Trên một tòa lầu trong nhà Âu Dương Tu, Âu Dương Uyển Linh nằm trên chiếc giường gấm ấm áp, nhưng bất luận thế nào cũng không thể ngủ được, trằn trọc trở mình gần một canh giờ, trong đầu vẫn luôn nhớ tới chuyện vừa rồi. Bài thơ nhận được trước cửa phủ đó, cuối cùng lại ngồi dậy, ôm chăn gấm khẽ nói: - Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó.
Chiếc đèn, ánh trăng, hói lửa, nhạc khí, xã vũ phía trên đó, đan xen vào niềm vui Nguyên Tịch, cô gái hóa trang phía dưới khiến cho người ta hoa mắt đó hóa ra đều chỉ là vì một người trong lòng mà làm, mà viết. Nếu không có người này ở đây, tất cả điều đó đều không có ý nghĩa. Mà người con gái ở ánh đèn đó là ai? Điều này đương nhiên là không cần hỏi cũng biết, dù sao bài thơ này chính là để tặng Âu Dương Uyển Linh.
Nghĩ tới những điều này, Âu Dương Uyển Linh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Đặc biệt là nhớ tới cô bé đưa bài thơ đó nói, đây là một chàng thanh niên tặng cho mình, càng khiến cho Âu Dương Uyển Linh lại có cảm giác ngọt ngào trong nỗi ngượng ngùng. Nói ra từ sau khi chuyện của nàng và Triệu Nhan lưu truyền ra ngoài, không có chàng trai nào tỏ ý ái mộ nàng, càng không có ai tới nhà cầu hôn. Nhưng không ngờ chuyện này vốn chính là trong tết Nguyên Tiêu, chính là ngày hội nam nữ thanh niên bày tỏ sự ái mộ lẫn nhau. Thậm chí có một người đàn ông đã làm một bài thơ hay như vậy tặng mình.
- Có thể viết ra bài thơ hay như vậy, tất nhiên là một người đàn ông tài hoa, chỉ là không biết tuổi tác của hắn ta bao nhiêu, đã kết hôn hay chưa nha chết tiệt, sao ta lại nghĩ tới những chuyện này? Âu Dương Uyển Linh nghĩ tới người đàn ông làm thơ tặng mình đó không khỏi ngượng ngùng, bỗng lấy chăn phủ lên mặt mình, nằm lăn lộn trên giường.
Đêm nay, Âu Dương Uyển Linh vì một bài thơ mà mất ngủ, mãi cho tới bữa sáng hôm sau dù vì ngủ không đủ mà có chút mệt mỏi, nhưng lại luôn nở nụ cười ngọt ngào. Điều này đã khiến cho Âu Dương Tu và phu nhân của ông Tiết Tthị đều rất kinh ngạc. Thật không dễ dàng gì chờ tới khi xong bữa sáng, Âu Dương Uyển Linh quay về nghỉ ngơi, Tiết thị liền gọi người hầu tới hỏi chuyện hôm qua đi cùng với Âu Dương Uyển Linh. Kết quả là không bao lâu sau, Tiết thị đã vui mừng trở lại.
- Phu nhân thấy thế nào? Nhìn bộ dạng của Uyển Nhi hôm nay, hình như là hết sức vui vẻ đấy, liệu có phải hôm qua đã gặp chuyện gì không? Âu Dương Tu thấy Tiết thị đi vào, liền quan tâm hỏi. Là người từng trải, ông mơ hồ nhận thấy cháu gái có điều gì khác thường.
Nghe thấy câu hỏi của trượng phu, nụ cười trên mặt Tiết thị càng tươi hơn: - Hôm qua Uyển Linh đi thưởng thức hội đèn, hôm nay quay về liền biến thành bộ dạng như vậy. Trước đây khi con gái chúng ta chưa xuất giá, trong hội đèn đã gặp được chàng trai ngưỡng mộ, cũng là dáng vẻ này, cho nên thiếp dám khẳng định Uyển Linh chắc chắn là gặp được chàng trai trong lòng rồi!
Âu Dương Tu nghe thấy cháu gái gặp được người đàn ông trong mộng, trong lòng cũng thấy vui, liền hỏi: - Phu nhân, vừa rồi bà đã hỏi người làm chưa? Uyển Linh hôm qua rốt cuộc là đã gặp người đàn ông thế nào?
Nghe thấy trượng phu hỏi thân phận người đàn ông trong lòng cháu gái, Tiết Thị lại lộ rõ vẻ nghi ngờ nói: - Tướng công có điều không biết vừa rồi ta đã hỏi người hầu rồi. Hôm qua Uyển Linh ngay từ đầu đã gặp gỡ đám tỷ muội ở Hồi Thủ Lầu, căn bản không có tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào. Sau đó, sau khi kết thúc buổi gặp mặt, lúc này cùng Bảo An Công chúa và đám người Quảng Dương Quận Vương phi đi du ngoạn trên phố Ngự Nhai. Từ đầu tới cuối cũng không có gặp bất kỳ người đàn ông nào ngoài Quận Vương Quảng Dương Triệu Nhan. Vốn tất cả đều rất bình thường, nhưng trước khi Uyển Linh về tới cửa phủ, bỗng có người mang thư tới, phía trên hình như là một bài thơ. Sau khi Uyển Linh đọc xong liền có vẻ như mất hồn mất vía, cho nên vấn đề vẫn là bắt đầu từ bài thơ đó. Người tặng thơ nói là một chàng trai tặng cho Uyển Linh, nhưng lại không nói thân phận của đối phương.
Nghe tới đây, Âu Dương Tu cũng không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, vuốt râu hồi lâu mới lên tiếng:
- Có lẽ là thanh niên trẻ tuổi mặt mỏng, cho nên không dám để lại danh tính thật sự. Nhưng điều này cũng không có liên quan gì, nếu là đối phương chủ động tặng thơ, hơn nữa cũng có lẽ biết thân phận của Uyển Linh. Như vậy, có lẽ không bao lâu nữa sẽ nhờ người tới nhà cầu hôn.
Âu Dương Tu cũng là theo lý thường mà suy đoán, dù sao tết Nguyên Tiêu vốn chính là cơ hội nam nữ thanh niên viện cớ thưởng đèn xem xét nam nữ trong lòng mình. Nếu người đàn ông đó tặng thơ cho cháu gái mình, có lẽ không để ý tới những lời đồn đại về Âu Dương Uyển Linh. Cứ như vậy, rất có khả năng sẽ tới nhà cầu hôn. Tới khi đó chỉ cần chàng trai này không quá kém, Âu Dương Tu nhất định sẽ đồng ý. Dù sao Âu Dương Uyển Linh có thể gặp được một người đàn ông như vậy quả thực là khó mà có được, chỉ tiếc là Âu Dương Tu không biết chuyện này thực sự là một người phụ nữ tốt bụng khác làm chuyện xấu.
- Dương Tam tỷ, muội quá làm càn rồi, sao có thể làm ra chuyện này chứ? Trong Quận Vương phủ của Triệu Nhan, Bảo An Công chúa rất giận nói. Người hầu trong phòng đều bị cô đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa. Chỉ có điều so ra, Thọ Khang Công chúa lúc này lại có vẻ mặt ấm ức.
- Ta. Ta chỉ là không muốn để Uyển Linh muội muội nản lòng thoái chí, cho nên mới nghĩ ra một cách như vậy, cũng là xuất phát từ ý tốt. Chỉ thấy Thọ Khang Công chúa chu cái miệng ra nói. Bài thơ đó chính là nàng sai người tặng cho Âu Dương Uyển Linh. Hơn nữa còn cố ý để đối phương hiểu lầm là một chàng trai đã tặng. Sáng nay Thọ Khang Công chúa đắc ý nói chuyện này ra cho tỷ tỷ biết, nhưng không ngờ lại bị tỷ tỷ chỉ trích. Điều này khiến cho nàng cảm thấy ấm ức vô cùng.
- Ngươi. Ngươi đây là ý tốt cái gì chứ? Vẻ mặt tức giận của Bảo An Công chúa có chút tái nhợt đi. Cô không ngờ muội muội của mình lại làm chuyện hồ đồ như vậy, tặng bài thơ đó rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm cho Âu Dương Uyển Linh. Vốn Âu Dương Uyển Linh vì chuyện không lập gia đình được mà muốn xuất gia, bây giờ nhận được bài thơ như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
- Tỷ tỷ nghĩ mà xem, Uyển Linh muội muội không lập gia đình được đều là vì tam ca nhi. Thậm chí bây giờ đang muốn xuất gia. Nếu tam ca nhi biết chuyện, chắc chắn trong lòng càng thấy áy náy. Bây giờ ta tặng bài thơ đó cho Uyển Linh muội muội, chắc chắn có thể khiến cho cô ấy nghĩ rằng có một người đàn ông thích cô ấy. Như vậy, cô ấy chắc chắn cũng không muốn xuất gia nữa. Tam ca nhi cũng không thể vì vậy mà thấy áy náy. Đây lẽ nào lại không phải là chuyện tốt sao? Lúc này Thọ Khang Công chúa liền giải thích hợp tình hợp lý. Cô tới giờ cũng vẫn chưa nhận ra mình đã làm sai.
Nghe thấy lời của Thọ Khang Công chúa, chỉ thấy Bảo An Công chúa lấy tay lau trán, cười khổ nói: - Tam tỷ sắp tuổi rồi, sao làm việc lại không tính tới hậu quả như vậy? Cho dù là Uyển Linh muội muội thực sự tin có một người đàn ông thích cô ấy đi nữa, từ đó tạm thời từ bỏ ý định xuất gia. Nhưng sau này thì làm thế nào? Nếu người đàn ông đó mãi không xuất hiện, ngươi bảo Uyển Linh muội muội phải làm thế nào?
- Hả? Chuyện này. Tính cách của Thọ Khang Công chúa kích động, từ trước tới giờ nghĩ tới cái gì là làm cái đó ngay. Vốn không hiểu được tính toán lâu dài, bây giờ thấy tỷ tỷ nhắc nhở, điều này khiến cô cuối cùng đã bừng tỉnh lại. Cách này của mình dù có thể giấu được nhất thời, nhưng lại không thể giấu được cả đời, thậm chí nói không chừng còn có thể phản tác dụng.
Thấy muội muội hiếu động của mình trầm mặc không nói, Bảo An Công chúa thở dài một tiếng phân tích cho cô: - Nếu người đàn ông đó vẫn mãi không xuất hiện, Uyển Linh muội muội chắc chắn sẽ cho rằng đối phương có lẽ ban đầu không biết gì tới những lời đồn đó của cô ấy. Sau đó biết chuyện liền chú ý tới, do đó đã không liên hệ với Uyển Linh muội muội nữa. Cứ như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Uyển Linh muội muội càng thâm nản lòng thoái chí, thậm chí còn vì vậy mà làm những việc ngốc nghếch không chừng.
Nghe xong phân tích của tỷ tỷ, Thọ Khang Công chúa cũng sợ hãi, liền túm lấy tay Bảo An Công chúa nói: - Nhị tỷ, muội cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, tỷ mau nghĩ cách giúp muội đi!
Nhìn bộ dạng của muội muội, Bảo An Công chúa cũng không khỏi thở dài. Sau khi suy nghĩ một hồi, liền nói: - Tam tỷ, chuyện này ta cũng không nghĩ ra cách gì hết. Nhưng bài thơ đó của ngươi nếu là cướp từ tay Dĩnh nhi muội muội, Dĩnh nhi muội muội lại là người thông minh nhất trong số muội muội chúng ta. Cho nên, chi bằng chúng ta mời muội ấy tới, nói không chừng muội ấy sẽ nghĩ ra cách gì đó.
Lúc này Thọ Khang Công chúa cũng hoang mang lo sợ, nghe thấy đề nghị của tỷ tỷ liền đích thân đi mời Tào Dĩnh. Bởi vì hôm qua chơi tới quá nửa đêm, cho nên lúc này Tào Dĩnh vẫn chưa dậy. Kết quả là Thọ Khang Công chúa xông thẳng vào, sau đó kéo Tào Dĩnh ra khỏi giường. Sau khi giúp cô ấy mặc quần áo xong, lại kéo cô tới phòng của Bảo An Công chúa.
Lúc này Tào Dĩnh vẫn không hiểu gì, mãi cho tới sau khi gặp Bảo An Công chúa, đối phương mới kể lại một lượt chuyện tốt mà hôm qua Thọ Khang Công chúa đã làm. Kết quả là Tào Dĩnh nghe xong liền cười khổ nói với Thọ Khang Công chúa: - Tam tỷ quả là hồ đồ, sao có thể làm ra một chuyện như vậy với Uyển Linh tỷ tỷ chứ?
- Dĩnh nhi muội muội đừng có nói ta nữa, vừa rồi nhị tỷ đã mắng ta một trận rồi. Muội hãy mau giúp ta nghĩ cách làm thế nào giải quyết chuyện này đi! Thọ Khang Công chúa vẻ mặt đau khổ năn nỉ nói. Qua bài học lần này, cô đã thầm hạ quyết tâm, sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ cẩn thận mới hành động, tuyệt đối không thể manh động như vậy nữa.
Tào Dĩnh nghe tới đây lại cười khổ lần nữa nói: - Tam tỷ nói nhẹ nhàng mà khéo léo, loại chuyện này có thể có cách gì giải quyết chứ, trừ phi tỷ có thể dựa vào không biến ra một người sống, hơn nữa còn tài hoa phong lưu. Không những có thể xứng với Uyển Linh tỷ tỷ, mà còn phải cam tâm tình nguyện yêu Uyển Linh tỷ tỷ.
Thấy Tào Dĩnh cũng bó tay, Thọ Khang Công chúa cũng càng thêm ảo não và lo lắng. Nhưng cũng đúng lúc này, cô bỗng sáng mắt lên một lần nữa, nghĩ ra một cách nói: - Dĩnh nhi muội muội, nếu bài thơ đó là muội làm, vậy muội thấy như vậy có tốt không, dù chúng ta không thể dựa vào trống rỗng mà biến ra một người đàn ông ưu tú làm trượng phu của Uyển Linh muội muội, nhưng chúng ta có thể hư cấu một người đàn ông, sau này muội lại làm ra vài bài thơ nữa, cứ cách một thời gian sẽ tặng Uyển Linh muội muội. Như vậy dù không thể giải quyết được chuyện này, nhưng cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian.
Thấy chủ ý cùi bắp này của Thọ Khang Công chúa, Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa đều cười khổ nhìn nhau. Nhưng họ lại suy nghĩ lại, hình như cũng chỉ có cách này có thể thử được. Nhưng Tào Dĩnh rất nhanh đã nghĩ ra một chuyện, bất đắc dĩ nói: - Nhưng bài thơ đó lại không phải ta viết, mà là phu quân viết, chẳng lẽ chuyện này lại phải nói cho phu quân biết sao?
ng một bức thư nói: - Tỷ tỷ, đây là ca ca nhờ ta chuyển tới cho tỷ!
Âu Dương Uyển Linh nghe tới đây bỗng giật mình, liền nhận lấy bức thư mà không kịp nói gì, lại thấy bé gái đó quay người chạy vào đám người, thoáng chốc đã biến mất. Điều khiến cho Âu Dương Uyển Linh cảm thấy kỳ lạ, liền mở bức thư ra đọc nội dung bên trong. Kết quả là phát hiện bên trong lại là một bài thơ, liền khẽ hé đôi môi đỏ mọng đọc: - Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ.