội nhìn mình chau mày quát: "Sáu người các ngươi cùng ta lên Hằng Sơn, đại náo một phen đi, sau khi cứu ra vợ con ta thì ta cho các ngươi giải dược, như nào?"

Đào cốc lục tiên ban đầu thấy chính mình lại bị sai khiến thì tỏ ý không vui nhưng sau khi được Đỗ Dự khuyên là được náo lớn một phen thì tâm hồi ý chuyển, vỗ tay khen hay muốn đi theo chơi cùng.

Đỗ Dự hài lòng khẽ lau mồ hồi, có Bất Giới và đào cốc lục tiên thì chuyến đi Hằng Sơn này cũng thêm phần nắm chắc. Tám người một đường thi triển khinh công chạy hướng Hằng Sơn.

Đi được hai ngày, khi tới Đại Thanh Sơn, Bất Giới đại hòa thượng đột nhiên làm thủ thế dừng lại. Một hàng người lập tức dừng lại. Từ phía trước truyền đến thanh âm chém giết.

Đỗ Dự một lòng nghĩ đến Nghi Lâm nên định không xen vào nhưng đào cốc lục tiên thích nhất là náo nhiệt, loại chuyện đánh nhau như này sao có thể không tham gia chứ nên nhao nhao đòi đi xem. Đỗ Dự cũng đành chịu, nếu không có đào cốc lục tiên thì thực lực chuyến này giảm mạnh, chỉ đành đi theo.

Moij người khe khẽ tới gần dãy núi, có thể thấy hai phe đang hỗn chiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio