Tuần lễ Pizza kết thúc, hết thảy trở về chính quy.
Dù hàng ngày Lý Kỳ đều thay đổi hương vị, nhưng khách hàng tới Túy Tiên Cư nghe chuyện, ăn mãi cũng thấy ngán. May mà Thái Mẫn Đức bố trí rất nhiều sạp hàng ở bên ngoài, chuyên cung cấp cho thực khách của Túy Tiên Cư thịt chín. Tuy nhiên sáng sớm ngày hôm nay, Thái Mẫn Đức đã gọi người rút lui. Bởi vì tiếp tục bán ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng tuần lễ Pizza vừa qua, cũng có một ít khách hàng bắt đầu hoài niệm hương vị thơm ngon của Bánh Pizza. Bởi vì muốn ăn nữa thì phải đợi thêm một năm.
Lý Kỳ cũng biết chuyện này, nhưng hắn không muốn thay đổi. Cho dù lúc ấy hắn chỉ dùng Bánh Pizza như biện pháp chống cháy. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể rút lại. Huống hồ vật dùng hiếm là quý. Mỗi năm tổ chức một ngày Pizza, có lẽ sẽ trở thành một điểm đặc sắc của Túy Tiên Cư.
Túy Tiên Cư trở lại buôn bán bình thường, cũng không tạo thành khủng hoảng cho các quán ăn khác. Bởi vì họ sớm biết Túy Tiên Cư mua được thịt từ Phàn Lâu. Hơn nữa giá tiền vẫn giá trước kia. Cho nên bọn họ không có gì phải lo lắng.
Đồng thời, những quán ăn kia thống nhất giảm giá thịt xuống thêm một văn.
Hiện tại thị trường thịt đều do bọn họ chi phối. Giá bao nhiêu còn không phải tùy thuộc bọn họ.
Tuy nhiên, cái giá này đã là giá tới hạn. Lại giảm nữa thì các quán ăn khác không thể gánh nổi.
Dù Lý Kỳ không muốn giảm giá đồ ăn, nhưng cũng không có cách nào. Chỉ có thể đi theo giảm giá. Dù sao đằng sau còn có Phàn Lâu chống đỡ. Chịu được hơn mười ngày không phải là vấn đề.
Chỉ cần yến tiệc tròn tuổi vừa qua, thì cũng là lúc Túy Tiên Cư quy mô phản công.
Điều duy nhất khiến Lý Kỳ buồn bực, chính là còn phải kể tiếp Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tuy nhiên hắn đã rút ngắn thời gian kể chuyện lại. Dù điều này khiến cho các khách hàng phản đối mãnh liệt.
Nhưng Lý Kỳ nói cho bọn họ biết rằng, đây là điều bất đắc dĩ. Bởi vì yến tiệc tròn tuổi sắp tới, hiện tại hắn thật không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Về nơi nghiên cứu các món ăn cho yến tiếc, Lý Kỳ đã chọn trang viên của dân chạy nạn ở ngoại thành phía tây.
Vì sao?
Làm như vậy có thể đồng thời cho những nữ hài tử kia thưởng thức món ngon.
Nếu là thử nghiệm, món ăn làm ra, tự nhiên phải có người ăn hết. Bằng không cũng quá lãng phí. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn cho yến hội trong Thái phủ thái sư, tất nhiên sẽ không kém.
Gà, vịt, thịt, cá, cần cái gì thì có cái nấy.
Mỗi lần làm, Lý Kỳ đều có ý làm nhiều thêm một chút. Dù sao là lão hàng Thái Kinh chi tiền. Tiền của ông ta từ đâu tới? Còn không phải lấy từ trong túi dân chúng.
Lấy tại dân, dùng tại dân.
Về việc ca múa ở yến hội, Lý Kỳ đã giao toàn bộ cho Phong Nghi Nô.
Bỗng ngày thứ sáu, Phong Nghi Nô tới trang viên phía tây ngoại thành cho Lý Kỳ cái hạ mã uy. Nàng làm chuyện thứ nhất, chính là giảm mười nữ tỳ mà Lý Kỳ chọn lựa xuống còn một nửa. Lý do rất đơn giản, năm người kia không thích hợp khiêu vũ. Sau đó lại lựa ra năm người từ trong đoàn nhảy của nàng thay thế.
Dù Lý Kỳ biết nhảy, nhưng hắn không có khả năng nhìn ra được người nào có thiên phú nhảy múa không. Cho nên khẩu oán khí này chỉ có thể nuốt vào bụng.
Chọn xong người, Phong Nghi Nô cũng không chọn địa phương, mà dạy luôn ở trong trang viên.
Mặc dù Phong Nghi Nô và Lý Kỳ làm việc cùng một nơi, nhưng cả ngày khó nói được một câu. Vừa ra cửa chính liền đường ai nấy đi.
Thời gian tới yến tiệc tròn tuổi càng ngày càng gần.
Hôm qua, Lý Kỳ rốt cuộc đã làm được thứ bơ mà hắn cần. Đầu tiên hắn mời Bạch Thiển Dạ nếm thử món bánh làm bằng bơ đầu tiên.
Đương nhiên, hắn cũng muốn mời cả Tần phu nhân, chỉ có điều hắn biết Tần phu nhân nhất định sẽ không đi.
Nhưng tiếc rằng, nghìn tính vạn tính, lại không tính tới, sáng ngày hôm nay Phong Nghi Nô đã mời Bạch Thiển Dạ tới nhà chơi trước. Khiến cho hắn tức giận đến khó nhịn, trong lòng nguyền rủa Phong Nghi Nô vài trăm lần.
Không có cách nào, Lý Kỳ chỉ có thể cô đơn đi một mình.
Ài, sao mà thê lương!
Lúc Lý Kỳ cưỡi lừa tới trang viên, chợt thấy phía trước có hai người, chính là Trần A Nam và Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc, chúng ta tới bờ sông chơi đi, để huynh bắt cá cho muội xem.
Trần A Nam vẻ mặt hưng phấn, chỉ bờ sông cách đó không xa, nói.
Lý Kỳ nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Tiểu tử Trần A Nam này, ngay cả tán gái cũng không biết tán. Muốn đi thì tới chỗ nào bí mật chút. Tuy nhiên khiến cho Lý Kỳ hiếu kỳ chính là, giờ này Tiểu Ngọc phải đang dạy chữ cho đám nữ hài tử kia mới đúng. Sao lại chạy tới đây.
Tiểu Ngọc vừa định đáp ứng, chợt thấy Lý Kỳ cưỡi lừa tới, vội hành lễ:
- Lý đại ca.
Trần A Nam cũng phản ứng tới, gãi đầu nói:
- Lý đại ca, huynh tới rồi à.
- Sao vậy, có phải Lý đại ca tới không đúng lúc, quấy rầy các ngươi bắt cá?
Lý Kỳ trêu ghẹo.
- Ủa, huynh nghe thấy hết rồi à.
Trần A Nam kinh ngạc hô lên, khuôn mặt lập tức chuyển từ trắng sang đỏ. Mà Tiểu Ngọc ở bên cạnh đã đỏ bừng mặt.
Lý Kỳ cười cười:
- Các ngươi yên tâm, Lý đại ca không phải là người cổ hủ như vậy. Trai lứa nói chuyện yêu đương, cũng rất bình thường.
Nói tới đây, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng các ngươi muốn nói chuyện yêu đương, tốt xấu cũng phải làm cho xong chuyện trước đã.
- Lý…Lý đại ca, không phải, không phải như huynh nghĩ đâu.
Tiểu Ngọc vội vàng giải thích.
Lý Kỳ cười nói:
- Muội gấp cái gì, ta cũng không trách muội. Ta chỉ muốn nhắc nhở muội, đừng lẫn lộn việc tư với việc chung.
Tiểu Ngọc nghe lời này của Lý Kỳ, nhanh sắp khóc.
Trần A Nam vội đứng ra, đáp:
- Lý đại ca, huynh hiểu lầm đệ và Tiểu Ngọc rồi. Là Lý nương tử bảo bọn đệ nghỉ ngơi chút.
Lý Kỳ sững sờ:
- Lý nương tử? Lý Thanh Chiếu?
Hai người đồng thời gật đầu.
- Nàng ta đến đây lúc nào?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi, hắn vạn lần không ngờ Lý Thanh Chiếu cũng tới đây.
Trần A Nam đáp:
- À, Lý nương tử đi cùng với Bạch nương tử. Vừa nãy Lý nương tử thấy Tiểu Ngọc đang dạy những nữ hài tử biết chữ, liền bảo để cho nàng ấy dạy, còn Tiểu Ngọc đi nghỉ ngơi.
Còn có chuyện này?
Lý Kỳ nhíu mày, gật đầu:
- Thế thì các ngươi cứ đi bắt cá đi.
Nói xong, thấy hai người bọn họ vẫn đứng đó, trừng mắt nói:
- Còn không đi mau, đây là mệnh lệnh.
Trần A Nam và Tiểu Ngọc nghe vậy mới ngượng ngùng đi về hướng bờ sông.
Lý Kỳ cười lắc đầu, đi tới tiền viện, thấy Lý Thanh Chiếu chính đang cầm một nhánh cây viết cái gì đó xuống mặt đất. Mà đám hài tử kia cũng cầm nhánh cây viết theo.
Lý Kỳ nhìn thấy một màn này, trong lòng liền sững sờ. Hắn thật không ngờ Lý Thanh Chiếu lại hạ mình dạy những hài tử kia biết chữ. Mà dạy lại rất chăm chú, không có chút qua loa.
Lý Thanh Chiếu vừa viết xong một chữ, ngẩng đầu, mục quang vừa vặn đụng vào Lý Kỳ. Nàng đứng dậy, cười nhạt nói:
- Lý sư phó, cậu tới rồi à.
- Chào buổi sáng, Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Lý Kỳ nao nao, vội vẫy tay cười đáp.
Đám hài tử kia vừa nghe, quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, vội vàng hành lễ.
Lý Kỳ cười cười:
- Đừng để ý tới ta, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Nói xong, hấp tấp chạy sang một bên để nghe.