Bắc Tống Nhàn Vương

chương 160: đây là hồ diên khánh?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hô Diên gia tộc trải qua mấy đời phồn hưng, đã trở thành một đại gia tộc, trong đó tổ phụ Hô Diên Bình tên là Hô Diên Tất Hiển, là con trai thứ tư của Hô Duyên Tán, Hô Diên Thủ Đức cùng Hô Diên Thủ Dụng đều là con của Hô Diên Tất Hiển, tổng cộng sáu người huynh đệ, còn đến đời Hô Diên Bình này, huynh đệ thì càng nhiều hơn, dù sao Triệu Nhan chỉ nhìn qua thì đã thấy có hơn hai mươi người, ngoài ra còn có không ít người ở trong quân nhậm chức không cách nào về được, bằng không nhân số sẽ càng nhiều.

Triệu Nhan vừa mới ngồi xuống, liền cùng Hô Diên Thủ Đức những trưởng bối này nói mấy câu, rồi lại bị Hô Diên Bình cho lôi đi, đối với việc này Hô Diên Thủ Đức mấy người cũng không có ngăn cản, dù sao Triệu Nhan tuổi trẻ, cùng bọn hắn những trưởng bối này thực sự không có nhiều lời để nói, vẫn đi cùng những người trẻ tuổi như Hô Diên Bình.

Hô Diên Bình lôi kéo Triệu Nhan đi tới đám anh em họ, sau đó lần lượt từng người giới thiệu với hắn, bọn hắn đời này không giống bậc cha chú tên là có hai chữ, mà tên chỉ có một chữ độc nhất, chẳng hạn như Hô Diên Bình, Hô Diên Minh các loại, chẳng qua tên của hơn hai mươi người muốn để Triệu Nhan tất cả đều nhớ hết, quả thực là không thể, hơn nữa Hô Diên gia trên mặt mỗi người đều có săm chữ, nhìn qua màu sắc rực rỡ không khác nhau gì cả, kết quả cuối cùng Triệu Nhan cũng bị làm cho hôn mê, bất quá cũng không sao, ngược lại sau đó nhìn thấy trực tiếp gọi Hô Diên huynh khẳng định không sai.

Giới thiệu đến cuối cùng, chỉ thấy Hô Diên Bình kéo qua một cái vòng tròn cuồn cuộn thiếu niên, thiếu niên này Triệu Nhan nhớ tới, y chính là trước ở phủ Khai Phong cùng Hô Diên Thủ lấy máu nhận huyết thống, cũng chính là con trai của Hô Diên Thủ, chỉ là lúc đó Hô Diên Bình không có giới thiệu tên của y, tuy nhiên bởi vì y vóc người có đặc điểm như vậy, thể hình xem cũng có so với vị chị họ Triệu Anh Ninh kia béo không kém, vì lẽ đó Triệu Nhan đối với y ấn tượng cũng rất sâu sắc.

- Tam ca nhi. Vị này chính là đường đệ Hô Diên Khánh của ta.

Hô Diên Bình lôi kéo cái tên thiếu niên mập mạp kia cười ha ha giới thiệu.

- Tiểu đệ bái kiến Quận Vương, hôm nay đa tạ Quận Vương giúp đỡ, mới có thể làm cho cô cùng biểu đệ rửa sạch oan khuất!

Y tên là Hô Diên Khánh, tên béo này cũng vô cùng nhiệt tình hướng về Triệu Nhan hành lễ nói, đôi mắt vốn không lớn, lúc này cười lại bị thịt mỡ chen một phần, ngay lập tức đã biến thành hai khẽ hở.

- Ha ha, Hô Diên huynh khách khí rồi!

Triệu Nhan vừa mới bắt đầu cảm thấy cái tên béo này ngoại trừ béo ra cũng không có đặc biệt gì, lập tức cười chắp tay nói, bất quá hắn vừa mở lời, lại lập tức sửng sốt, liền tỉnh lại, vẻ mặt không thể tin nổi cao thấp đánh giá nhóc béo trước mặt này một chút, sau đó kinh ngạc mở miệng hỏi:

- Ngươi chính là Hô Diên Khánh?

- Đúng đấy, tiểu đệ chính là Hô Diên Khánh, lẽ nào Quận Vương cũng nghe qua tên tiểu đệ?

Tên béo Hô Diên Khánh nhìn thấy Triệu Nhan dáng vẻ kinh ngạc, lập tức vô cùng vui mừng nói. Trong số hai mươi mấy huynh đệ, Triệu Nhan chỉ đối với y lộ ra loại vẻ mặt kinh ngạc này, điều này làm cho y cũng âm thầm có chút đắc ý.

Tên này làm sao có khả năng là Hô Diên Khánh? Triệu Nhan lần thứ hai trên dưới đánh giá đối phương mấy lần, nhưng dù như thế nào cũng không dám nghĩ tới, cái tên Hô Diên Khánh trong Hô gia tướng lại chính là nhóc béo trước mắt.

Triệu Nhan khi còn bé lớn lên cùng ông nội, ông nội hắn không có sở thích khác, chỉ yêu thích nghe Bình thư, kết quả Triệu Nhan từ nhỏ cũng là nghe Bình thư mà lớn lên, những Bình thư đó cho Triệu Nhan ấn tượng sâu nhất chính là Dương gia tướng, Nhạc gia tướng cùng Hô gia tướng, trong đó Dương gia tướng cùng Nhạc gia tướng thì không cần phải nói, Hô gia tướng chính là Hô Diên Khánh vì gia tộc báo thù cố sự.

Trong Bình thư Hô Diên Khánh không chỉ túc trí đa mưu, hơn nữa võ nghệ cao cường, tuyệt đối không thể kém hơn so với đại anh hùng Kiều Phong dưới ngòi bút của Kim Dung, nhân xưng Hắc Hổ anh hùng, có thể nói là một trong những thần tượng của Triệu Nhan khi còn bé, thế nhưng nhìn thấy cái tên Hô Diên Khánh trước mắt, Triệu Nhan cảm giác thần tượng hồi còn bé của mình bị tan vỡ, cái tên này không phải Hắc Hổ à? Béo trắng rõ ràng phì như chim cánh cụt.

Hô Diên Bình nhìn thấy Triệu Nhan vẻ mặt quái dị, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, bất quá hắn vẫn là giúp đường đệ mình giới thiệu:

- Tam ca nhi, ngươi đừng xem Khánh ca nhi vóc người mập mạp, nhưng lại là thông minh nhất trong đám huynh đệ chúng ta, không chỉ đọc hết kinh thư, hơn nữa còn tinh thông tiếng Khiết Đan, tiếng Tây Hạ các loại, nói không chừng sau này có thể trở thành đệ nhất quan văn của Hô Diên gia chúng ta đó!

- Ha ha, Hô Diên huynh vừa nhìn liền biết là một người thông minh, ngày sau tất nhiên có thể trở thành trụ cột Đại Tống ta!

Triệu Nhan cố gắng lộ ra một vẻ mặt nhiệt tình, chỉ là nét cười của hắn thấy thế nào cũng có chút khó chịu. Đồng thời Triệu Nhan cũng rốt cục nhớ ra đã nghe thấy cái tên Hô Diên Thủ ở đâu mà cảm thấy quen tai rồi, thì ra đối phương chính là phụ thân của Hô Diên Khánh trong Hô gia tướng, nói như thế, trước mắt cái tên Hô Diên Khánh này chính là nguyên hình Hô Diên Khánh trong tiểu thuyết, chỉ là hai người này ngoài danh chữ tương đồng, hình như cũng không có bất kỳ chỗ nào giống nhau.

Triệu Nhan kỳ thực cũng không biết, trong lịch sử xác thực có Hô Diên Khánh này, chỉ là không giống cái tên Hắc Hổ anh hùng trong tiểu thuyết kia, Hô Diên Khánh tuy rằng cũng làm võ tướng, nhưng y tài năng nhất lại là ngoại giao, hơn nữa còn tinh thông nhiều tiếng quốc ngữ, trong lịch sử Bắc Tống cùng Kim quốc liên hợp diệt Liêu, Hô Diên Khánh bỏ vào đó khá nhiều công sức, nhưng đáng tiếc sau khi Kim quốc tiêu diệt Liêu quốc, trực tiếp xuất binh liền diệt Bắc Tống, bách tính Trung Nguyên lần thứ hai gặp nỗi khổ binh đao, thành Khai Phong cực kỳ phồn hoa cũng từ đây suy sụp, cũng không tiếp tục hưng thịnh như trước.

Đợi được Hô Diên Bình giúp Triệu Nhan tự giới thiệu anh em họ xong, tiệc rượu rốt cục chuẩn bị kỹ càng, lập tức Triệu Nhan bọn hắn chia ra ngồi xuống, Hô Diên Thủ Đức mấy huynh đệ để tỏ lòng tự mình cảm tạ, dồn dập hướng về Triệu Nhan chúc rượu, tính ra thì bọn họ vẫn là trưởng bối của Triệu Nhan, vì lẽ đó hắn cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể uống, thế nhưng Hô Diên Bình và những tên anh em họ cũng bắt đầu chúc rượu, tuy rằng nồng độ rượu thời Đại Tống thấp hơn, nhưng hắn cũng không chịu nổi vì Hô Diên gia quá nhiều người, kết quả vừa xong bữa tiệc rượu, Triệu Nhan cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Hô Duyên Tán cũng không phải người Hán, hơn nữa một tên có thể ép thê tử con cái khắc chữ lên mặt, ngươi có hi vọng gã lưu lại cái gia phong gì tốt sao? Hiện tại Triệu Nhan chính là loại gia phong trực tiếp hại người, chẳng hạn như Hô Diên Thủ Đức bọn hắn nhìn thấy sau vòng thứ nhất cũng không rót tiếp cho Triệu Nhan, dĩ nhiên tinh thần tỉnh táo, trực tiếp thay đổi chén lớn, sau đó sẽ thay phiên kính một lần, kết quả lần này Triệu Nhan cũng rốt cục không chịu nổi, cuối cùng gục ở trên bàn không dậy nổi.

Xem tới đây, đám người Hô Diên Thủ Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn Hô Diên gia xin mời khách, từ trước đến giờ đều là khiêng ra ngoài, này đã là truyền thống gia tộc của bọn họ, hơn nữa đã duy trì hơn trăm năm, tuyệt đối không thể để cho Triệu Nhan phá vỡ cái truyền thống này.

Ngày thứ hai Triệu Nhan từ trong giấc mộng tỉnh lại, còn không mở nổi mắt liền cảm giác đầu đau như búa bổ, kể từ khi xuyên việt đây cũng mới là lần thứ hai hắn uống say, lần trước là bồi Tào Dĩnh lại mặt thì bị quá chén, kết quả tỉnh lại nhìn thấy Tào Tung bị đánh thành đầu heo, hi vọng lần này sẽ không lại nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Triệu Nhan trong đầu nghĩ lung ta lung tung sự tình, hai tay chống thân thể ngồi lên, sau đó lúc này mới đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, không nghĩ tới tự mình đã trở lại trong phòng biệt viện ngoài thành, bên giường còn nằm úp sấp một cô thiếu nữ, nhìn dáng dấp chính là nàng tối hôm qua chăm sóc cho mình, vốn Triệu Nhan cho rằng là Tiểu Đậu Nha, thế nhưng cúi đầu vừa nhìn, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên là Tào Dĩnh.

Trong giấc mộng Tào Dĩnh cũng không có phát hiện Triệu Nhan tỉnh lại, vẫn ngủ một giấc ngon lành như cũ, khuôn mặt nhỏ gối lên một cánh tay thon dài, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, dường như đang mơ thấy mộng đẹp, nhìn qua yên tĩnh như thiên sứ. Triệu Nhan nhìn tới đây, cũng cảm giác trong lòng khẽ nhúc nhích, lập tức nhẹ nhàng đến gần hôn lên gò má trắng nõn của nàng.

- Chàng làm gì thế?

Điều Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, mình mới vừa hôn một tý, Tào Dĩnh liền từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngay lập tức mắc cỡ đỏ mặt nhảy dựng lên nói, ánh mắt cũng có chút trốn trốn tránh tránh, tuy rằng nàng từ trong lòng đã tiếp nhận trượng phu Triệu Nhan này rồi, thế nhưng đối với loại tiếp xúc khá thân mật này, nàng còn có chút bản năng bài xích, cái này cần Triệu Nhan có một chút thay đổi.

- Khà khà, vừa nãy bổn phu nhìn thấy nương tử phong thái tuyệt thế, trong lúc nhất thời có chút không kìm lòng được, kính xin nương tử chớ trách!

Triệu Nhan da mặt đã luyện tới trình độ nhất định, đối với Tào Dĩnh càng là ăn ngay nói thật, đến lấy cớ cũng lười.

Tào Dĩnh nghe đến đó sắc mặt cũng càng đỏ, nhưng tiếp theo nàng hơi nhướng mày, bưng mũi mở miệng nói:

- Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy, mùi vị trong miệng khó chịu chết thôi, phu quân nhanh lên đi đánh răng súc miệng một chút!

Triệu Nhan cũng biết uống rượu vào miệng mùi vị khó ngửi, lập tức cười hì hì ngồi giường trên, lúc này Tiểu Đậu Nha cũng đem cho hắn đồ dùng rửa mặt cầm tới, nói kem đánh răng Triệu Nhan mang đến sớm đã dùng hết, chỉ có thể dùng bàn chải đánh răng dính bột đánh răng hoặc thanh diêm của Đại Tống đánh răng, hiện tại lông của bàn chải đánh răng đều sắp mài thành cây cỏ ổ rồi, nhưng hắn vẫn như cũ tiếc không bỏ, dù sao hắn cũng không muốn dùng ngón tay hoặc cành liễu cho vào miệng.

Có điều hôm nay có chút không giống, Triệu Nhan đưa tay đi lấy bàn chải đánh răng thì, lại phát hiện hoá ra bàn chải đánh răng không thấy, thay vào đó chính là một cái bàn chải nhỏ vô cùng tinh xảo, chỉ thấy cái bàn chải này dùng bạc làm chuôi, đầu đánh rất nhiều lỗ nhỏ, bên trong nhét lông lợn rất cứng, từ hình dạng của bàn chải bằng bạc này xem ra cũng không khác mấy bàn chải đánh răng lúc trước của hắn.

Nhìn thấy Triệu Nhan cầm bàn chải bạc sững sờ, lúc này Tào Dĩnh đi tới cười nói:

- Phu quân bàn chải đánh răng trước kia cũng không thể dùng, vì lẽ đó thiếp thân mời người giỏi tay nghề chế tạo cho phu quân một cái bàn chải đánh răng làm bằng bạc, sau này lông bàn chải hỏng, cũng có thể kêu người ta thay mới, như vậy phu quân cũng sẽ không dùng bàn chải không nỡ vứt nữa.

Nghe được cái bàn chải đánh răng này là Tào Dĩnh bảo người ta chế tạo cho mình, Triệu Nhan cũng vô cùng cảm động, lập tức một mặt thâm tình đối với Tào Dĩnh nói:

- Đa tạ nương tử, ta chỉ sợ đây là món lễ vật ta nhận được tốt nhất rồi!

Nhưng lời ngon tiếng ngọt của Triệu Nhan cũng không có đưa đến hiệu quả, trái lại để Tào Dĩnh lần thứ hai vừa che mũi nói:

- Phu quân vẫn là trước tiên đánh răng được rồi, khi uống rượu xong miệng là hôi nhất, năm đó cha ta chỉ cần thở ra mùi rượu, ta liền không cho người nói chuyện cùng ta, phu quân cũng giống như vậy, sau đó lại uống say đâu đâu cũng có, ta cũng sẽ không lại chăm sóc chàng nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó mới hiểu được, hóa ra là ngày hôm qua tự mình uống say rồi ói ra, Tào Dĩnh lúc này mới tới nơi này chăm sóc mình, điều này làm cho hắn cũng là vô cùng cảm động, đưa hắn cầm lấy bàn chải đánh răng mới bắt đầu đánh răng, khoan hãy nói, thợ thủ công của Đại Tống tay nghề cũng thật là tuyệt, cái bàn chải đánh răng mới dùng dùng hết sức tốt, so với trước không kém chút nào.

Chỉ có điều ngay khi Triệu Nhan rửa mặt xong xuôi, Tào Dĩnh bảo người ta bưng tới cho hắn một bát cháo nhỏ để hắn lót dạ, bỗng nhiên Mịch Tuyết vội vội vàng vàng chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Quận Vương, Vương phi, lão lão gia bỗng nhiên trở lại, hơn nữa còn dẫn theo một lão giả, hiện tại đang ở tiền sảnh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio