Bắc Tống Nhàn Vương

chương 110: hỏa pháo mưu lợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Triệu Nhan nói đến công năng thứ hai của bản thiết kế chiếc nỏ sàn, liền ra hiệu lão thợ thủ công Chu Hồng rời khỏi, bởi vì lời nói kế tiếp sẽ dính đến bí mật của Quân Khí Giám, đối với điều này Chu Hồng cũng tự hiểu, liền ra hậu viện và tự mình gác ở cửa trước, tránh để người ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của Vương gia và hai vị quan lão gia.

- Thẩm phán giam, chắc hẳn ngươi và Tô phán thừa đều biết rằng, Sở hỏa dược vốn không thể đơn độc làm như một sở, tuy nhiên bởi vì bổn Vương gia nhiều lần đề nghị với Quan gia, lúc này mới đem Sở hỏa dược từ trong Sở cung nỏ phân rời ra.

Triệu Nhan lúc này lời nói xoay chuyển, bỗng nhiên nhắc đến Sở hỏa dược trong Quân Khí Giám.

- Thì ra là thế, ban đầu ta cũng thấy lạ, Sở hỏa dược mới sản xuất ra lựu đạn tuy rằng uy lực kinh người, nhưng nhân số thợ thủ công và quy mô đều không đủ như một sở riêng, không nghĩ đến lại là đề nghị của Quận vương.

Tô Thức lúc này mở miệng nói, tuy rằng vừa rồi biểu hiện của y kém rất nhiều so với Thẩm Quát, nhưng đối với cái này Tô Thức cũng không để tâm lắm, dù sao những chuyện này y vốn không am hiểu mấy.

- Đúng vậy, sở dĩ lúc đầu ta đề nghị đưa đơn độc Sở hỏa dược làm một sở, đó là bởi vì sau này vũ khí hỏa dược chắc chắn sẽ là đại sự hậu thế, thậm chí thay đổi tình thế chiến tranh bây giờ, trong đó lựu đạn chỉ mới là một loại vũ khí hỏa dược đơn giản nhất, tiếp theo ta muốn nói, lại là một loại vũ khí đủ để quyết định thắng bại chiến tranh!

Triệu Nhan lúc này hết sức trịnh trọng nói.

- Vũ khí quyết định thắng bại chiến tranh!

Mặc dù Thẩm Quát và Tô Thức hôm nay đã nhiều lần kinh hãi rồi, nhưng nghe được những lời này của Triệu Nhan, vẫn không kìm nổi lại bị chấn động một chút, trong quan niệm của họ, vũ khí mặc dù đối với một trận chiến tranh vô cùng quan trọng, nhưng nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại chiến tranh vẫn là nhân, có một số quân đội trang bị tuy rằng kém, nhưng chỉ cần sĩ khí ngẩng cao đầu hung hãn không sợ chết, cũng có thể đánh bại một quân đội được trang bị tinh xảo, cho nên bọn họ cũng không cho rằng có vũ khí gì có thể quyết định thắng bại chiến tranh.

Triệu Nhan tuy rằng không phải người bàn luận vũ khí, nhưng được biết các dạng các loại vũ khí đời sau uy lực mạnh mẽ tuyệt đối, hắn không thừa nhận cũng không được, khi vũ khí nóng bắt đầu xuất hiện trên chiến trường, võ dũng từng cá nhân binh lính trên chiến trường qua thời gian không còn quan trọng, diễn biến chính trên chiến trường biến thành cuộc đọ sức giữa vũ khí trong tay của binh lính, chỉ có khi vũ khí hai bên khác biệt không lớn lắm, binh lính võ dũng mới có thể phát huy ra tác dụng quyết định. Mà hắn hiện tại muốn nói đến, chính là một loại vũ khí siêu việt thời đại này.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan hít vào một hơi thật dài, sau đó nhìn xung quanh, sau khi xác định không có nghe lén, lúc này mới mở miệng nói:

- Sở hỏa dược hiện tại chỉ sản xuất một loại vũ khí, đó chính là lựu đạn. Nhưng nếu đem lựu đạn làm lớn hơn một chút, sau đó mang loại nỏ sàn trước mặt chúng ta đây cải tạo một chút, lấy dây cung ở giữa biến thành một túi. Sau đó đem cái loại lựu đạn cỡ lớn này bắn tới quân địch trong quân đội, sau khi rơi xuống sẽ bùng nổ, hiệu quả của loại này các ngươi thử tưởng tượng xem, kinh ngạc như thế nào!

Từ lần trước sau khi Triệu Thự hy vọng hắn phát minh ra hỏa pháo và súng kíp, Triệu Nhan cũng luôn nghĩ về chuyện này, chỉ có điều chất lượng và công nghệ của sắt thép đối với pháo và súng kíp yêu cầu rất cao, hơn nữa cho dù là đem pháo và súng kíp nguyên sơ phát minh ra, uy lực cũng hết sức có hạn, ví dụ như pháo chỉ có thể phóng ra đạn với lực sát thương có hạn, súng kíp tầm bắn và xạ tốc khả năng còn không bằng cung tiễn.

Cũng chính là dưới tình huống như vậy, Triệu Nhan cuối cùng nghĩ đến một phương pháp mưu lợi, đó là lợi dụng điều kiện hiện tại của Đại Tống, trước tiên lựu đạn nguyên sơ nhất thực ra chính là một quả lựu đạn phóng đại, chỉ cần tính toán tầm bắn và thời gian thiêu đốt kíp nổ chuẩn, thì có thể làm cho đạn pháo lúc rơi xuống đất bùng nổ, về phần phương pháp bắn đạn pháo, vậy càng đơn giản, ví dụ như có thể dùng máy bắn đá, chỉ có điều thứ này quá mức cồng kềnh, thế là Triệu Nhan vừa nghĩ đến nỏ sàn, mà phí tổn nỏ sàn lại quá đắt, cho nên hắn liền nghĩ đến lực xoắn lò xo, đem phí tổn dần hạ thấp xuống, sau khi giải quyết vấn đề này, lựu đạn cũng có thể vận dụng trên chiến trường thật sự.

Thẩm Quát và Tô Thức thân là hai chức vị quan viên cao nhất trong Quân Khí Giám, hiển nhiên đều tận mắt nhìn thấy uy lực của lựu đạn, khi bọn họ nghe Triệu Nhan muốn đem phóng đại lựu đạn lên, sau đó lại bắn tới quân địch, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng một phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay loạn xạ, thậm chí bọn họ nghĩ đến càng hưng phấn, hỏa dược như sấm sét giống như tiếng gầm rú và hương vị khói thuốc súng đã khiến cho ngựa bối rối rồi, cho nên khi loại vũ khí này ứng dụng trên chiến trường, sẽ sinh ra uy hiếp lớn đối với kỵ binh của Liêu Quốc và Tây Hạ, điều này đối với quân đội Đại Tống chủ yếu do bộ binh cấu thành mà nói, tuyệt đối là một tin tức cực tốt.

- Ý tưởng của Quận vương thật là làm cho hạ quan khâm phục vô cùng, rõ ràng trong Quân Khí Giám chúng ta có nỏ sàn cũng có lựu đạn, nhưng Quân Khí Giám bao gồm cả hạ quan có hơn một vạn người, lại không một ai nghĩ đến điểm này, thật sự làm ta cảm thấy hổ thẹn!

Thẩm Quát lúc này vẻ mặt chân thành hướng Triệu Nhan thi lễ một cái nói, tuy rằng y vừa mới quen Triệu Nhan không đến một ngày, nhưng cũng đã bị tài hoa của Triệu Nhan biểu hiện ra làm cho thuyết phục.

Tô Thức cũng cảm thấy khâm phục tài hoa mà Triệu Nhan đã biểu hiện ra, cũng liền thi lễ một cái nói:

- Ý tưởng của Quận vương thật sự khiến Tô mỗ mở rộng tầm mắt, dám nghĩ những cái người trước không dám nghĩ, hơn nữa cái ý tưởng này cũng hoàn toàn khả thi, đợi đến khi loại vũ khí này ứng dụng trên chiến trường, chính là ngày Đại Tống ta quân uy đại chấn!

Có thể làm cho hai danh nhân lịch sử khích lệ như thế, Triệu Nhan cũng cảm giác toàn thân có chút bay bổng, liền vội vàng khiêm tốn vài câu, sau đó dặn dò bọn họ đối với chuyện này ngàn vạn lần phải giữ bí mật, đợi đến sau khi hắn đưa bản thiết kế nỏ sàn mới và đạn pháo đều chế tạo ra, mới bẩm báo với triều đình chuyện này cũng không muộn, đến lúc đó có thể tìm Triệu Thự và đám người Hàn Kỳ đến trình bày một chút, tin tưởng những người này sau khi nhìn thấy hiệu quả của vũ khí, tự nhiên sẽ biết vận dụng như thế nào.

Đối với dặn dò của Triệu Nhan, Thẩm Quát và Tô Thức tất cả đều bày tỏ đồng ý, dù cho đồ vật khá hơn nữa, cũng phải làm cho ra mới được, đặc biệt là loại đồ vật dạng vũ khí như vậy, nhất định phải làm để cho người ta thấy hiệu quả thật sự, nếu không chỉ dựa vào miệng nói, căn bản chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng.

Kế tiếp Triệu Nhan lại để cho người đi chuẩn bị xe ngựa, Chu Hồng cùng mấy đứa con trai và con rể mở nỏ sàn ra chứa vào trên xe, sau đó đưa đến Quân Khí Giám, trong đó Chu Hồng bởi vì tham dự thiết kế cái nỏ sàn mới này, cho nên tạm thời bị Thẩm Quát mượn từ chỗ Triệu Nhan, đợi đến sau khi y đem trình tự chế tạo loại nỏ sàn mới này dạy cho thợ thủ công bên trong Quân Khí Giám, tự nhiên sẽ thả y trở về.

Sau khi nhìn xe ngựa vận chuyển nỏ sàn rời đi, Thẩm Quát và Tô Thức cũng lập tức hướng Triệu Nhan cáo từ, bọn họ đều tính toán sau khi trở về mau chóng thực hiện ý tưởng của Triệu Nhan, hôm nay thời gian tuy không còn sớm, nhưng ít ra có thể làm một số giai đoạn chuẩn bị trước, thậm chí liệt kê danh sách nhân công.

Triệu Nhan vốn muốn cùng Thẩm Quát bàn chút toán lý hóa, và giao lưu một chút mỹ thực tâm đắc với Tô Thức, nhưng nhìn bộ dáng bọn họ nóng vội trở về, hắn cũng biết hôm nay hai người này khẳng định không có tâm tình nói chuyện phiếm, cho nên hắn cũng không giữ lại, mà tự mình tiễn bọn họ ra cửa phủ, thậm chí còn tiễn qua sông Thanh Thủy.

Ngay lúc ba người Triệu Nhan đứng ở bên cầu nói lời tạm biệt, xa xa ở đất trồng rau, khi trang đầu Vương Thất đang làm việc nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức buông cái cuốc cực kỳ hưng phấn, cầm lấy đao bổ củi bên cạnh chặt lấy hai bắp cải trắng tràn đầy mọc trong đất trồng rau, sau đó đi vào ven đường hào hứng chờ đợi, rau cải trắng hiện tại đã gần chín cả rồi, chỉ đợi khi sương rơi lần đầu nữa là có thể thu hoạch cải trắng rồi.

Vương Thất nhìn chút rau cải trắng này từng ngày lớn lên, tâm tình cũng càng ngày càng tốt, không nói trước chuyện Quận vương nói qua rau cải trắng có thể cất giữ đến mùa đông có phải thật hay không, cho dù không phải thật, nhìn đến sản lượng chút rau cải trắng này mà nói, bọn họ tuyệt đối cũng không thiệt, hơn nữa cũng không có những dân trồng rau khác trồng rau cải trắng, cho nên khẳng định có thể bán với cái giá tốt, cũng chính bởi vì vậy, cho nên hôm nay khi Vương Thất nhìn thấy Triệu Nhan, liền chặt hai bắp cải trắng đi vào ven đường, tính toán đợi Triệu Nhan tiễn khách đi rồi sẽ mang qua biếu, để Quận vương nhấm nháp trước một chút.

- A, đây không phải là rau cải trắng sao?

Sau khi Tô Thức cáo biệt với Triệu Nhan, đang định cùng Thẩm Quát trèo lên xe ngựa, vô tình đảo mắt qua bên đường lúc Vương Thất đứng yên, không ngờ phát hiện trong tay đối phương ôm hai bắp cải mà y vô cùng quen thuộc, điều này cũng đem đến cho y một niềm vui bất ngờ, động tác lên xe cũng ngừng lại.

- Thật sự là rau cải trắng, từ lúc đi vào kinh thành, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại rau này.

Lúc này Thẩm Quát cũng nhìn thấy rau cải trắng trong tay Vương Thất, liền không kìm nổi mở miệng nói, y là người Hàng Châu Tiền Đường, Tô Thức là người Tứ Xuyên, quê cũ của hai người đó đều trồng cải trắng, trước kia cũng thường xuyên ăn, chỉ có điều sau khi vào Đông Kinh chưa từng thấy qua loại thức ăn này, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, tự nhiên đều cảm thấy có chút mới lạ và thân thiết.

Triệu Nhan lúc này cũng nhớ tới Tô Thức và Thẩm Quát đều là người phương Nam, liền tiến đến cười nói:

- Hai vị rời quê ra ngoài làm quan, chắn hẳn cũng lâu rồi chưa thưởng thức qua hương vị quê hương, những rau cải trắng này đều là bổn vương bảo họ trồng đấy, chi bằng hai vị bây giờ mang về một ít, cũng là để người nhà thưởng thức một chút!

- Như vậy đi, vậy đa tạ Vương gia nhiều rồi, kể ra thì hạ quan cũng bốn đến năm năm chưa được nếm qua hương vị quê hương rồi!

Tô Thức là một người tính tình thẳng thắn, hơn nữa chỉ là mấy bắp cải trắng, căn bản cũng không đáng chối từ, liền lập tức vô cùng vui vẻ nhận lấy. Nhìn thấy Tô Thức nhận lấy, Thẩm Quát cũng không ngại chối từ, cho nên cũng tạ Triệu Nhan rồi nhận lấy.

Ngay sau đó Triệu Nhan bảo Vương Thất lại chặt thêm mấy bắp cải trắng đem lại thả trên xe ngựa, lúc này mới đưa mắt nhìn xe ngựa hai người rời khỏi, về phần kế tiếp với thiết kế và chế tạo của nỏ sàn mới, Triệu Nhan không có ý định xen vào nữa rồi, chỉ cần đợi sau khi hoàn thành tự mình xem hiệu quả là được rồi, dù sao có Thẩm Quát nhà khoa học vĩ đại nhất thời cổ đại này, chắc chắn sẽ không để hắn thất vọng đâu.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Triệu Nhan rất tốt, có thiết kế nỏ sàn mới, hắn cuối cùng cũng làm đúng giao phó của Triệu Thự rồi, điều này cũng có thể khiến hắn yên tâm thoải mái nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Ngay sau đó Triệu Nhan tự mình đi vào đất trồng rau chặt lấy hai bắp cải trắng lớn nhất, hai tay cầm vừa hồi phủ vừa thong dong ngâm nga đoạn tiểu khúc, đồng thời trong lòng suy nghĩ nên dùng cải trắng làm vài món đồ ăn hương vị đặc biệt, ngon chút để hai tỷ tỷ và Tào Dĩnh thưởng thức hương vị loại rau này. Tuy nhiên ngay khi Triệu Nhan vừa mới hồi phủ, liền gặp một chuyện làm hắn vô cùng khó xử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio