Bắc Tống Nhàn Vương

chương 179: miếu tôn tẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Hoài Ngọc tuy rằng tràn đầy ý chí chiến đấu muốn lập tức bắt đầu huấn luyện, nhưng thời gian lại không cho phép, dù sao cũng sắp bước sang năm mới rồi, Triệu Nhan cũng muốn chuyển đến ở trong thành nửa tháng, mặt khác huấn luyện gần hai trăm người cũng cần sân bãi nhất định, cái biệt viện này của hắn khẳng định không được, cho nên đồng thời lúc chế tác sa bàn, Triệu Nhan đã cho người chuẩn bị sân bãi rồi.

- Hoài Ngọc huynh, sắp sang năm mới rồi, ngươi là hôm nay hay ngày mai trở về?

Triệu Nhan cười ha hả hỏi Dương Hoài Ngọc bên cạnh, hiện tại bọn họ đang trên đường đi đến cái sân bãi huấn luyện kia, cái sân bãi huấn luyện này chính là lão Phúc phái người tìm được, hơn nữa cách biệt viện không đến năm dặm, chỉ cần đi bộ có thể tới rất nhanh.

Gia quyến của Dương Hoài Ngọc đều ở bên trong phủ Thiên Ba của Dương gia, bình thường mỗi nửa tháng mới có thể quay về thăm hỏi vợ một chút, nghe Triệu Nhan hỏi chuyện lễ mừng năm mới của mình, liền cười hồi đáp:

- Hay là ngày mai trở về đi, dù sao hôm nay mới hai mươi chín, trong nhà cũng không có việc gì, lát nữa ta xem qua sân bãi huấn luyện như thế nào, nếu có vấn đề, cũng có thể đề xuất cho người ta sửa một chút.

Hai người Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc nói chuyện, rất nhanh liền đi tới một mảnh đất cao khá lớn, tuy rằng bây giờ là mùa đông, nhưng trên mảnh đất này cũng là khí thế ngất trời, thuê mướn tới không ít nông dân hoặc là gánh đất hoặc là vác xà, cũng đang khẩn trương xây dựng cải tạo nhà cửa và tường vây, mặt khác còn có mấy người bộ dáng đốc công đang ở chung quanh chỉ huy, hiện trường là một cảnh sắc bận rộn.

- Hoài Ngọc huynh mời xem, bãi đất cao này đất chiếm giữ khá lớn, cách biệt viện tính cũng không xa, vừa đẹp dùng để làm sân bãi huấn luyện, hiện tại chỉ cần ở đây xây dựng nhà cửa tốt và tường vây là được rồi.

Triệu Nhan cười ha hả chỉ vào những người bận rộn nói, địa điểm này là lão Phúc tự mình tìm được, cực kỳ phù hợp yêu cầu của Triệu Nhan.

Tuy nhiên Dương Hoài Ngọc nhìn sân bãi đang bận rộn, nhưng không khỏi có chút nghi ngờ hỏi:

- Quận vương, với hiện tại mùa rét lạnh như vậy, chỉ sợ không thích hợp xây dựng nhà cửa đâu? Đặc biệt nền đất bị đông cứng vô cùng rắn chắc, việc làm nền cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nghe được lời của Dương Hoài Ngọc, Triệu Nhan cũng cười ha hả nói:

- Hoài Ngọc huynh có điều không biết, ta sở dĩ chọn nơi này làm sân bãi huấn luyện, ngoài chuyện nơi này cách biệt viện không xa ra, quan trọng nhất chính là ở chỗ này vốn là một ngôi miếu lớn, đáng tiếc sau này lại bị phá hủy bởi chiến tranh. Gạch đá trên mặt đất đều bị thôn dân cầm về nhà xây phòng ốc rồi. Tuy nhiên nền móng lại bảo tồn vô cùng hoàn hảo, hơn nữa vẫn như cũ hết sức rắn chắc, cho nên ta chỉ cần dựa trên nền móng lúc đầu xây nhà cửa lên là được rồi.

- Thì ra là thế, nếu chỉ cần xây nhà cửa trên nền đất, vậy đơn giản hơn. Phỏng chừng qua tết Nguyên tiêu, nhà cửa liền có thể xây xong, đến lúc đó cũng có thể bắt đầu huấn luyện được rồi!

Dương Hoài Ngọc nghe đến đó liền mừng rỡ nói, y hiện tại một lòng chỉ nghĩ nhanh đem giai đoạn chuẩn bị trước làm tốt. Sau đó lập tức bắt đầu huấn luyện.

Nhưng Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười khổ một tiếng nói:

- Hoài Ngọc huynh ngươi cũng không nên quá nóng lòng, ngày mai là ba mươi tết rồi, tuy rằng những thôn dân này vội vã kiếm tiền công, nhưng cũng phải về nhà đón năm mới chứ, cho nên hôm nay sau khi làm xong, phải chờ đến đầu năm mới có thể làm việc, tết Nguyên tiêu cũng sẽ ngừng việc hai ngày, cho nên ta phỏng chừng sớm nhất cũng phải chờ tới hai mươi tháng giêng mới có thể hoàn thành.

Dương Hoài Ngọc nghe đến đó cũng không kìm được có chút xấu hổ, y chỉ nghĩ mình phải về nhà mừng lễ năm mới, lại không nghĩ rằng những thôn dân này cũng phải mừng lễ năm mới, tuy nhiên hai mươi tháng giêng cũng chưa muộn, vừa vặn y có thể tranh thủ thời gian đang xây dựng cải tạo sân bãi mà nghiên cứu một chút kế hoạch huấn luyện những người đó, đặc biệt những người đó hình thể đều mập mạp, phương pháp luyện binh bình thường trên người bọn họ e là cũng không thích hợp.

Kế tiếp Triệu Nhan dẫn Dương Hoài Ngọc đi thăm một chút sân bãi huấn luyện đang xây dựng, chỉ ra doanh trại, nhà ăn, địa điểm sân huấn luyện các loại, còn Dương Hoài Ngọc đối với cái này đưa ra một số đề nghị, để thuận tiện huấn luyện sau này. Tuy nhiên sau khi Triệu Nhan giới thiệu xong nơi này, bỗng nhiên hắn cười hỏi một cách thần bí:

- Hoài Ngọc huynh, ngươi đoán xem ngôi miếu ban đầu dưới chân chúng ta là ngôi miếu gì?

- Hả?

Dương Hoài Ngọc nghe câu hỏi của Triệu Nhan đầu tiên sửng sốt, y không nghĩ tới Triệu Nhan không ngờ sẽ hỏi loại vấn đề nhàm chán này, nhưng y vẫn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Chỉ e là một ngôi chùa bình thường, dù sao bắt đầu từ Nam Bắc triều, khu vực Trung Nguyên Phật giáo đã hưng thịnh, hơn nữa ngôi miếu này xem ra quy mô không nhỏ, cách thành Khai Phong cũng không xa, đoán chừng khả năng là ngôi chùa lớn.

- Ha ha ha ha.

Nghe được câu trả lời của Dương Hoài Ngọc, Triệu Nhan liền một trận cười to, qua một hồi lâu mới lắc đầu nói:

- Hoài Ngọc huynh lần này đã đoán sai rồi, ngôi miếu dưới chân chúng ta không tầm thường, nơi này là miếu Tôn Tẫn vốn dĩ thờ phụng chiến tích của bậc thầy Tôn Tẫn.

- Miếu Tôn Tẫn?

Dương Hoài Ngọc nghe đến đó lại sửng sốt, ngay sau đó y liền nghĩ đến một chuyện, liền vội vàng mở miệng nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm, năm đó trận Quế Lăng Tôn Tẫn bắt giữ Bàng Quyên, liền phát sinh ở phụ cận thành Khai Phong, chẳng lẽ ngôi miếu này chính là xây dựng để tưởng niệm Tôn Tẫn?

- Ha ha, không sai, trận Quế Lăng năm đó, chính xảy ra ở phương Bắc thành Khai Phong không xa, nghe đâu năm đó Tôn Tẫn đã từng đi ngang qua bãi đất này, hơn nữa còn đóng doanh trại đồn trú lại mấy ngày, hơn nữa người xây dựng ngôi miếu này cũng không đơn giản, chỉ sợ Hoài Ngọc huynh nghe xong lại càng cao hứng thêm!

Triệu Nhan lúc này lại cười lớn nói, lúc trước hắn theo lão Phúc sau khi nghe ngôi miếu Tôn Tẫn đã bị hoang phế, ngay lập tức quyết định chọn địa điểm này làm nơi huấn luyện, bởi vì nơi này quả thực chính là chuẩn bị là trường quân đội Đại Tống tương lai.

- Ồ, là ai vì Tôn Tẫn xây dựng ngôi miếu này?

Dương Hoài Ngọc nghe đến đó có chút kích động nói, Tôn Tẫn là bậc thầy binh pháp nổi danh trong lịch sử, phía sau truyền thuyết binh pháp Tôn Tử chính là Tôn Tử soạn, bản thân nếu có thể tại miếu thờ của ông huấn luyện binh lính, truyền ra cũng là một câu chuyện được mọi người ca tụng.

- Ha ha, ngôi miếu này mặc dù dùng để thờ cúng Tôn Tẫn đấy, nhưng lại là xây dựng thời Đường triều, hơn nữa theo Huyện chí ghi lại, năm đó Đệ nhất danh tướng Lý Tĩnh thời Sơ Đường tiêu diệt đường rút quân của Đột Quyết qua nơi này, nghe nói nơi này đã từng là nơi Tôn Tẫn trú binh, lúc ấy cũng hết sức cảm thấy hứng thú, vì thế liền từ trong chiến lợi phẩm giành được ở Đột Quyết xuất ra một bộ phận, lấy của cải bán thành tiền mặt xây dựng ngôi miếu Tôn Tẫn này, sau này nhiều lần xây dựng thêm, nhưng đáng tiếc đến thời Đường mạt, ngôi miếu Tôn Tẫn hương khói không tệ này trong chiến tranh cũng bị phá hủy.

Khi Triệu Nhan nói đến cuối cùng, cũng không khỏi có chút thổn thức, một ngôi miếu thờ thế hệ bậc thầy quân sự lại bị phá hủy trong chiến tranh, theo phương diện nào đó mà nói cũng là một loại mỉa mai.

Tuy nhiên Dương Hoài Ngọc nghe ngôi miếu Tôn Tẫn không ngờ là do Lý Tĩnh xây dựng, hơn nữa còn là dùng chiến lợi phẩm tiêu diệt Đột Quyết mang đến xây dựng, cái này càng làm cho y vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới ngôi miếu thờ không có danh tiếng gì này, không ngờ lại liên quan đến hai đời bậc thầy binh pháp. Khó trách Quận vương sẽ chọn chỗ này làm nơi luyện binh, nếu là mình có thể từ chỗ này thao luyện ra một đám tướng tài, vậy ngày sau chẳng phải là cũng có thể đánh đồng cùng với Tôn Tẫn, Lý Tĩnh?

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng trên mặt Dương Hoài Ngọc, Triệu Nhan cũng là trong lòng cười thầm, vốn hắn chỉ muốn để Dương Hoài Ngọc giúp đỡ mình chuyện giảm béo đám mập mạp kia, nhưng không nghĩ tới y trong lúc vô ý lại phát ra tia sáng thần kỳ, lại làm cho Triệu Nhan càng có dự tính sâu thêm một tầng, có lẽ mình có thể mượn dùng cơ hội này, giúp Đại Tống xây dựng lên trường quân đội, lấy lai lịch của Dương Hoài Ngọc, làm một giáo viên quân sự tuyệt đối không có vấn đề gì, mà những người cần giảm béo kia hoặc xuất thân nhà tướng, hoặc chính là Hoàng tộc, những người Hoàng tộc đó thì bỏ đi, nhưng nếu những người xuất thân nhà tướng kia có thể xuất ra một hai người tài, như vậy trên cơ sở tại nơi này, liền có thể đem giáo dục quân sự Đại Tống duy trì lâu dài thêm, ngày sau Đại Tống cũng sẽ không còn vì vấn đề trong quân không có tướng mà rầu rĩ.

Tuy rằng trong lòng Triệu Nhan đã có ý tưởng thành lập trường quân đội, nhưng chuyện này hắn cũng không có nói với bất kỳ người nào, thậm chí Dương Hoài Ngọc cũng chỉ là ấp ủ bồi dưỡng nhân tài cho nhà tướng, do đó muốn chia sẻ gánh nặng cho phụ thân mình, căn bản không biết trong lòng Triệu Nhan tính toán mở trường quân đội.

Sở dĩ Triệu Nhan giữ bí mật, chủ yếu xuất phát từ hai điểm cân nhắc, đầu tiên là ý tưởng trường quân đội này vô cùng không thuần thục, hắn ở tiền thế hiểu rõ cũng không nhiều lắm về trường quân đội, cho nên hắn cũng không nắm chắc là có làm ra thành tích hay không? Thứ hai là thân phận của hắn quá mức mẫn cảm, nếu để người khác biết hắn nhúng tay vào chuyện quân đội, có thể sẽ dẫn tới sự vây đánh của tập đoàn quan văn.

Cũng chính là suy xét đến những mặt trên, cho nên Triệu Nhan mới quyết định tạm thời giữ bí mật chuyện này, dù sao những người muốn giảm béo kia là người khác chủ động đưa tới, tự mình đánh vào chiêu bài giảm béo đối với bọn họ tiến hành dạy học quân sự, cho dù sau này bị người khác biết được, cũng sẽ chỉ cho hắn là càn quấy, dù sao ai sẽ tin tưởng hơn một trăm tên mập kia sau này sẽ làm tướng tài của Đại Tống? Lùi thêm bước nữa mà nói, cho dù là có người biết tính toán chính xác của hắn, hắn cũng có thể thề thốt phủ nhận, dù sao lấy thân phận của hắn, chỉ cần tự mình không nhận lỗi, người khác cũng không có biện pháp tóm hắn.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhan cũng dậy sớm, trong đó lão Phúc bọn họ ngày hôm qua đã chuẩn bị xong đồ vật này nọ, sau khi ăn xong điểm tâm, Triệu Nhan mang theo người một nhà trở lại quận vương phủ trong thành Khai Phong, đèn lớn trước cửa phủ vẫn chưa dựng xong, nhưng hôm nay là ba mươi tết, tất cả đám thợ thủ công đều nghỉ về nhà rồi, chỉ để lại một cái giá trơ trọi ở đó, đợi đến đầu năm mới sẽ bắt đầu tiếp tục xây dựng.

Tuy nhiên Triệu Nhan ở Quận vương phủ cũng không có nán lại bao lâu, bởi vì dựa theo quy củ, ngày ba mươi của năm cũ này hắn phải tiến cung chúc tết Triệu Thự và Cao Thái hậu, nhân tiện ăn bữa cơm đoàn viên, hơn nữa chẳng những hắn phải đi, Tào Dĩnh và Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa toàn bộ cũng phải đi, tuy nhiên là một Hoàng tử đã thành thân, Triệu Nhan sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên là có thể trở lại trong nhà mình gác đêm rồi. Mặt khác còn có vị Tứ đệ của Triệu Nhan kia là Triệu Quần, cũng bị cùng đưa tới trong cung, tuy nhiên nó cũng muốn cùng ở trong cung gác đêm với Triệu Thự, dù sao nó vẫn là con nít.

Triệu Nhan cũng biết cái quy củ này, hơn nữa hắn cũng sớm có tính toán, trước đó hắn và Dương Hoài Ngọc chế tạo chính là cái sa bàn thành Đông Kinh kia, vừa vặn đúng cơ hội này mang vào trong cung, phỏng chừng đến lúc đó sau khi Triệu Thự biết sử dụng sa bàn, nhất định sẽ hết sức cao hứng. Mặt khác Triệu Nhan cũng đang nghĩ, mình có nên đem dự định trường quân sự nói cho Triệu Thự hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio