Bắc Tống Phong Lưu

chương 1942: cách mạng dậy sóng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có câu là, không có quy củ thì không thành luật lệ, căn cứ vào những lời này, như vậy có thể nói Nhật Bản bây giờ đã trở nên không có luật lệ.

Từ khi vận động màu lam tháng mười bùng nổ tới nay, một cơn lốc màu lam lập tức thổi quét toàn bộ Nhật Bản, từ lúc mới bắt gợn sóng lưu động, cho tới bây giờ khởi nghĩa vũ trang, tất cả đều phát triển quá nhanh, mà Kinh Đô (Kyoto) phủ đều bị quân Tống hiến dâng, mệnh lệnh triều đình căn bản không được dân chúng chấp nhận, cái này chính là rắn không đầu, quan phủ các nơi bởi vì thiếu sự quản lí của triều đình, dẫn đến bị các thế lực vũ trang công phá, toàn bộ Nhật Bản đều rơi vào trạng thái tê liệt.

Nhưng, có một chế độ hoàn toàn mới, đã yên lặng đột kích, chiếm cứ dân tâm.

Đó là chế độ công hữu tập thể.

Trước đó, Nhật Bản có lẽ chưa bao giờ bùng nổ mâu thuẫn giai cấp, từ sau khi chế độ công hữu sinh ra, mâu thuẫn giai cấp càng ngày càng nghiêm trọng, có câu là, thứ mình không muốn, thì đừng đưa cho người khác. Trước kia quý tộc Nhật Bản áp bức dã man dân chúng, chuyện này có thể nghĩ, tình thế xoay ngược thật là mạnh mẽ.

Thượng tuần tháng mười một, huyện Tam Trọng lại xảy ra một chuyện kinh sợ, trong một đêm, tất cả quý tộc trong huyện Tam Trọng bao gồm cả quan viên địa phương đều bị rơi vào họa diệt môn.

Một hành động kia, trực tiếp đẩy vận động này vào xu hướng mạnh mẽ.

Dân chúng còn lại nghe thấy tất cả, đều hiểu một điểm, tất cả quyền quý, địa chủ đều là hổ giấy, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, là lật đổ được bọn chúng.

Do đó dẫn tới bùng nổ trận vận động này.

Đất đai của quý tộc, địa chủ, đại gia tộc đang không ngừng tàn lụi với tốc độ cực nhanh, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Quan trọng hơn chính là, theo sự tiến hành của vận động này, không ít quan viên Nhật Bản đều gia nhập đội ngũ cách mạng, bọn họ cũng không có cách nào, hiện giờ dân chúng rất hung hãn, ngươi không gia nhập, có khả năng sẽ rước họa vào thân, cho nên thế lực màu lam gia tăng hàng ngày, mà đất đai của dân chúng cũng gia tăng hàng ngày, bởi vì vận động này chủ yếu vẫn vây quanh đất đai mà phát triển, dưới chế độ công hữu, tất cả khế ước đất đều trở thành phế thải, nói cách khác, đất đai không thuộc về bất cứ ai cả, cũng có thể nói, đất đai của của bất cứ ai.

Bởi vì chế độ công hữu truyền bá, cho nên địa vị của Tống Nhân Châu ở Nhật Bản là nước lên thì thuyền lên. Có thể nói, hiện giờ một câu nói của Tống Nhân Châu hữu dụng hơn nhiều so với một đạo thánh chỉ của Kinh Đô phủ, thông qua sự xâm nhập của chế độ này, cũng làm cho người Hán dần dần nắm trong tay thế cục, đây là sự thay đổi của quyền lực.

Sở dĩ cuộc vận động này có thể tiến hành thuận lợi như vậy, vẫn phải quy công cho Nhật Bản lúc này loạn trong giặc ngoài. Vốn dĩ kinh tế Nhật Bản đã xuất hiện nguy cơ, hơn nữa Bình thị, Nguyên thị tranh giành, nên phá toàn bộ kinh tế Nhật Bản thành mảnh nhỏ. Cuộc sống dân chúng nơi vào nước sôi lửa bỏng, chuyện này mới khiến Lý Kỳ có thời cơ lợi dụng. Nhưng cũng không thể bởi vậy mà phủ nhận Lý sư phó tính toán không lộ chút sơ hở nào, hắn sở dĩ dám làm thế, chính là đã tiên liệu tất cả, biết lúc này Nhật Bản cần một cuộc vận động phá vỡ để lập lại, thành lập lại một trật tự mới.

Kinh Đô phủ!

Trong doanh trại quân Tống.

- Quân sư, Ngưu tướng quân đến rồi.

- Mau mau mời vào.

Chỉ một lát sau, Ngưu Cao liền đi đến, y vừa thấy Triệu Tinh Yến, nói: - Bình thị thật đúng là vô dụng, ngay cả một con chó nhà có tang cũng đánh không lại.

Triệu Tinh Yến nghe xong sửng sốt, nói: - Địa khu Quan Đông thất bại rồi sao?

Ngưu Cao gật đầu nói: - Nhân mã Bình thị ở Quan Đông bị Nguyên Vi Nghĩa đánh lén, kết quả là thất bại, à không, ta vừa nhận được tin, bảo chúng ta trước đi cứu viện.

Triệu Tinh Yến thoáng chút suy nghĩ, nói: - Nguyên Vi Nghĩa này đích xác là một nhân tài, nhất định phải loại trừ y.

Ngưu Cao nói: - Ý tứ của quân sư, chúng ta xuất binh sao?

Triệu Tinh Yến nói: - Xuất binh, nhưng lấy danh nghĩa Bình thị xuất binh, hiện giờ khắp nơi Nhật Bản đều loạn thành một nùi, chúng ta không thể trong lúc này quá mức rêu rao, phải khiêm tốn làm việc. Tuy nhiên cũng không cần lo lắng, Nguyên Vi Nghĩa hiện giờ đại thế đã mất, một khi chế độ này truyền bá đến địa khu Quan Đông, Nguyên Vi Nghĩa tự nhiên sẽ không công mà phá, chúng ta chỉ cần phái một ít binh mã đi, tạo cho Nguyên Vi Nghĩa một chút áp lực, khiến cho bọn họ không thể rút ra thời gian rảnh để quản lí là được, còn lại thì giao cho bọn Nam Bác Vạn xử lý đi.

Hiện giờ đại thế đã định, chân chính tranh đấu không phải là trên chiến trường, mà là trên tư tưởng và chế độ, cho nên quân Tống đánh hạ Kinh Đô phủ cũng không tấn công, bởi vì thời điểm này kích thích sự phẫn nộ của dân chúng không phải là hành động sáng suốt, rất có thể dẫn lửa đến người mình.

Ngưu Cao gật đầu nói: - Ta đây biết nên làm thế nào rồi.

Lúc này, hạ nhân lại tới bẩm báo:

- Tướng quân, quân sư, Dụ Dân Thiên Hoàng và Thái Chính Đại thần ở ngoài cửa cầu kiến.

Đại thần mới nhậm chức này chính là Đằng Cát Tam Mộc.

Triệu Tinh Yến và Ngưu Cao nhìn nhau, cùng cười, sau đó Triệu Tinh Yến mới nói: - Mau mau cho mời.

Đợi sau khi Bình Võ Lang và Đằng Cát Tam Mộc đi vào, Triệu Tinh Yến, Ngưu Cao mới đứng dậy ôm quyền, nói: - Triệu Tinh Yến (Ngưu Cao) bái kiến Thiên hoàng.

Tốt xấu gì người ta cũng là Thiên Hoàng, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng trên cấp bậc lễ nghĩa còn phải cho y ba phẩn mặt mũi.

Bình Võ Lang vội nói: - Hai vị, mau mau miễn lễ.

Triệu Tinh Yến nhường vị trí của mình, đưa tay nói: - Thiên hoàng xin mời ngồi.

- Đa tạ, đa tạ.

Bình Võ Lang ở trước mặt Triệu Tinh Yến, Ngưu Cao cũng không dám xưng nửa tiếng thiên hoàng, ngoan ngoãn ngồi xuống, từ sau khi công hãm Kinh Đô phủ, người này vẫn luôn trốn trong hoàng cung mua vui cùng với mĩ nhân, mọi chuyện đều giao cho Đằng Cát Tam Mộc đi xử lý, hôm nay là Đằng Cát Tam Mộc dắt y tới, hiện giờ trong nước loạn thành một nùi, ngươi làm Thiên Hoàng vốn là cơ hội tốt để thu lại lòng dân, sao có thể ham mê sắc đẹp. Đằng Cát Tam Mộc đối với Bình Võ Lang đã hết chỗ để nói.

Triệu Tinh Yến không đợi Bình Võ Lang mở miệng, nói: - Thiên hoàng là vì chuyện liên quan tới chiến sự Quan Đông mà tới.

Bình Võ Lang ngơ ngẩn nói: - Quân sư đã biết rồi?

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Chúng ta cũng vừa mới biết được.

Bình Võ Lang vội nói:

- Tướng quân, quân sư, dư nghiệt Nguyên thị này chưa trừ diệt, Thiên hoàng ta đây ăn không ngon ngủ không yên.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Thiên Hoàng xin yên tâm, chỉ cần Thiên hoàng hạ mệnh, chúng ta chắc chắn sẽ đến thảo phạt dư nghiệt Nguyên thị.

Bình Võ Lang không nghĩ Triệu Tinh Yến sảng khoái như vậy, không khỏi sửng sốt, nói: - Quý quốc dốc túi tương trợ, ta cùng thần dân của ta thật sự vô cùng cảm kích.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Nào có, nào có, chúng ta làm việc này cũng đều có tư tâm, một khi tiêu diệt dư nghiệt Nguyên thị, chúng ta được công thành lui quân rồi, binh lính của chúng ta đã sớm muốn về nước.

Bình Võ Lang nghe xong mừng rỡ, đều nói mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, y cũng vì thế mà luôn buồn rầu, nào biết quân Tống đã sớm thoái ý, còn có thể có đồng minh nào tri kỉ hơn nữa không?

Nhưng Đằng Cát Tam Mộc lại không cho là như vậy. Đột nhiên hỏi: - Triệu quân sư, hiện giờ chế độ công hữu của Tống Nhân Châu khiến cho cả nước chấn động, dân chúng cũng không nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của triều đình, không ít phủ nha châu huyện bị dân chúng chiếm cứ, không biết quân sư đối với chuyện này cảm thấy thế nào?

Triệu Tinh Yến nói:

- Đầu tiên, đây chỉ là một điều ngoài ý muốn, chúng ta lúc đầu ở Tống Nhân Châu thi hành chế độ công hữu, cũng là vì giúp Thiên hoàng lấy được lòng dân, củng cố con đường Bắc Lục, sự thật cũng đã chứng minh, hành động kia cũng giúp chúng ta lấy được lợi ích không nhỏ, do đó lấy được thắng lợi mang tính quyết định, nhưng chúng ta cũng không ngờ tới, chế độ này lại truyền bá nhanh như vậy, cho tới bước này không gì có thể thu hồi lại được.

Đằng Cát Tam Mộc lại nói: - Nhưng làm vậy là không được, nếu khong ngăn cản, quốc gia không còn là quốc gia nữa.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Đối với chuyện này, ta lại không có cùng một cách nhìn với Thái Chính đại thần. Quý quốc từ khi thành lập chế độ thiên hoàng cho tới nay, chưa bao giờ xảy ra hiện tượng thay đổi, giống như là mặt trời mọc phía đông lặn phía tây. Cho đến khi có sự xuất hiện của Dụ Dân Thiên hoàng, lại có bao nhiêu dân chúng thừa nhận. Như thế nào để khiến dân chúng Nhật Bản thừa nhận Dụ Dân thiên hoàng, đây mới là điều quan trọng. Hoặc là dùng vũ lực để chinh phục, hiển nhiên đây là phí sức nhưng không làm được. Vậy thì chỉ còn một biện pháp, chính là phá ra rồi lập lại, thành lập một chế độ mới, mới có thể lấy được lòng dân. Hiện giờ chế độ công hữu được nhân dân nhiệt liệt tôn sùng, Thiên hoàng bệ hạ tại sao không thuận nước đẩy thuyền, dẫn đầu đứng ra, tỏ vẻ đứng về phía dân chúng, cứ như vậy, dân chúng Nhật Bản chắc chắn sẽ quy thuận Thiên Hoàng.

Đôi mắt của Bình Võ Lang chuyển động, lập tức liên tục tán thưởng.

Nhưng Đằng Cát Tam Mộc vẫn không quá yên tâm, nói: - Phương pháp này của quân sư quả nhiên rất tốt, nhưng chế độ công hữu đề xướng dân chúng làm chủ nhân, một khi chế độ này thông dụng, vậy thì đặt Thiên hoàng bệ hạ ở nơi nào?

Đương nhiên là ở bên dưới nha! Triệu Tinh Yến âm thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Thái Chính đại thần nói không sai, cái này quả thật xung đột với chế độ Thiên hoàng, nhưng chúng ta chỉ lợi dụng chế độ công hữu này để củng cố dân tâm, một khi cả nước ổn định lại, dân tâm một hướng, đến lúc đó còn không phải là thiên hoàng bệ hạ định đoạt sao, chờ thêm một trận gió nữa, Thiên hoàng bệ hạ có thể từ từ chuyển thành chế độ thiên hoàng, nếu không cùng nhận thức với dân chúng, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Đằng Cát Tam Mộc nghe được nhíu mày không nói, kỳ thật Triệu Tinh Yến nói rất có lý, bởi vì Nhật Bản chưa bao giờ xuất hiện đổi mới Thiên hoàng, Thiên hoàng này không phải ai cũng có thể làm được, dân chúng chỉ nhận từ xưa đến nay là Hoàng thất, chứ không phải là Bình thị, nếu Bình thị không thể nắm giữ lòng dân, vậy thì Thiên hoàng này cũng chỉ là hữu danh vô thực, lừa mình dối người, nhưng vấn đề là, chế độ công hữu này không phải bọn họ có thể khống chế, cũng không ai biết tương lai sẽ thay đổi đến tình trạng nào.

Ngưu Cao đột nhiên chen miệng nói: - Chúng ta vốn có câu, cá và tay gấu không thể có được cả hai. Trong lòng lại nghĩ, quân sư này thật sự lừa người sắc mặt không đổi, cực kì giống với Xu Mật Sứ.

Bình Võ Lang lúc này cũng bình ổn lại tinh thần, y làm người Nhật Bản, đương nhiên biết ý vị Thiên hoàng như thế nào, cho tới bây giờ cũng không có ai dám giết Điểu Vũ Pháp Hoàng và Sùng Đức Thiên Hoàng, đây là điều kiêng kị trong lòng dân, mà muốn dựa vào vũ lực thu được lòng dân, hiển nhiên là không được. Nếu không thể thu được lòng dân, chỉ cần quân Tống vừa đi, Bình thị bọn họ có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức, mà chế độ công hữu này là một thủ đoạn rất tốt, tuy rằng y chưa hiểu rõ hết chế độ này, nhưng chỉ cần có thể củng cố nội chính, thu được dân tâm, vậy thì tất cả đều có thể.

Ngươi muốn thống nhất Nhật Bản, nhất định phải thu được lòng dân, vậy mới có sau này, nếu không, triều đình lâm thời này thật sự không vững chắc.

Quan trọng hơn chính là, hiện tại cơn lốc màu lam đã nổ ra mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản lại, cùng với như thế, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền.

Suy tính trước sau, Bình Võ Lang gõ bàn nói:

- Quân sư nói có lý, chúng ta hẳn nên đứng về phía dân chúng, ta đã quyết định, chiêu cáo thiên hạ, thi hành chế độ công hữu ở toàn bộ Nhật Bản.

Sau khi tiễn bước người gọi là Thiên hoàng, Ngưu Cao lập tức nói: - Quân sư, không thể tin được Thiên hoàng rắm chó này lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Vẻ mặt Triệu Tinh Yến mỉm cười nói: - Bởi vì y không còn lựa chọn nào khác, nếu y phản đối mạnh mẽ chế độ này, vậy thì sẽ thất bại nhanh hơn, hiện giờ quân quyền đang do chúng ta khống chế, mà chính quyền lại trên danh nghĩa, dưới tình huống như vậy, Bình thị bọn họ rất khó để làm, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lợi dụng chế độ công hữu để lấy được lòng dân, củng cố chính quyền của mình, mới có thể nhìn đến hy vọng. Nếu bọn họ phản đối kịch liệt, thì chỉ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, ngồi không được bao lâu sẽ bị dân chúng cho hạ đài.

Ngưu Cao nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, nói: - Thật đúng là như thế, vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Triệu Tinh Yến tự tin cười nói: - Chế độ công hữu này chính là do Xu Mật Sứ nghĩ ra, hiện giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi, hóa không thành có thế nào, thành lập một chế độ đầy đủ thế nào, chuyển chế độ công hữu sang an cư lạc nghiệp thế nào, lúc này mới là quan trọng, nếu không thể mang đến cho dân chúng cuộc sống giàu có sung túc, chế độ công hữu này thật sự chỉ trở thành công cụ người nghèo cướp của người giàu mà thôi, lâu dài không được. Nhưng, tất cả có lẽ chỉ có Xu Mật Sứ mới biết. Bình thị? Hừ, bọn họ chẳng qua là cánh tay làm bánh xe, không biết tự lượng sức mình, hiện giờ đại thế đã định, mặc kệ bọn họ lựa chọn như thế nào, vận mênh của bọn họ đã trở thành định số, cũng không thể sửa lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio