"Quả thật là hộp thuốc của tôi. Mỗi khi đi làm nhiệm vụ đều kiểm tra, xác định là trang bị đầy đủ."
Quý Vũ Thời nói rất tự nhiên, tựa hồ không cảm thấy mang một hộp thuốc ở bên người là chuyện đáng kinh ngạc.
"Thiếu mất hai viên, một viên đã uống chỗ quản lý công viên, một viên uống sau khi tới tiệm sách, chính là lần anh định đánh tôi..."
"Chờ chút, tôi định đánh cậu?"
Tống Tình Lam khó tin.
Quý Vũ Thời khựng lại, tìm kiếm từ ngữ: "....đúng vậy, chính là vì anh hiểu lầm. Vị trí trống giống như đúc, vì thế đây đúng là hộp thuốc của tôi, anh tìm được ở đâu vậy?"
Tống Tình Lam bỏ qua chuyện đánh đấm gì kia, kể lại quá trình: "Cho nên vì sao lại xuất hiện hai hộp thuốc?"
Hai người đều nghĩ tới chiếc xe bị xe không gian của bọn họ cán bẹp ở trên đường.
Nếu người trên chiếc xe nhỏ kia không phải người sống sót thì sao?
"Tống đội, tôi có một vấn đề muốn hỏi." Quý Vũ Thời lãnh tĩnh hơn tưởng tượng, cậu khép quyển [Kim Ô Số : Sinh Sôi Không Ngừng] kia lại: "Lần thứ hai ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, anh và Thang Nhạc tiến vào cuối cùng là vì cứu Thang Kỳ. Lúc đó vị trí Thang Kỳ bị cắn bị thương có giống lần đầu tiên không?"
Lần thứ hai Quý Vũ Thời không nhìn thấy Thang Kỳ bị thương đột biến.
Tống Tình Lam khó hiểu trả lời: "Giống, đều là bị thương ngón tay phải."
Quý Vũ Thời: "Còn bị thương nơi nào khác không?"
Tống Tình Lam: "Không có."
Quý Vũ Thời nói: "Như vậy tôi đã hiểu được vì sao lại nhìn thấy Thang Kỳ tang thi hóa ở tiệm sách cách cửa hàng tiện lợi kia hơn hai mươi cây số rồi."
Tống Tình Lam chờ cậu nói tiếp.
Mỗi khi nhớ lại chuyện trong trí nhớ, Quý Vũ Thời giống như biến thành một người khác.
Không giống Quý Vũ Thời không có ý chí chiến đấu, không có người lén chơi game trong buổi học chuyên ngành, cũng không giống người không biết ngượng dõng dạc tuyên bố muốn nằm thắng nhiệm vụ, lúc hồi ức cùng phân tích, Quý Vũ Thời có một khí thế yếu ớt nhưng cứng cỏi kỳ quái.
"Đó không phải Thang Kỳ." Quý Vũ Thời nói: "Tuy không phát hiện Thang Kỳ bên ngoài tiệm sách có bị thương ở ngón tay hay không, thế nhưng trên cổ có một lỗ máu, anh còn nhớ không? Cho dù Thang Kỳ thật sự có thể nhanh chóng tiến tới tiệm sách này thì vị trí bị thương cũng không ăn khớp. Điểm thích hợp duy nhất là---- trước khi chúng ta bị tường đen cắn nuốt lần trước, Thang Nhạc đã bị tang thi cắn cổ."
Thực tế khi đó Quý Vũ Thời đã nhận ra được, thế nhưng kết hợp với tình huống khi đó, mặc dù cậu rất nghi hoặc cậu vẫn không nói ra ý kiến của mình.
Tống Tình Lam: "Là Thang Nhạc?!"
Thế nhưng lúc đó Thang Nhạc vẫn còn sống sờ sờ ở trong tiệm sách, vì thế ngay cả Thang Nhạc cũng cho rằng người bên ngoài là Thang Kỳ. Điểm này tạm thời không nói, chỉ riêng chuyện hai Thang Nhạc cùng hai hộp thuốc giống nhau có thể cùng xuất hiện trong một thời không đồng nhất cũng đã rất khó nói thông.
Tống Tình Lam nói ra nghi vấn của mình: "Thế nhưng Thang Nhạc sau khi bị cắn đã lập tức bị tường đen cắn nuốt, theo lý thuyết thì ngay cả thi thể cũng không còn."
Tỷ như đoạn chổi kia vậy, biến mất chính là biến mất.
Quý Vũ Thời gật đầu: "Cùng lý luận đó, tiệm sách khi đó cũng bị tường đen nuốt sống, theo lý thì hộp thuốc lưu lại lần trước vốn cũng không nên tồn tại."
Tống Tình Lam trầm tư, vô thức nhíu mày thành một vết nhăn rõ rệt, khiết người ta muốn giúp anh vuốt phẳng lại.
"Tống đội!!"
Âm thanh của Chu Minh Hiên từ trên lầu hai đột nhiên truyền tới.
Nghe thấy tiếng gọi này, huyệt thái dương Tống Tình Lam bắt đầu giật mạnh.
Từ khi tới PU- bị ép phải tiếp nhận nhiệm vụ này, mỗi lần Chu Minh Hiên la như vậy đều là tường đen đang tiến tới.
Không thể phủ nhận, Tống Tình Lam hoài nghi sau này trở về mình sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng với tiếng gọi của Chu Minh Hiên.
Chu Minh Hiên dời mắt khỏi ống ngắm, nhìn thấy hai người đứng rất sát ở dưới lầu cùng ngẩng đầu nhìn lên thì đôi mắt nhỏ lóe lên chút ý cười, không biết lại đang bổ não cái gì.
May mắn cậu ta đã quen giả trang đứng đắn, trong ánh mắt căm giận của đội trưởng lập tức nói ra chính sự: "Bên ngoài tiệm sách có người cầu cứu, là người bình thường."
Mọi người dưới lầu nghe vậy đều có chút kinh ngạc, trong tình huống thế này thật sự vẫn còn người sống sót?
Tống Tình Lam cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Bất quá lần này bọn họ tới tiệm sách sớm hơn lần trước rất nhiều, có thể khoảng thời gian này vốn phải xảy ra chuyện như vậy. Anh hai ba bước nhảy lên cầu thang, dùng kính viễn vọng nhìn một chút.
Chu Minh Hiên hỏi: "Có cần để bọn họ tiến vào không?"
Trong ống nhòm, ở góc đường cách tiệm sách hai mươi, ba mươi mét có hai người bọc kín mít như người Ả Rập đứng trên nóc một chiếc xe điện vẫy tay với bọn họ, dưới xe vây quanh một vòng tang thi.
"Để bọn họ tiến vào." Tống Tình Lam nói: "Giúp bọn họ, tốc độ nhanh một chút."
"Rõ."
Thủ hộ giả chưa bao giờ động vật máu lạnh, câu trả lời của đội trưởng nằm trong dự liệu của Chu Minh Hiên, cậu lập tức giơ súng nhắm vào đám tang thi, bắn từ cự ly xa.
"Đùng đùng đùng" liên tiếp nổ súng nhanh gọn chuẩn, cơ hồ ngay từ phát súng đầu tiên đã quấy rối con đường an tĩnh, nhanh chóng giết sạch tang thi vây trước xe điện.
Hai người kia hiển nhiên rất kích động, lập tức từ trên trần xe tuột xuống, một đường chạy như điên.
Chu Minh Hiên thuần thục bắn bể đầu đám tang thi truy đuổi ở xung quanh.
Những người này sớm đã luyện được kỹ năng trốn chạy, trong tình cảnh bị tang thi rượt đuổi cùng tiếng súng vang lên sát bên tai nhưng không hề ngừng lại, một đường xông thẳng tới tiệm sách.
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc ở cửa đã tiến tới tiếp ứng, hai người kia nhanh chóng vọt vào.
"Loảng xoảng!"
Cửa tiệm sách bị Lý Thuần đóng lại.
Không biết người tới là người phương nào, các đội viên vừa mới rút súng ra, chỉ thấy người bên trái gỡ mũ trùm ra, là một người nam mặt chữ quốc, làn da ngăm đen thoạt nhìn rất hàm hậu.
Một người khác cũng gỡ mũ trùm ra, là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, mà bên dưới lớp áo trùm còn có một đứa bé ba bốn tuổi, đứa nhỏ vòng tay ôm lấy cổ người nữ, là một bé gái rất sạch sẽ, có chút nhút nhát nhìn bọn họ.
Này cư nhiên là một nhà ba người.
Mọi người cất súng.
Hai người kia thả lỏng, sau đó há miệng thở dốc: "Cám ơn!! Cám ơn đã cứu chúng tôi!"
Để bọn họ thở lấy hơi xong, Tống Tình Lam không chút khách khí hỏi: "Làm sao các người biết trong tiệm sách có người?"
Người nam da đen kia thành thực nói: "Bọn tôi vốn trốn trong cửa hàng nhỏ ở phố bên kia, nhìn thấy có xe không gian chạy qua bên này. Thức ăn đã cạn, có lưu lại cũng chết đói, đi ra cũng bị cắn chết, vì thế mới thử vận may một chút, nếu vận may tốt chuyển sang nơi khác cũng tốt hơn."
Ba người này mặc một thân màu đen, thoạt nhìn thì không phải một mảnh vải nguyên mà là ghép lại từ rất nhiều quần áo sậm màu cùng đồ dùng hằng ngày.
Cảm giác được mọi người đang đánh giá mình, người nữ liếm liếm đôi môi khô khốc: "Có thể cho chúng tôi chút nước không? Bên kia không có nước, đứa nhỏ đã khát mấy ngày rồi."
"Tôi đi lấy."
Quý Vũ Thời đứng ở một bên nói.
Rất kỳ quái là lúc người càng nhiều độ tồn tại của Quý Vũ Thời lại càng hạ thấp, ba người sống sót thậm chí còn không chú ý bên đó có người.
Chính là cậu vừa lên tiếng liền hấp dẫn ánh mắt.
Trong nhóm người cao ráo lực lưỡng, Quý Vũ Thời khá gầy yếu, thoạt nhìn rất văn nhược.
Lý Thuần hiếu kỳ: "Sao mấy người lại mặc như vậy? Trời nóng thế này, mấy người không thấy ngột phát hoảng à?"
Biểu tình của người nam da đen có chút cổ quái: "Quen rồi, như vậy không dễ bị tang thi cắn."
Lý Thuần hỏi thêm: "Tang thi đã xuất hiện bao lâu rồi? Trong thành phố này còn bao nhiêu người sống sót? Có người cứu mấy người không?"
Lý Thuần hỏi một tràng như súng liên thanh, vừa vặn cũng là những điều mọi người muốn hỏi.
Người nam da đen nói: "Cũng gần một tháng rồi, người sống sót khác thì tôi không biết, nhà chúng tôi vẫn luôn ẩn núp, không liên lạc với bên ngoài, cũng không biết có người cứu chúng tôi hay không.... mấy người có trang bị tốt như vậy, có phải là cảnh sát không?"
Đang nói thì Quý Vũ Thời đã mang nước tới.
Trong tiệm sách chỉ có một chai nước, còn có nửa chai nước uống còn dư lại mà Tống Tình Lam tìm được ở chỗ quản lý công viên đưa cho cậu vừa nãy.
Người nữ nhận lấy nước liền đút cho bé gái uống, Quý Vũ Thời đưa nước cho người nam da đen.
Thế nhưng vừa đưa tới liền cảm giác có một nguồn sức mạnh tập kích, người nam da đen kia kia đột nhiên đổi sắc mặt, kéo mạnh cậu tới.
Xoạt, mọi người lập tức giơ súng, người nam da đen chỉa họng súng lục vào ót Quý Vũ Thời: "Giao chìa khóa xe không gian ra đây!! Nếu không... tao sẽ giết nó!!"
"Đệt!"
"Buông cậu ta ra!!"
Tống Tình Lam giơ thần miên: "Mày nghĩ mày có phần thắng à?"
Người nữ đã kéo cô bé trốn ra phía sau lưng người nam da đen.
Ba người đấu với một đám, cũng không biết người này lấy dũng khí từ đâu ra.
Người nam da đen kia cười âm hiểm: "Không sao cả, con ả này tao mới quen, đứa nhỏ cũng không phải con tao. Mày cứ việc thử đi, cùng lắm thì tao kéo thằng nhóc này chôn cùng, thế giới này cũng chẳng còn gì hay ho mà sống."
"Quý cố vấn!"
Quý Vũ Thời bị dùng lực kiềm chế, không nói câu nào, kỳ thực trong tay đã yên lặng mò tới khẩu toản thạch điểu.
Sắc mặt Tống Tình Lam căng thẳng, muốn nhắc nhở Quý Vũ Thời đừng bất chấp nguy hiểm hành động tùy ý, anh sợ ngược lại sẽ có hậu quả tồi tệ.
Ót lại bị đỉnh mạnh, người nam da đen lớn tiếng uy hiếp: "Mau lên, giao chìa khóa xe không gian ra đây, bằng không... tao sẽ chết cùng với nó!!"
Bị một hàng họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mặt, người nữ sợ tới mức toàn thân phát run.
Cô bé gái từ trên người tô ta nhảy xuống, vẻ mặt ngây thơ đừng ở chính giữ, cô bé không rõ xảy ra chuyện gì, lôi ra một con búp bê tự chơi một mình.
Con búp bê kia mặc váy đỏ, tóc xoăn, rất đẹp.
Quý Vũ Thời buông đoản thạch điểu, đột nhiên nói: "Tống đội, đưa cho bọn họ."
Người nam da đen: "Nghe thấy chưa?!"
Tống Tình Lam không có ý đàm phán với địch nhân, nhìn vẻ mặt đã biết trong lòng anh đang tính toán vài loại tập kích bất ngờ hoặc nổ súng.
Quý Vũ Thời lại nói một câu: "Có nhớ bộ phim [Dawn of the Dead] không?"
Quý Vũ thời bị bóp cổ, gương mặt bị ép phải ngửa ra sau, da thịt trắng nõn không chút tỳ vết, thần thái tự nhiên, nhìn kỹ lại thì trong ánh mắt không hề có chút khẩn trương.
Hoặc là, không phải là lần đầu tiên chịu chết, đã quen rồi.
Các đồng đội kinh ngạc, thời điểm này sao Quý cố vấn lại nói tới phim ảnh gì ở đây?
Giọng nói Quý Vũ Thời cực kỳ bình tĩnh: "Tin tôi."
Tống Tình Lam chậm rãi bỏ súng xuống, sau đó nói với Đoàn Văn: "Đưa chìa khóa cho hắn."
"Tống đội?!"
Thang Nhạc hô một tiếng, không thể tin tưởng.
Thế nhưng Đoàn Văn vẫn nghe theo lệnh, lấy chìa khóa xe không gian đưa tới.
Người nam da đen chụp lấy chìa khóa, súng vẫn không chịu dời đi, ở bên tai Quý Vũ Thời nói: "Coi như mày thức thời, bất quá phải phiền mày bồi bọn tao đi một chuyến. Đám người bọn mày không dễ chọc, chỉ cần xe chạy ra xa mười km mà xác định không có người truy đuổi thì tao sẽ thả mày xuống một nơi an toàn."
Vừa nói, hắn vừa túm Quý Vũ Thời lui về phía cửa, hắn khá thông minh: "Mở rộng cửa, cam đoan bọn tao an toàn lên xe, bằng không.... tao bắn bể đầu nó!"
Tang thi bên ngoài tiệm sách vừa nãy đã chết một lớp, lúc này số lượng khá thưa thớt, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhanh chóng chạy tới.
"Ô....."
Nhóm tang thi liên tiếp ngã xuống.
Người nữ đi theo phía sau lưng người nam da đen, ôm đứa bé nhỏ giọng nói "xin lỗi" với bọn họ, cô cũng thân bất do kỷ, không thể lên tiếng ngăn cản hay nhắc nhở, đây chính là bi ai cho nhân tính trong thời mạt thế này.
Người nam da đen kia giữ chặt Quý Vũ Thời, súng đè chặt trên đầu cậu không hề thả lỏng một giây một phút nào.
Đi tới trước xe không gian mở cửa xe, thấy tang thi bị tiêu diệt không sai biệt lắm, người nam da đen kia huýt sáo một tiếng.
Không biết từ nơi nào chui ra năm sáu chiếc áo trùm chắp vá bao phủ thân thể thật nghiêm kín, mỗi người đều có súng.
Điều này nói rõ lúc người nam da đen này vào tiệm sách thì đám người này đã từ từ tiến tới ẩn núp ở xung quanh, mục đích của bọn họ chính là cướp xe, người nữ cùng đứa bé kỳ thực chính là chim mồi làm người ta thả lỏng cảnh giác.
Hai bên giằng co, Tống Tình Lam đột nhiên nói: "Chờ đã."
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người anh.
Người nam da đen mắng: "Mày muốn đổi ý à?!"
Quý Vũ Thời nhìn thấy ánh mắt Tống Tình Lam cực kỳ thâm trầm, thật khó phân biệt tâm tình ẩn bên trong.
Chỉ thấy Tống Tình Lam đột nhiên mỉm cười: "Không phải đổi ý, chỉ là một mình cậu ấy đi chung với bọn mày, tao lo lắng, vì thế dứt khoát cho bọn mày thêm một con tin nữa, đến khi đó bọn tao có thể đi chung với nhau. Nếu đáp ứng, cây súng này tặng cho bọn mày."
Thần miên toàn thân đen kịt lạnh như băng, vừa nhìn đã biết là hàng tốt.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Người nam da đen lưỡng lự.
"Để anh ta đi cùng đi." Quý Vũ Thời nói: "Anh ta là bạn trai tôi."
Tống Tình Lam: "..."
Mọi người: "..."
Quý Vũ Thời rũ mi, bất đắc dĩ nói: "Lẽ nào ông không nhìn ra anh ta là gay à?"
"Này cũng quá rõ ràng rồi đi!" Người nam da đen phun một bãi nước bọt, phân phó đồng bọn nhặt súng, sau đó nhìn Tống Tình Lam, nói với người phía sau: "Trói tên gay này lại!"
[end ]