Bắc Tống Nhàn Vương

chương 182: chuẩn hóa quân sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hừ, thật là quá đáng, ba đời Dương gia đều làm tướng, mỗi người đều là đại tướng tài, cái tên Dương Hoài Ngọc kia ta cũng có nghe qua, nghe nói từ nhỏ y lớn lên trong quân đội, khi mười mấy tuổi cũng đã lập được nhiều chiến công, ngày sau rất có thể tiếp nhận Dương lão tướng quân trở thành trụ cột nhà tướng, thật không nghĩ đến một nhân tài như vậy, lại bị người cố ý đè ép, chẳng lẽ Đại Tống ta ngay cả người tài như vậy cũng không tha sao?

Nghe xong chuyện gặp được Dương Hoài Ngọc, Triệu Húc tuổi trẻ hùng hồn đầu tiên hừ lạnh một tiếng nói, trước kia y cũng biết chuyện nhà tướng chịu chèn ép của quan văn, nhưng không nghĩ rằng lại bị chèn ép kịch liệt như thế, khó trách mấy năm nay nhân tài nhà tướng điêu tàn.

Tuy nhiên so với sự nóng nảy của Triệu Húc, trên mặt Triệu Thự tuy rằng cũng lộ ra vài phần bất mãn, nhưng cũng không nói liền, mà sau khi trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới mở miệng nói:

- Năm đó Thái Tổ dùng rượu tước binh quyền, vốn là định ra lề lối dùng văn trị quốc, võ tướng tự nhiên chịu đè ép gấp bội, tiểu tử Dương gia là một nhân tài, lần trước ta cũng có lòng đề bạt, cho nên mới để y thống lĩnh một đội cấm vệ đi bảo vệ quý phủ của Tam ca nhi, không nghĩ tới cuối cùng không ngờ lại rơi vào kết quả như vậy.

Nghe ý tứ trong lời nói của Triệu Thự, tuy rằng đáng tiếc cho nhân tài Dương Hoài Ngọc này, nhưng hình như cũng không có dự định vì đối phương mà chủ trì công đạo, điều này làm cho Triệu Húc và Triệu Nhan đều sửng sốt, liền sau đó Triệu Húc lo lắng nói:

- Phụ thân, Dương Hoài Ngọc là một đại tướng tài, hiện tại Đại Tống ta có hai tên cường địch Tây Hạ và Bắc Liêu này, chính phải cần nhân tài như Dương Hoài Ngọc, phụ thân nhất định phải vì y chủ trì công đạo ạ!

Chỉ thấy sau khi Triệu Thự nghe được lời của Triệu Húc, thở dài một tiếng nói:

- Dĩnh nhi con nghĩ đơn giản quá rồi, chèn ép Dương Hoài Ngọc không phải quyết định của tên quan văn nào đó, mà là hành động của cả một tập đoàn quan văn ngầm thừa nhận. Thậm chí theo bọn họ, làm như vậy đã hình thành một quy tắc và truyền thống, chỉ có duy trì truyền thống như vậy, mới có thể khiến cho một tập đoàn quan văn đáng kể cầm giữ triều chính, nếu có người dám phá hỏng truyền thống này, như vậy chính là kẻ thù của toàn bộ tập đoàn quan văn, cho dù vi phụ là Hoàng đế, cũng không thể bởi vì một người Dương Hoài Ngọc như thế, mà phá hỏng truyền thống này, nếu thế sẽ gây cho vi phụ phiền toái lớn đấy!

Nghe được lời của Triệu Thự, Triệu Húc mới đầu có chút không phục. Tuy nhiên tính cách của y mặc dù có chút nôn nóng, nhưng dù sao cũng không phải người thường, rất nhanh đã nghĩ thông suốt khớp nối trong đó, điều này làm y cuối cùng cũng không kìm được thở dài một tiếng, nhìn sa bàn trước mắt không nói gì nữa. Chỉ có điều trong lòng của y vẫn hết sức không cam lòng. Đặc biệt nghĩ đến lúc mình sau này kế vị, cũng phải chịu sự chế ước của các quan văn, điều này càng làm cho y không cam tâm.

Nhìn thấy bộ dáng không cam tâm của Triệu Húc. Lại nhìn Triệu Thự tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng có chút thần sắc bất mãn, lúc này Triệu Nhan chợt cười nói:

- Phụ thân và đại ca hai người không cần vì chuyện của Dương Hoài Ngọc mà lo lắng, hiện tại y đã tìm được việc thích hợp hơn để làm, hơn nữa cũng không kém hơn so với nhậm chức trong quân!

Nghe Triệu Nhan nói, hai người Triệu Thự và Triệu Húc đều sửng sốt, ngay sau đó Triệu Húc vội vàng mở miệng nói:

- Tam ca nhi, lời của đệ là có ý gì, Dương Hoài Ngọc bây giờ không phải là bị ném tới đó không ai để ý đến đấy ư, làm sao không thể kém hơn so với nhậm chức trong quân?

- Ha ha, vốn Hoài Ngọc huynh sau khi bị cố ý chèn ép, cả người có chút chán ngán thất vọng, cho nên ta phải đi an ủi y, sau đó lại giúp y tìm một chuyện quan trọng khác để làm, chuyện này nếu làm xong, tuyệt đối quan trọng hơn so với chuyện y trực tiếp đi nhậm chức!

Triệu Nhan cố ý úp úp mở mở nói.

- Nhan nhi, Dương Hoài Ngọc rốt cuộc được con sắp xếp làm cái gì, chẳng lẽ trên đời này còn có chỗ thích hợp với y hơn so với quân đội?

Lúc này Triệu Thự cũng có chút nhịn không được, liền mở miệng truy vấn.

- Ha ha, mấy ngày hôm trước không phải đại ca đưa đến nơi ta đó không ít người để giảm baéo sao, cộng thêm những người trước đó nữa, chung vào một chỗ đã có gần hai trăm người, ta định đem những người này giao cho Dương Hoài Ngọc, để y luyện tập nghiêm khắc, giúp những người đó giảm béo!

Triệu Nhan mở miệng cười ha hả nói, nhưng hắn cố ý không nói chuyện trường quân đội.

Triệu Thự và Triệu Húc nghe thấy Triệu Nhan chỉ là để Dương Hoài Ngọc giúp đỡ hắn huấn luyện người giảm béo, lúc ấy cũng cảm thấy hơi dở khóc dở cười, theo bọn họ, một đại tướng tài như Dương Hoài Ngọc, cuối cùng lưu lạc trở thành giúp người giảm béo, đây quả thực là một chuyện vô cùng đáng buồn, làm sao có thể so với chuyện làm tướng quân?

Nhìn đến bộ dáng thất vọng của Triệu Thự và Triệu Húc, Triệu Nhan cũng lại cười khà khà nói:

- Phụ thân và đại ca hai người ngàn vạn lần không nên xem thường chuyện giảm béo này, vốn lúc vừa mới bắt đầu, ta chỉ muốn để Dương Hoài Ngọc dùng phương pháp luyện binh, để cho những người giảm béo kia vận động thêm một chút, nhưng Dương Hoài Ngọc cũng là một người rất nghiêm túc, y cho rằng nếu muốn luyện binh, vậy nhất định phải luyện ra một tinh binh, vừa khéo những người giảm béo này đều là người nhà tướng, tự nhiên càng không thể kém như người thường.

Khi nói tới đây, Triệu Nhan dừng một chút rồi nói tiếp:

- Lúc ấy ta nghe được lời của Dương Hoài Ngọc, trong lòng bỗng nhiên vừa động, nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là Đại Tống ta vì phòng ngừa lại xuất hiện loạn võ tướng Đường Mạt, bởi vì đối với quân đội sẽ tiến hành tách rời binh tướng, bình thường các nơi tướng phòng giữ có trách nhiệm luyện binh, nhưng lại không có quyền điều động quân đội, chỉ có khi gặp chiến tranh, triều đình mới có thể phái tướng quân thống lĩnh quân đội, chính như vậy mới đề phòng được võ tướng mạo hiểm phát triển lớn mạnh, nhưng cũng đồng thời hạ thấp sức chiến đấu của quân đội, dù sao tạm thời bổ nhiệm tướng quân đối với quân đội địa phương vẫn chưa quen thuộc, quan tướng quân đội cấp dưới cũng giống vậy không phục tướng quân cấp trên mới điều tới, kết quả tướng không biết quân, dưới tình huống quân không biết tướng, chỉ sợ cuối cùng ngay cả một nửa thực lực quân đội cũng khó mà phát huy được.

Nghe Triệu Nhan bỗng nhiên phân tích nhược điểm nảy sinh của quân đội Đại Tống, Triệu Thự và Triệu Húc đều có chút kinh ngạc, chỉ thấy bọn họ liếc nhau, sau đó Triệu Thự mở miệng nói:

- Nhan nhi con nói không sai, quân đội Đại Tống ta đích thực có điểm yếu như vậy, nhưng vấn đề này gần như là nan giải đấy, nếu để cho tướng quân nắm giữ một quân đội đáng kể, đích thực trên chiến trường có thể phát huy thực lực thật sự của quân đội này, nhưng sẽ mang đến nguy hiểm cho triều đình, cho nên chỉ có thể thực hiện chế độ tách rời binh tướng, Đại Tống ta lập quốc tới nay, gần như không có chuyện tướng lĩnh phản loạn, cũng chính là công lao của chế độ tách rời binh tướng này.

- Phụ thân sai lầm rồi, vấn đề này không phải là không có cách nào giải quyết, Nhi thần ở đây có một cách vừa khéo có thể duy trì chế độ tách rời tướng sĩ, đồng thời cũng có phương pháp có thể tăng cường thêm sức chiến đấu của quân đội Đại Tống ta!

Triệu Nhan lúc này lại cười ha hả nói.

- Cách gì?

Triệu Húc lúc này vẻ mặt vội vàng nói, chuẩn bị làm Thái tử Đại Tống rồi, không ai càng bức thiết muốn thay đổi hiện trạng quân đội Đại Tống hơn so với y.

- Đại ca trước tiên không nên gấp gáp, huynh trước hết nghe ta nói một ví dụ!

Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Triệu Húc, Triệu Nhan lại khẽ mỉm cười nói:

- Hiện tại ta đảm nhiệm cố vấn của Quân Khí Giám, cũng trong thời gian này, ta phát hiện Quân Khí Giám sản xuất vũ khí có một vấn đề lớn, ví như lấy phát minh nỏ pháo của ta làm ví dụ, mấu chốt nhất chính là sức xoắn lò xo trên hai cánh tay nỏ, loại lò xo này giống nhau đều là chế tác thành đôi đấy, hơn nữa cũng dễ dàng hư hỏng nhất, nhưng ta phát hiện nếu như trong đó một cái lò xo bị hỏng, đám thợ thủ công thường thường sẽ đem cái lò xo đang tốt còn lại kia vứt đi, sau đó thay một cặp lò xo mới, đây là bởi vì nỏ pháo yêu cầu chia đều sức mạnh của sức xoắn lò xo, đám thợ thủ công khi sản xuất lò xo lực xoắn căn bản không có một tiêu chuẩn, cho nên đối với sức mạnh của mỗi lò xo đều có khác biệt nhất định, điều này cũng khiến cho lò xo chỉ cần hỏng một cái, cái còn lại cũng liền vô dụng, tạo thành lãng phí rất lớn.

Khi Triệu Nhan nói tới đây, cố ý dừng lại liếc mắt một cái nhìn Triệu Thự và Triệu Húc, kết quả phát hiện hai người này đều là vẻ mặt mơ màng, xem ra đều không rõ vì sao Triệu Nhan lại nói những thứ này?

Nhìn đến đây, Triệu Nhan lại tiếp tục nói:

- Sau khi phát hiện vấn đề này, ta đề ra cho Thẩm Quát và Tô Thức một yêu cầu, đó là để bọn họ dựa theo phương pháp bắn của lò xo mà phân chia thành ba loại đại, trung, tiểu, trong đó cùng một loại lò xo sức xoắn sản xuất cũng phải có vật liệu và trình tự nghiêm ngặt, để bảo đảm một cỡ lò xo sức xoắn này đều có thể thông dụng, làm như vậy chẳng những sản xuất lò xo sức xoắn nhanh hơn, đồng thời cũng giảm bớt lãng phí, đây là phương diện chuẩn hóa công nghiệp sản xuất quân sự, loại chuẩn hóa này chẳng những có thể dùng ở lò xo sức xoắn, cũng có thể dùng ở sản xuất vũ khí khác, thậm chí còn có thể dùng vào việc xây dựng quân đội!

Nghe được một câu cuối cùng của Triệu Nhan, Triệu Thự và Triệu Húc đều là tinh thần chấn động, mơ hồ đoán được ý tứ của Triệu Nhan. Chỉ thấy sau khi Triệu Thự trầm tư thật lâu, cuối cùng rốt cuộc mở miệng nói:

- Ý của Nhan nhi con ta hiểu, con là muốn đem quân đội cũng dùng một tiêu chuẩn huấn luyện ra, để cho quân đội cả nước đều chung một hình dạng, cứ như vậy, ngày sau bất kể người tướng lĩnh nào chỉ huy quân đội, cũng có thể trong thời gian nhanh nhất hiểu rõ quân đội, sau đó phát huy ra được thực lực quân đội này.

Tuy nhiên Triệu Thự vừa dứt lời, Triệu Húc cũng nhíu chặt mày nói:

- Ý tưởng này của Tam ca nhi không khỏi có chút ngây thơ rồi, quân đội là do binh lính và quan tướng cấu thành, mỗi người đều có ý tưởng và yêu ghét của riêng mình, làm sao có thể đem bọn họ dùng một loại tiêu chuẩn huấn luyện ra?

Khi nói tới đây, Triệu Húc dừng lại một chút lại nói tiếp:

- Mặt khác bao quát lại mà nói, cho dù là đem quân đội cả nước huấn luyện thành một hình dạng, cũng không thể cam đoan tùy tiện phái một quan tướng, liền có thể để những quân lính đó ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ huy, đặc biệt là những quan tướng cấp dưới kia trong quân đội, bọn họ hiểu rõ quân đội mình nhất như thế, nếu phái đi một tướng quân hạng vô danh, chỉ sợ căn bản không thể áp đảo bọn họ nghe theo chỉ huy, loại chuyện này ở trong quân Đại Tống ta đã không phải là chuyện gì mới mẻ.

- Đương nhiên là có khả năng, đại ca huynh cũng nói rồi, quân đội là do quan tướng và binh lính cấu thành, trong đó các cấp quan tướng chính là khung xương của quân đội, mà binh lính chính là máu thịt trên khung xương, chỉ cần đem khung xương xây dựng xong rồi, như vậy máu thịt còn dư tự nhiên sẽ dựa vào khung xương mà sinh trưởng, đến lúc đó cũng sẽ trưởng thành thành hình dạng chúng ta cần, cho nên chúng ta chỉ cần huấn luyện ra một đám có tư tưởng giống nhau, quan tướng có mục tiêu giống nhau là được rồi, đến lúc đó cấp dưới trong quân đội đều là những quan tướng này đảm đương, tướng lĩnh phái đi cũng là từ trong những quan tướng này, bài xích giữa bọn họ tự nhiên cũng nhỏ đi nhiều, chỉ cần tướng lĩnh phái đi không phải hạng người vô dụng, tự nhiên sẽ có biện pháp trong thời gian ngắn nhất thu phục lòng quân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio