Năm Trị Bình, Kỳ Nội, Tống, Bạc, Trần, Hứa, Nhữ, Thái, Đường, Dĩnh, Tào, Bộc, Tế, Đơn, Hào, Tứ, Lư, Thọ, Sở, Hàng, Tuyên, Hồng, Ngạc, Thi, Du Châu, Quang Hóa, Cao Bưu quân lũ lụt, quan sát kỹ, sợ trí cứu tế, quyên góp tô thuế.
Trên đây là một đoạn ghi chép trong lịch sử Đại Tống. Mặc dù chỉ là mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại ghi chép lại cảnh thủy tai rất lớn, hơn nữa cảnh thủy tai này còn xảy ra ở khu vực nòng cốt chính trị Đại Tống, lấy Khai Phong làm đầu, hàng chục châu phủ đều chịu ảnh hưởng của lũ lụt, nghiêm trọng nhất, thậm chí là cả châu phủ đều bị chìm ngập trong lũ lụt, khắp nơi trên mặt nước đều là tử thi trôi nổi, chỉ có số ít người dân chạy tới chỗ cao mới có may mắn sống sót.
So ra, thiên tai mà thành Khai Phong gặp phải vẫn không xem như là đặc biệt nghiêm trọng. Biện Hà, Thái hà, sông Kim Thủy và sông Ngũ Trượng là bốn con sông chính của thành Khai Phong. Nhưng dưới mưa bão, dòng chảy của bốn con sông này chảy ngược vào thành, khiến cho phần lớn thành Khai Phong đều bị chìm ngập, nơi sâu nhất đã nhấn chìm toàn bộ cư dân. Trên đường đi lại có thể đi thuyền, những chỗ nông thì ngập nửa nhà, có một số người dân đã chạy trước, có một số người không kịp chạy chỉ có thể trèo lên nóc nhà tìm sự sống.
Mặc dù Triệu Nhan là từ hậu thế xuyên việt tới, nhưng hắn không thể nhớ được hết mỗi một sự kiện trong lịch sử, ví dụ như đối với trận lũ lụt có ảnh hưởng lớn lần này, hắn không hề có ấn tượng gì, càng không có sự chuẩn bị trước. Kết quả là cuối cùng nước mưa đã trút xuống Quận Vương phủ, Triệu Nhan bất đắc dĩ đưa ra quyết định, dẫn theo người của Vương phủ tới biệt viện ngoài thành tạm lánh.
Quận Vương phủ Quảng Dương của Triệu Nhan ở phía tây nam thành Khai Phong, mà biệt viện lại ở thành đông. Cứ như vậy, trên con đường này đám người Triệu Nhan trước tiên cần phải từ Biện Hà đi qua cầu Hưng Quốc tự, đi vào đường phố lầu Tây Giác, sau đó lại từ đường Dũng Lộ đi thẳng xuống phía đông, xuyên qua đường Đông Thập Tự và đường Cựu Tào môn, biệt viện của Quận Vương phủ chính là nằm ở phía đông Cựu Tào Môn dặm về phía đông.
Lão Phúc thân là đại quản gia của Vương phủ, làm việc vô cùng đắc lực, chờ tới buổi chiều đã chuẩn bị xong chiếc xe lớn, trong đó Triệu Nhan và Tào Dĩnh cùng với mấy nha hoàn tùy thân ngồi một xe, xe còn lại phần lớn đều đóng một số tài sản. Ngoài ra còn có mấy chục người làm đi theo. Về phần trong phủ còn để lại không ít đồ đạc và người làm, họ sẽ lần lượt chia nhau đi tới biệt viện trong mấy ngày tiếp theo.
Khi đội xe của Triệu Nhan thông qua cầu Hưng Quốc tự trên Biện Hà, hắn thấy hai bên bờ sông đã bị ngập nước rồi. Hai bên cầu Hưng Quốc Tự cũng đã đọng rất nhiều khu nước sâu, khi xe của Triệu Nhan đi qua, bánh xe suýt chút nữa đã bị lún vào trong bùn không ra được, cuối cùng vẫn là Lão Phúc chỉ huy mười mấy gia đinh mới đẩy xe qua cầu được.
Trên phố Tây Giác Lầu và Dũng Lộ cũng đã đọng nước, nhưng không phải quá sâu, chỉ tới đầu gối người. Xe của Triệu Nhan dùng bốn ngựa kéo, nhưng cho dù như vậy, khi đi trong nước cũng không dễ dàng gì.
Trên phố cũng không phải chỉ có chiếc xe của Triệu Nhan. Hai bên xe Triệu Nhan cũng đầy người dân dẫn theo gia đình chạy nạn, nhà họ cũng giống như Quận Vương phủ, đều bị ngập nước, căn bản không thể ở lại được, thậm chí trong nhà cũng còn bị nguy hiểm, có trời mà biết được khi nào sẽ sập xuống, cho nên vẫn phải chạy ra ngoài cho an toàn một chút.
So với Triệu Nhan ngồi trên xe ngựa, người dân chạy nạn xung quanh mới là người bị hại của lũ lụt thực sự. Bất luận là nam nữ già trẻ, trên người đều mang theo túi lớn, bên trong đựng tất cả mọi thứ trong nhà có thể mang theo, cho dù là nồi niêu bát đĩa cũng mang theo bên mình. Người dân có điều kiện tốt một chút liền đi xe bò, trên xe ngồi cả nhà, do đàn ông đẩy xe. Trên xe có người già và trẻ nhỏ ngồi. Người phụ nữ vác bao lớn giúp đàn ông đẩy xe. Một số người dân kém hơn thì do đàn ông chọn đòn gánh, hai đầu đòn gánh đặt đồ đạc và con cái, phụ nữ và người già đều ở bên cạnh, đầy bùn đất tiến lên phía trước.
Triệu Nhan trên xe ngựa nhìn thấy thảm cảnh của những người dân chạy nạn đó hai bên đường, cuối cùng không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn vào trong xe ngựa của mình. Tào Dĩnh nằm đối diện với hắn, bây giờ đang ngủ ngon lành, chỉ là cơ thể nàng vẫn chưa được khỏe, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng. Hai nha đầu Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết dựa vào nhau, bây giờ cũng đang ngủ gà ngủ gật, chỉ có Cục Thịt Nhỏ tinh lực dồi dào, ôm một chân Tiểu Đậu Nha mần mò vui vẻ.
Sự bình yên trong xe và sự hoảng loạn bên ngoài xe đã hình thành sự đối lập rõ rệt. Mặc dù Triệu Nhan cũng rất thông cảm với người dân chạy loạn bên ngoài, nhưng hắn lại bất lực, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng là một người trong đám chạy loạn, mặc dù từ nhỏ hắn đã nhận được sự giáo dục mình phải vì người, nhưng người ta đều là vì bản thân, đặc biệt là Triệu Nhan ở thời tiền thế có sự từng trải khá là phong phú, sớm đã không phải là chàng thiếu niên đầy nhiệt huyết của năm đó. Hắn biết khả năng của mình là cực hạn, càng không phải là thánh nhân và đại anh hùng cứu quốc cứu dân. Hắn chỉ là một người bình thường có thân phận đặc biệt, có thể làm được chỉ có chăm sóc người bên cạnh mình tốt, sống cuộc sống của mình là được. Về phần cứu nạn này, đương nhiên có những tướng công trong chính sự nội đường đi lo lắng rồi.
Chờ sau khi xe ngựa của Triệu Nhan tới phố Dũng Lộ, phát hiện thấy tình hình ở đây còn tốt hơn những nơi khác rất nhiều, trên đường chỉ có một lớp nước nông, nhiều lắm chỉ ngập tới mắt cá chân, không hổ là một con đường gần hoàng thành nhất. Điều này khiến cho tốc độ tiến lên phía trước của đám người Triệu Nhan càng nhanh hơn nhiều, nhưng dù là như vậy, chờ tới khi họ ra khỏi cổng thành, trời cũng đã tối hoàn toàn rồi.
Lão Phúc dẫn theo đám người hầu đốt đuốc soi đường tiến lên phía trước, khi gặp đoạn đường có bùn lầy, họ sẽ dừng lại dùng cỏ lau phủ lên rãnh để tiện cho xe ngựa phía sau đi qua. Nhưng dù có như vậy, xe ngựa của đám người Triệu Nhan cũng vẫn đến mấy khe rãnh là không thể thoát ra được, dù sao ở thời kỳ Đại Tống này tất cả đều là đường bùn lầy, trong mưa ngập lên đều biến thành đầm lầy. Lúc trước ở trong thành còn khá hơn chút, một mặt vẫn còn khá hơn tình hình mặt đường trong thành, hai là cho dù bị lún trong bùn cũng có thể tiêu chút tiền để tìm một số thanh niên là nạn dân đi qua giúp. Nhưng sau khi xuất thành, không những đường càng kém, trời cũng đã tối rồi, lúc này muốn tìm một người giúp đỡ cũng không thể tìm được, chỉ có thể dựa vào gia đinh của Vương phủ mình.
- Á?
Triệu Nhan bỗng nhiên cảm thấy bên xe của mình nghiêng sang bên trái, Tào Dĩnh và đám người Tiểu Đậu Nha trong xe cũng đều bị đánh thức, ai nấy đều mở trừng mắt đầy mơ hồ nhìn Triệu Nhan.
- Không sao, có lẽ là xe đã bị trượt vào trong rãnh rồi, Lão Phúc sai người đi xử lý ngay!
Triệu Nhan cười nhạt nói. Bây giờ họ đã ra ngoài thành nửa canh giờ rồi, nếu ở vào thời kỳ bình thường, sớm đã đi được dặm đường, nhưng mặt đường lầy lội lại gây trở ngại cho tốc độ của họ, lúc này xem như vừa mới đi được một nửa.
Triệu Nhan vừa nói dứt lời, liền nghe thấy Lão Phúc ở bên ngoài xe gọi người tới đẩy xe. Tiếp theo đó Triệu Nhan lại cảm giác xe của mình được người ta đẩy, phu xe phía trước cũng liều mạng quất ngựa. Nhưng lần này hình như là đã càng lún sâu hơn, xe ngựa được đẩy mấy lần, nhưng lại không có ra khỏi hố bùn, Lão Phúc bên ngoài tức giận quát nạt những gia đinh đẩy xe đó không cố gắng.
- Các người ở trong xe đừng có nhúc nhích, ta ra ngoài xem xem!
Triệu Nhan nói xong không chờ đám người Tào Dĩnh kịp phản ứng, liền đẩy cửa xe bước ra ngoài. Kết quả là lúc này hắn phát hiện mưa trên trời đã ngớt nhiều, đèn đuốc cũng có thể cháy trong mưa, thắp sáng xung quanh, chỉ có điều lọt vào tầm mắt đều là cảnh lầy lội.
Sau khi Triệu Nhan nhảy xuống khỏi xe ngựa, kết quả là nhìn thấy trong số người đẩy xe không những có gia đinh trong phủ, ngay cả những hộ vệ của Vương phủ đó cũng tham gia vào, chỉ là những người này mặt đầy bùn đen, ai nấy cũng đều là bộ dạng mệt mỏi vô cùng. Cho dù là Lão Phúc bên cạnh nhảy chân lên mắng, họ cũng thực sự không còn chút sức lực nào để đẩy xe.
- Lão Phúc, không cần mắng nữa, hộ vệ và gia đinh hôm nay đều đã hết sức rồi.
Triệu Nhan lúc này cũng lên tiếng. Lão Phúc và đám hộ vệ gia đinh đó nhìn thấy Triệu Nhan đã xuống xe, điều này khiến cho họ đều kinh ngạc, liền quay về phía hắn hành lễ.
- Tham kiến Quận Vương!
Nhìn thấy những hộ vệ và gia đinh mệt mỏi này, Triệu Nhan mỉm cười gật đầu, sau đó mới lên tiếng:
- Ta biết hôm nay đi đường ít nhiều cũng đã làm mệt mỏi các vị rồi, mọi người bây giờ cũng đều đã mệt, nhưng hiện tại chúng ta còn cách biệt viện cũng chỉ còn lại mấy dặm đường, chỉ cần tới bên đó, không những nước nóng có thể tẳm rửa, còn có cơm nóng có thể ăn. Ngoài ra bổn vương tuyên bố, tất cả những người tham gia chuyển nhà hôm nay, mỗi người đều được thưởng trăm văn tiền, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Đa tạ quận vương ban thưởng!
Những hộ vệ và gia đinh này nghe thấy có thưởng tiền, ai nấy cũng đều tinh thần phấn chấn hồi đáp.
- Được! Vì tối nay có thể có cơm nóng để ăn, bổn vương và mọi người cùng đẩy xe!
Triệu Nhan nói xong, liền kéo vạt áo lên giắt vào thắt lưng, ném ô che mưa ra cùng mọi người đẩy xe.
- Quận Vương không thể!
Lão Phúc nhìn thấy Triệu Nhan không màng tới thân phận muốn cùng họ đẩy xe, liền bước lên phía trước ngăn lại.
Nhưng Triệu Nhan lại khẽ ngoắc tay ngăn Lão Phúc lại nói:
- Lão Phúc, ngươi tuổi tác đã lớn rồi, đứng một bên hô khẩu hiệu là được rồi, những việc nặng nhọc này để những thanh niên chúng ta làm đi!
Triệu Nhan nói xong, quả thực dùng vai gánh xe, những hộ vệ và gia đinh đó nhìn thấy ngay cả Quận Vương điện hạ cũng xuống đẩy xe cùng họ, ai nấy đều cảm kích rưng rưng lệ, hét lên một tiếng cũng cùng Triệu Nhan đẩy xe. Lão Phúc bất đắc dĩ chỉ còn biết đứng bên cạnh hô khẩu hiệu, kết quả là lần này chỉ dùng hai phần sức lực đẩy, chiếc xe đã ra khỏi vũng bùn.
- Ha ha ha, làm rất tốt! Nước trong thành lớn như vậy chúng ta đều đã vượt qua rồi, không thể để cho mấy dặm đường cuối cùng bị cản trở. Các huynh đệ đều giữ vững tinh thần!
Triệu Nhan thấy xe tiến lên phía trước, lau bùn đất trên mặt cười lớn nói. Còn những hộ vệ và gia đình cùng hắn đẩy xe cũng đều ầm ầm dạ ran, mệt mỏi vừa rồi cũng dường như đều tan biến hết.
Tiếp theo đó Triệu Nhan cũng không có quay trở về xe nữa, mà ở bên ngoài cùng Lão Phúc chỉ huy đội xe tiến lên phía trước. Mỗi lần xe ngựa rơi vào vũng bùn, Triệu Nhan đều không màng tới thân phận mà cùng mọi người đẩy xe, kết quả là quần áo trên người đều sắp thành bùn rồi, trên mặt cũng đầy bùn đen, căn bản không thể nhìn ra hắn lại là một Quận Vương Đại Tống.
Tào Dĩnh trong xe mở cửa sổ xe ra, nhìn thấy gia đinh và bảo vệ ở gần đó cùng Triệu Nhan đẩy xe, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại một lần nữa lộ rõ vẻ mơ hồ. Một vị Quận Vương bằng lòng cùng người hầu ti tiện làm việc, người như vậy cho dù là có xấu thì có thể xấu ở đâu chứ? Tào Dĩnh nghĩ tới đây, lần đầu tiên phát hiện thấy tim mình đập thình thịch, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Triệu Nhan phát ra khi đẩy xe xong, càng khiến cho tim nàng đập loạn nhịp hơn, tim đập “thình thịch thình thịch” cực kỳ nhanh.