Lý Kỳ quay lại với mấy cái bếp. Nhìn thấy Hồng Thiên Cửu chính đang cầm một cái xiên đùi gà nướng, một bộ dương dương đắc ý. Đám người Cao nha nội và Chu Hoa thì đầy tò mò nhìn cái đùi gà sắp cháy thành than kia.
Lý Kỳ nhìn choáng váng, hỏi: - Các ngươi đang làm gì vậy?
Hồng Thiên Cửu cười đắc ý nói: - Nướng đùi gà!
- Ngươi lấy đùi gà này ở đâu? Lý Kỳ buồn bực hỏi. Còn sớm mới tới giờ ăn cơm. Hơn nữa đám tiểu nhị đang bận rộn sắp xếp công cụ, nguyên liệu còn chưa được gỡ xuống.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc đáp: - Tất nhiên lấy từ trên xe xuống rồi.
Đúng là một tiểu tử không có tố chất. Lý Kỳ trừng mắt hỏi: - Ai dạy các ngươi nướng đùi gà như vậy?
Hồng Thiên Cửu chỉ tay về phía sau: - Lục Tử cũng nướng như vậy mà.
- Cái gì?
Lý Kỳ quay đầu nhìn. Chỉ thấy Ngô Tiểu Lục chính đang ngồi núp phía sau cái bếp ở cuối, cầm trong tay một xiên đùi gà nướng nướng. HÔm qua Lý Kỳ đã nói bí quyết nướng thịt cho bọn chúng. Mục đích chính là vì để bọn chúng dạy cho những người khác. Ai mà ngờ, những người khác còn đang loay hoay sắp xếp, thì tiểu tử kia đã bắt đầu nướng ăn.
Nhưng nói trở lại, trình độ đắp bếp nhóm lửa của tiểu tử Ngô Tiểu Lục này khá cao. Tốc độ nhanh hơn người bình thường gấp đôi có thừa.
Lửa giận trong lòng Lý Kỳ thoáng cái bùng lên, hướng Ngô Tiểu Lục quát: - Lục Tử, ngươi đang làm gì đó?
Không tốt! Ngô Tiểu Lục mãnh kinh, lập tức dấu đùi gà ra phía sau, xoay người lại, cười hắc hắc nói với Lý Kỳ: - Đâu, đâu có làm gì đâu.
- Không làm gì?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, hướng Ngô Tiểu Lục ngoắc tay.
Ngô Tiểu Lục biết kiếp này tránh không khỏi, vẻ mặt cầu xin đi tới bên cạnh Lý Kỳ.
- Vươn tay ra.
Ngô Tiểu Lục duỗi tay trái.
- Tay phải.
Ngô Tiểu Lục đặt tay trái sau lưng trước, mới duỗi tay phải ra.
Hành động này của Ngô Tiểu Lục làm Lý Kỳ càng tức giận: - Cả hai tay.
- Dạ?
- Dạ cái gì, nhanh lên.
- Vâng.
Ngô Tiểu Lục cúi đầu, trình ra cái đùi gà còn chưa nướng chín.
Lý Kỳ nhận lấy đùi gà, nói với Ngô Tiểu Lục: - Tối hôm qua ta đã dặn ngươi thế nào? Ta bảo ngươi dạy những người khác cách nướng trước. Còn phải để cho khách hàng thưởng thức trước. Tiểu tử ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai phải không?
Hồng Thiên Cửu nói xen vào:
- Lục Tử, ngươi làm vậy là không tốt. Ta đã nướng theo lời ngươi nói. HIện tại thì tốt rồi. Đùi gà còn chưa nướng thành, ngược lại còn bị người khác chê cười. Nói xong, cậu ta nhìn về cái đùi gà đã cháy đang, trong mắt lộ vẻ thất lạc.
- Tiệu đệ sai lỗi, xin lỗi Lý đại ca. Ngô Tiểu Lục chớp chớp nước mắt, muốn chiếm được sự đồng tình.
Hừ, lại chiêu này. Lý Kỳ tức giận nhìn cậu ta: - Khoản nợ này lúc về ta tính với ngươi. Hiện tại ngươi đi dạy mấy người Tiểu Ngọc đi. Hơn nữa hôm nay ngươi là người cuối cùng được ăn.
- Người cuối cùng được ăn?
- Ngươi có tin ngay cả xương gà lão tử cũng không cho ngươi không?
- Đừng đừng, tiểu đệ đi ngay bây giờ.
Ngô Tiểu Lục nói xong, liền chạy nhanh như chớp.
Thu đồ đệ vô ý a.
Lý Kỳ lắc đầu, mắt nhìn xiên đùi gà còn bốc hơi trong tay, lại nhìn cái đùi gà đen xì của Hồng Thiên Cửu, thở dài một tiếng, nói: - Tiểu Cửu, vứt cái đùi gà kia đi, ta dạy các ngươi cách nướng thịt.
Hồng Thiên Cửu vội vàng đồng ý.
Đầu tiên Lý Kỳ sai người cầm vài cái đùi gà, chân gà, xiên thịt dê, gia vị cùng với cái bàn chải nhỏ tới. Sau đó lại rút mấy cây củi, cho lửa nhỏ đi.
Hồng Thiên Cửu nướng thịt, ngay cả gia vị cũng không cho vào, cứ thể nướng trên lửa to, không cháy mới là lạ.
Lý Kỳ chia cho mỗi người một cái chân gà, đùi gà, sau đó lại đưa cho bọn họ một cái bàn chải nhỏ.
Cao nha nội nhận lấy bàn chải, nhíu mày hỏi: - Ngươi không đưa ta đũa, đưa bàn chải làm cái gì?
- Nha nội chớ suốt ruột, tí nữa ngài sẽ biết.
Lý Kỳ cười ha hả, sau đó nướng thịt làm mẫu cho bọn họ.
Ở hậu thế, hầu như ai cũng biết nướng thịt. Nhưng nướng sao cho ngon, thì ít ai biết được. Bởi vì nướng thịt cần sư kiên nhẫn và tập trung. Đâu giống như nướng thịt đại trà để bàn như đời sau. NHững người kia chỉ yêu cầu về tốc độ, căn bản không thể làm chu đáo được. Có đôi khi, một cái đùi gà, bên thì rất mặn bên thì rất nhạt.
Đầu tiên Lý Kỳ nướng đùi gà trên lửa nhỏ một lúc. Vừa nướng vừa trở xiên. Đợi đùi gà đã nóng, lại phết một ít dầu lên. Sau đó lấy con dao nhỏ rạch vài cái nhát trên đùi gà. Tiếp theo lại dùng bàn chải nhúng gia vị, phết đều. Một bên nướng, một bên giải thích cho mấy người Hồng Thiên Cửu những chỗ cần chú ý.
Mấy người Hồng Thiên Cửu nghe rất chăm chú, hữu mô hữu dạng học theo. Đây là lần đầu tiên bọn họ tự làm cho mình ăn, cho nên rất hào hứng.
Đúng lúc này, bên bờ sông vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ.
Mấy người đồng thời quay đầu nhìn. Chỉ thấy Tống Ngọc Thần đang vung vẩy cây bút trong tay, tư thế tiêu sái. Mà đám người Trâu Tử Kiến thì đứng một bên vỗ tay khen hay.
- Có gì mà đặc biệt cơ chứ.
Hồng Thiên cửu khinh thường hừ một tiếng, nói: - Bọn họ nghịch mực nước, chúng ta nghịch dầu. Xem ai hơn ai.
Lời này nói quá đẹp.
Lý Kỳ nhịn không được giơ ngón tay cai về phía Hồng Thiên Cửu. Nhưng không nói ra miệng. Dù sao hắn là một thương nhân. Mà Tống Ngọc Thần vẫn là khách hàng của Túy Tiên Cư.
- Tiểu Cửu nói không sai.
Cao nha nội gật đầu, nhướn mày, lại nói: - Lý Kỳ, bằng cái gì mà bọn họ có thể một bên vẽ tranh, một bên chờ ăn. Mà chúng ta phải tự mình động thủ. Không được, phải gọi bọn họ tới đây.
"Mịa! Chính các ngươi muốn học chứ ai bắt."
Lý Kỳ vội đáp: - Thực ra nha nội cũng có thể như bọn họ. Nếu các vị muốn chơi đùa, thì cứ đi đi. Tí nữa ta sẽ sai người cầm đùi gà, thịt nướng cho các vị thưởng thức.
- Như vậy cũng quá phiền toái, tự mình nướng thú vị hơn. Hồng Thiên Cửu trở xiên đùi gà, cười nói.
Cao nha nội vẫn khó chịu: - Tiểu Cửu, như vậy không công bằng. Không được, phải nghĩ biện pháp chỉnh bọn chúng.
Bàn về khả năng chỉnh người, Cao nha nội cũng phải phục Hồng Thiên Cửu.
- Điều này đơn giản.
Hồng Thiên Cửu nháy mắt ra dấu cho Cao nha nội, nói: - Bọn chúng đã thích người khác hầu hạ, vậy chúng ta cứ làm tới cùng, tống cho bọn chúng vài cái đùi gà là được.
Cao nha nội sững sờ: - Chỉ giáo cho?
Hồng Thiên Cửu cười hỏi: - Ca ca, huynh mang theo thuốc xổ không?
Dm! Bọn này muốn làm gì vậy?
Lý Kỳ tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cái xiên.
Cao nha nội hít một hơi khí lạnh, liên tục khen: - Hay lắm, hay lắm. Sau đó hứng Lục Ngàn nói: - Lục Ngàn, ngươi mang theo thuốc xổ không?
Lục Ngàn lắc đầu, đáp: - Tiểu nhân không mang theo thuốc xổ, nhưng có vài gói Ngốc Kê Tán.
- Vậy càng tốt, mau mang ra đây. Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.
- ĐợiĐợi chút.
Lý Kỳ vội ngăn cản: - Ngốc Kê Tán là thứ gì vậy?
Cao nha nội cười dâm đáp: - Ngốc Kê Tán chính là thứ tốt. Nó có thể tăng sự hứng thú trong việc hợp hoan.
"Dm, thì ra là xuân dược. Cao nha nội đúng là Cao nha nội, xuất môn không mang gì theo, nhưng xuân dược không thể thiếu. Quả nhiên không giống người thường"
Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, nhìn không ra hai tên này lại ngoan độc như vậy. Ban ngày ban mặt cho nam nhân ăn xuân dược? Vậy làm sao mà nhịn nổi.
Nếu như là lúc khác, Lý Kỳ có thể đứng đằng xa coi kịch vui. Nhưng hiện tại Tống Ngọc Thần là khách do hắn mời tới. Nếu như xảy ra chuyện gì, thì Túy Tiên Cư chẳng phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Không được, nếu các ngươi làm như vậy, xảy ra chuyện gì, thì thanh danh của Túy Tiên Cư chúng ta toàn bộ xong rồi. Lý Kỳ lắc đầu nói.
- Ngươi đừng khiến người khác mất hứng được không. Cao nha nội nhíu mày, tức giận nói.
- Đúng vậy. Dù sao thuốc này không phải do Túy Tiên Cư của huynh bỏ vào. Lý đại ca, huynh yên tâm đi, sẽ không xảy ra việc gì đâu. Đây không phải là lần đầu tiên bọn đệ làm việc này. Hồng Thiên Cửu vẻ mặt lơ đễnh nói.
Chu Hoa cười hắc hắc: - Nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng Ngốc Kê Tán trên người nam nhân.
- Vậy mới thú vị chứ. Ôi, sao trước kia ta không nghĩ ra nhỉ. Hồng Thiên Cửu càng nghĩ càng hưng phấn.
Cao nha nội cười ha hả: - Hôm nay có thể mở mang tầm mắt.
Đám người này, đúng là vô pháp vô thiên.
Lý Kỳ thấy nếu không đi lên ngăn cản, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Vội vàng lấy ra đòn sát thủ: - Không được, ta sẽ không để cho các ngươi làm như vậy. Nếu như các ngươi cứ khư khư cố chấp, vậy thì quán bar, còn có rượu Oanh Thiên, khụ khụ, các ngươi tự hiểu.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Lý đại ca, xin nhờ được không, tụi đệ chỉ chơi đùa mà thôi. Có gì mà ghê gớm. Nhiều nhất phóng một ít, coi như là thuốc xổ là được.
"Dm, dùng xuân dược như thuốc xổ, thiệt thòi tiểu tử ngươi nghĩ ra."
Lý Kỳ lắc đầu: - Không được, mấy người Tống công tử chính là hội viên Hoàng Kim của Túy Tiên Cư. Ta không thể nhìn các ngươi chỉnh y. Nếu các ngươi muốn chỉnh y, cũng không thể chỉnh ở chỗ này.
- Hắc, Lý Kỳ, chúng ta chơi của chúng ta, liên quan gì tới ngươi. Ngưởi quản cũng hơi rộng rồi đấy. Cao nha nội trừng mắt, cả giận nói.
Lý Kỳ nhún vai đáp: - Dù sao ta không để cho các ngươi thực hiện được. Hơn nữa, ngay cả việc này các ngươi cũng không nể mặt, vậy thì việc hợp tác của chúng ta coi như xong đi.
Cao nha nội cả giận:
- Tiểu tử ngươi dám uy hiếp bản nha nội? Không phải là một quán bar sao? Lão tử lạ gì.
Ngay cả Thái Kinh lão tử còn dám chống đối, sợ gì Cao nha nội ngươi.
Nhưng Lý Kỳ biết đối đãi với Cao nha nội, không thể đối đãi như với Thái Kinh. Liền thở dài nói: - Ài, tốn công ta mất cả ngày lẫn đêm chế ra rượu mới chuẩn bị khai trương quán bar. Ai mà ngờ tới, lãng phí công sức rồi.
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, hai mắt tỏa sáng: - Lý đại ca, huynh lại nhưỡng ra rượu mới gì à?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Rượu mới này của ta có tên là Mật Nguyệt, thích hợp cho hai người uống, đặc biệt là một nam một nữ. Rượu này không những xinh đẹp động lòng người. Hơn nữa khi uống vào khiến cho hai người ý loạn tình mê, tình ý nồng nàn.
Mọi người vừa nghe, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
- RượuRượu này có phải chế ra để dành cho bản nha nội? Cao nha nội hưng phấn vỗ đùi, vui vẻ nói.
"Tên này quả nhiên là vô sỉ."
Lý Kỳ âm thâm khinh bỉ, ngoài miệng lại thở dài: - Chẳng qua hiện tại xem ra, chỉ sợ mọi người không có cơ hội uống.
- Vì sao? Cao nha nội vội la lên.
Lý Kỳ nhún vai đáp: - Rượu này giống như rượu Oanh Thiên, chỉ có thể uống trong thời gian ngắn. Đã quán bar không mở, thì rượu này cũng không có cơ hội xuất hiện.
Cao nha nội sững sờ: - Ai nói quán bar không mở?
- Đúng vậy, đúng vậy. Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Hừ, giờ mới biết sai à? Lý Kỳ gãi lông mày, nói:
- Chính là các ngươi
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Được rồi, đệ đáp ứng huynh, không chỉnh mấy người Tống Ngọc Thần nữa. Chúng ta không đáng vì bọn chúng mà tổn thương hòa khí. Nói xong, lại hướng Cao nha nội nói: - Ca ca, huynh nói có đúng không?
Hiện tại Cao nha nội cũng phản ứng tới, miệng nhếch lên, cơ mặt co rúm: - Rồi, rồi, ta đáp ứng ngươi, hôm nay tạm tha bọn chúng. Dù sao về sau có rất nhiều cơ hội. Tuy nhiên, ngươi không được lừa ta.
- Yên tâm, ta đâu dám lừa gạt nha nội.
Lý Kỳ cười ha hả, vươn tay nói: - Đưa đây.
Cao nha nội sững sờ: - Đưa cái gì?
- Ngốc Kê Tán chứ cái gì.
Lý Kỳ cười nói: - Thứ này để bên người các ngươi, ta có chút lo lắng.
- Ngươi cũng quá coi thường bản nha nội rồi.
- Điều này có quan hệ tới danh dự của Túy Tiên Cư, cho nên phải cẩn thận chút.
- Đúng là dong dài.
Cao nha nội không kiên nhẫn phất tay về phía Lục Ngàn, nói: - Đưa cho hắn.
Lục Ngàn lên tiếng, thoáng cái móc ra bốn năm bao Ngốc Kê Tán đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy, cả kinh nói: - Nha nội, ngày nào ngài cũng mang theo nhiều Ngốc Kê Tán bên người như vậy?
Cao nha nội tức giận nói: - Thế là còn ít đấy.
Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh. Quả nhiên là cực phẩm, cười ngượng ngùng nói:
- Ngài xác định đây là xuân dược?
Hồng Thiên Cửu nói: - Đương nhiên, hơn nữa còn là xuân dược thượng đẳng.
Cao nha nội khẽ nói: - Đúng vậy. Nếu không tin, ngươi tìm phu nhân của ngươi thử xem.
Dm! Kiến nghị này thật quá hấp dẫn.
Toàn thân Lý Kỳ run lên, cả người đều choáng váng.