Đầu tháng , một trận tuyết lớn phủ lên cả đô thành Đông Kinh một tấm chăn bông thật dày. Hồ quản sự tóc hoa râm mở cửa phòng, lập tức bị một luồng khí lạnh ập đến làm run rẩy, khiến y phải kéo chặt vạt áo, lấy một cái mũ da chó ở trên bàn đội lên, rồi mới ra khỏi phòng của mình.
Giờ này trời vẫn chưa sáng, phía đông chân trời vừa lộ ra vài tia đỏ, nhưng Hồ quản sự cũng không dám chậm trễ, dẫm lên lớp tuyết dày đi vào tiểu viện bên cạnh, người ở đây đều là hạ nhân cấp thấp nhất trong phủ, mấy người dưới tay Hồ quản sự quản lý đều ở đây, cho nên nơi đây còn được gọi là phòng hạ nhân.
Hồ quản sự đi đến trước một cái cửa nhỏ ở ngoài cùng, bởi vì trời quá lạnh, y cũng lười giơ tay, trực tiếp dùng chân đá cửa, kết quả bên trong lập tức có người mở cửa, sau đó một gã tiểu tư trẻ khoảng , tuổi vừa mặc y phục vừa cười lấy lòng nói:
- Quản sự, ngài dậy thật sớm, vừa rồi bọn ta còn đang thương lượng tuyết lớn như vậy, không cần nhọc lòng lão nhân gia ngài nữa, mấy người chúng ta đi mua rau là được rồi.
Nghe thấy lời nói trơn tru của gã tiểu tư này, Hồ quản sự cười mắng:
- Tiểu tử thối lông cánh còn chưa mọc đủ, thì đã dùng tâm kế với ta rồi, để mấy người các ngươi đi mua rau, còn không biết bị các ngươi ăn mất bao nhiêu lợi đâu? Đều nhanh rời giường cho ta, đẩy xe đi mua rau!
Gã tiểu tư biết lời lừa gạt của mình qua không nổi Hồ quản sự đã luyện thành tinh, liền đáp ứng một tiếng rồi gọi mấy tiểu tư cùng phòng thức dậy, đi vào trong sân dọn dẹp lớp tuyết đọng trên xe, rồi mới theo sau lưng Hồ quản sự, từ cửa hông ra khỏi phủ, đi thẳng đến chợ rau gần nhất.
Thành Đông Kinh có trên triệu người, vì để thuận lợi cho sinh hoạt của cư dân trong thành, tự nhiên cũng hình thành rất nhiều chợ, trong đó chợ rau buổi sáng nhất định không thể thiếu, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, chợ rau khắp nơi trong thành đã tụ tập đầy các gánh hàng rong. Gần như tất cả số rau thịt tiêu thụ mỗi ngày của thành Đông Kinh đều do các gánh hàng rong của những chợ rau này cung cấp.
Hồ quản sự dẫn theo vài gã sai vặt đến chợ rau, một số chủ gánh có quen biết y lập tức tiến lên chào hỏi y, thuận tiến giới thiệu rau thịt của mình, cần biết Hồ quản sự là người mua rau cho phòng bếp của phủ Âu Dương tướng công, phủ Tướng công người đông, số lượng rau thịt tiêu hao vô cùng lớn, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của y, sau này họ cũng có thêm một con đường tài lộ ổn định.
Đối với sự giới thiệu của những người này, Hồ quản sự cũng cười nhìn theo rau thịt của họ, có đồ tươi ngon cũng mua một ít, không ngon cũng không trở mặt, chỉ là sẽ không bỏ tiền ra mà thôi. Nói đến Hồ quản sự là người quản sự của phủ Tướng công, còn hòa nhã với người khác như vậy, cũng xem như đáng quý, đây cũng là điều khiến y tranh thủ được không ít lòng người của cái chợ rau này, đại bộ phận gánh rau có rau tươi thịt ngon gì, cũng đều để lại cho Hồ quản sự.
Hồ quản sự vô cùng quen thuộc với các gánh hàng trong chợ, rất nhanh đã mua được không ít rau thịt cần mua, tuy nhiên ngay sau đó y lại có phần buồn phiền, phủ của bọn họ cũng như những phủ quý tộc khác, chia ra làm hai phòng bếp trong và ngoài, phòng bếp trong chỉ phụ trách làm đồ ăn uống cho Âu Dương Tu, cùng với thê thiếp và con cái của y. Phòng bếp ngoài thì phụ trách thức ăn của đám hạ nhân.
Trong đó rau và thịt mà phòng bếp ngoài cần mua mỗi ngày đều được định lượng, với lại cũng không chú trọng nhiều đến vậy, cho nên Hồ quản sự rất nhanh đã mua xong, nhưng không giống với phòng bếp trong, Âu Dương Tu và thê thiếp, con cái của y mỗi người một khẩu vị, thậm chí sẽ có người đặc biệt dặn dò hôm nay sẽ phải làm món gì, cho nên mỗi ngày phòng bếp trong mua rau thịt đều không như nhau, mà cũng yêu cầu rất cao đối với chất lượng.
Hồ quản sự lấy ra danh sách rau thịt cần mua của phòng bếp trong hôm nay, khuôn mặt không khỏi cười khổ, mấy loại thịt ở trong danh sách này thì dễ tìm rồi, chỉ là chút thịt dê thượng hạng mà thôi. Ngoài ra còn có một chút thịt hươu đắt đỏ, mấy thứ này trong chợ rau đều có bán. Y vừa nãy đã mua đầy đủ, chỉ còn lại rau nhưng không dễ tìm, đặc biệt là khi y nhìn thấy trên danh sách viết Rau tươi cân càng khiến đầu vô cùng đau.
Bổng lộc của quan viên Đại Tống cao, đó là chuyện ai ai đều biết, ngay cả quan viên Tây Hạ và Bắc Liêu cũng thèm nhỏ dãi, trong đó mấy vị tướng công thân làm quan viên đứng đầu, bổng lộc của họ càng là cao đến dọa người, hơn nữa bắt đầu từ Khẩu Chuẩn đã mở ra một khởi đầu không tốt, đó chính là cuộc sống xa hoa, hiện nay mấy vị tướng công trong triều đình từ Hàn Kỳ đến Âu Dương Tu, gần như người nào cũng vô cùng chú trọng hưởng thụ cuộc sống, Âu Dương Tu càng là đại biểu trong đó, ví dụ như cho dù là mùa đông, y cũng muốn mỗi ngày đều ăn rau củ tươi ngon.
Rau củ có thể ăn trong mùa đông vô cùng ít ỏi, thường thấy nhất là củ cải trắng, thứ rau củ này chỉ cần sau khi thu hoạch vào cuối thu, đào một cái hố chôn lại, là có thể dự trữ đến mùa đông, cho nên củ cải trắng cũng là loại rau củ tươi ngon mà nhân dân Đại Tống thường gặp nhất trong mùa đông, ngoại trừ củ cải trắng, còn lại còn có củ sen, thứ này đại bộ phận là chuyển đến từ phương nam, đương nhiên phương bắc cũng sản xuất được chút ít, nhưng cho dù là nơi nào sản xuất, giá trị của củ sen đều không rẻ.
Đương nhiên ngoại trừ củ cải trắng và củ sen, trong thành Đông Kinh cũng có một số loại rau củ tươi khác, ví dụ như bên Tây An có suối nước nóng, có thể dùng nước trong suối nước nóng trồng một ít rau củ vào mùa đông, ngoài ra còn có một số ít rau củ được chuyển đến từ phương nam, nhưng số lượng của số rau củ này vô cùng ít, có một bộ phận được đưa vào cung, số còn lại còn chưa vào đến kinh thành đã bị một số đại quý tộc hớt đi trước, rất ít xuất hiện ở trên chợ, hơn nữa mỗi lần số rau củ này xuất hiện ở chợ, liền lập tức bị mua sạch.
Mỗi ngày Hồ quản sự đều phải mua cân rau củ tươi, đương nhiên Âu Dương Tu cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, cho nên không có quy định hạ nhân phải mua những loại rau củ tươi nào, chỉ cần là rau củ tươi là được, cho dù là củ cải trắng cũng được, đương nhiên nếu là rau củ khác thì càng tốt.
Hồ quản sự cũng biết gia chủ nhà mình thông cảm cho tôi tớ, tuy nhiên tính toán thời gian, y đã liên tục mua củ cải trắng cả tháng trời rồi, ngay cả phòng bếp cũng không chịu nổi nữa, hôm qua quản sự chủ quản phòng bếp trong đã đặc biệt dặn dò y, bảo y nhất định phải nghĩ cách mua chút rau củ tươi khác để cải thiện bữa ăn, nếu không ngay cả phòng bếp của họ cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm món củ cải nữa.
Nghĩ đến đây, Hồ quản sự không khỏi thở dài, trong thời tiết tuyết lớn ngập đường như thế này, cho dù là phương nam hay Tây An chuyển đến chút rau củ tươi, e rằng cũng khó lòng chuyển đến trong thành, vừa nãy y đã đi hết vòng chợ rồi, rau củ tươi nhìn thấy chỉ có củ cải trắng, còn lại thì là rau khô với dưa muối, mấy thứ này đương nhiên không thể mua về cho Tướng công ăn được.
- Quản sự, chúng ta có cần đi bên Hứa đồ tể lượn một vòng không, cùng lắm là chi thêm chút tiền, nói không chừng có thể mua được chút củ sen?
Lúc này, một gã sai vặt đề nghị, bọn họ đều biết Hồ quản sự đang vì vụ rau củ tươi mà đau đầu.
- Haiz, chỉ đành đi bên Hứa đồ tể xem thử thôi!
Hồ quản sự thở dài nói.
Hứa đồ tể cũng không thật sự là đồ tể, mà là người bán củ sen, củ sen đa phần chuyển từ phương nam đến, không chỉ giá trên trời, mà số lượng cũng không nhiều, củ sen mà Hứa đồ tể bán càng đắt hơn người khác, người khác đều lén chửi sau lưng gã là gã bán giá cắt cổ, cho nên mới có cái tên đồ tể này, Hồ quản sự lúc trước không ưa cái bản mặt ham tiền của Hứa đồ tể, từng ầm ĩ một trận với gã, cho nên nếu không đến nước bất đắc dĩ, y cũng không muốn đến bên Hứa đồ tể để bị gã cắt thịt.
Liền sau đó Hồ quản sự dẫn theo đám người đến trước gánh hàng của Hứa đồ tể, chỉ thấy vị Hứa đồ tể này người y như tên, gương mặt mập mạp thân thể cường tráng, trên mặt là một lớp dầu sáng bóng, nhìn thoáng qua quả thật giống như một tên đồ tể, chỉ duy nhất là đôi mắt nhỏ ấy lại tinh ranh vô cùng, rất không hài hòa với dáng người của gã.
- Ai yo, đây không phải là Hồ quản sự sao, quả là khách quý!
Hứa đồ tể thấy Hồ quản sự đến trước sạp của mình, trên mặt lập tức nở nụ cười chào đón, nhưng đôi mắt nhỏ của gã lại bắn ra ánh sáng, tính xem lần này mình nên từ đâu cắt miếng thịt của đối phương.
- Hứa đồ tể, đừng nói lời dư thừa nữa, củ sen của ngươi bán như thế nào?
Hồ quản sự cũng không rảnh khách sáo với đối phương, trực tiếp đi vào đề chính.
- Hắc hắc, Hồ quản sự vẫn hào sảng như vậy, củ sen của tiểu nhân được đưa tới vào hôm trước, đều tươi vô cùng, nhưng giá cả cũng không mắc lắm, mỗi cân đồng!
Hứa đồ tể không thẹn với cái tên đồ tể, lập tức thét ra cái giá trên trời, sau lưng gã cũng có người, cho nên không hề sợ Hồ quản sự, mà gã vô cùng rõ thói quen mỗi ngày đều phải ăn cân rau củ tươi của Âu Dương Tu, cả chợ rau ngoại trừ củ cải trắng, chỉ còn đống củ sen trong tay gã là rau củ tươi thôi.
- đồng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi, mấy hôm trước củ sen trong chợ chỉ mới đồng, sao đến chỗ ngươi lại trực tiếp tăng thêm đồng rồi?
Hồ quản sự nghe cái giá này xong liền nổi giận, cũng không phải là y không trả nổi đồng này, chỉ là y quả thật không thuận mắt với cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Hứa đồ tể.
- Hắc hắc, Hồ quản sự ngài cũng nói là chuyện của vài ngày trước rồi, mà trong chợ vẫn luôn không có ai bán củ sen, mấy ngày trước cho dù cân đồng ngài cũng không mua được đúng không? Thêm nữa bây giờ tuyết rơi ngập đường, bên ngoài cho dù là muốn chuyển rau củ mới đến cũng không nổi, rau củ trong thành tự nhiên cũng sẽ tăng giá, mỗi cân củ sen đồng căn bản không đắt.
Hứa đồ tể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trực tiếp chỉ mấy củ sen ở trước mặt nói:
- Hồ quản sự ngài xem, củ sen còn lại chỉ nhiêu đây thôi, nếu ngài không cần, nói không chừng lát nữa bị khách tiếp theo sẽ mua đi hết đó.
Kỳ thực Hứa đồ tể bán cho người khác chỉ lấy đồng, nhưng gã không quên tranh cãi lần trước giữa Hồ quản sự và gã, bây giờ lợi dụng việc công để trả thù riêng, liền tăng thêm đồng.
- Ngươi.....
Hồ quản sự thường đi lòng vòng trong chợ, tự nhiên biết mấy ngày này củ sen của Hứa đồ tể chỉ bán với giá đồng, bây giờ đối phương lại nâng giá lên đến đồng, y cũng hết cách, dù gì thì củ sen cũng là của người ta, đối phương muốn giá gì thì sẽ là giá đó, thêm nữa Hứa đồ tể cũng có hậu đài, cho nên đối phương căn bản không sợ y.
Nghĩ đến đây, Hồ quản sự cũng chỉ thầm mắng một tiếng tiểu nhân, định xoay người rời đi, nhưng trong chợ rau quả thật là không tìm được rau củ tươi khác nữa, đặc biệt là quản sự phòng bếp trong đã dặn dò, y cũng không thể mua củ cải trắng nữa, xem lại lần này nhất định phải để Hứa đồ tể cắt đi một miếng thịt rồi.
Nhưng ngay khi Hồ quản sự cắn răng định trả tiền, bỗng bên cửa vào chợ xuất hiện tình trạng rối loạn, bất luận là người bán rau hay mua rau, đều rướn cổ nhìn về cửa vào chợ rau, vẻ mặt của người nào cũng như gặp quỷ.