Quý Vũ Thời tìm thấy giới thiệu vắn tắt trong quyển sách [Kim Ô Số : Sinh Sôi Không Ngừng], cũng thấy kế hoạch kế tiếp về Kim Ô Số .
"Nơi này hiện giờ phong bế internet nên không có cách nào trực tiếp định vị căn cứ, thế nhưng chúng ta có thể tìm kiếm." Quý Vũ Thời nói: "Căn cứ xây dựng với quy mô khổng lồ có dạng bán cầu, hai căn cứ phân bố theo hướng đối lập trong mặt gương."
Tống Tình Lam suy nghĩ một chút: "Có phải giống như hình cái chén úp ngược không?"
Quý Vũ Thời nói đúng vậy.
Tống Tình Lam nói: "Lúc cậu ở tiệm sách tìm kiếm tin tức, tôi và Đoàn Văn của tiểu đội từng thấy qua chỗ này thông qua máy bay không người lái, thế nhưng tôi không biết nó rốt cuộc là Kim Ô Số hay Kim Ô Số ."
Vừa nói, Tống Tình Lam vừa bảo Đoàn Văn một lần nữa dùng máy bay không người lái kiểm tra.
Xe không gian xuất phát.
Bọn họ từ phía bên trái tiệm sách rời khỏi cứ điểm tạm thời ở sườn dốc này.
Từ xa nhìn lại, kiến trúc san sát, sườn núi cành lá rậm rạp, một màu xanh biết dạt dào, ngay cả đám tang thi lởn vởn không có mục đích thoạt nhìn giồng như nhân loại bình thường làm người ta phảng phất nhìn thấy được thế giới này lúc chưa phát sinh biến dị.
Lúc này, tiểu đội còn trong vòng tuần hoàn thứ hai vẫn còn ở tiệm sách bên kia lật xem tư liệu, bày mưu tính kế.
Bọn họ không biết, hơn hai tiếng sau bọn họ sẽ bị tường đen đột nhiên đuổi tới, bọn họ xông lên một chiếc xe việt dã kiểu cũ cố gắng đào sinh nhưng thất bại, triệt để chôn vùi trong bức tường đen kịt che khuất cả bầu trời.
Đối với ký ức lúc chạy khỏi tiệm sách, trừ bỏ Chu Minh Hiên vẫn còn sống khi đó, cơ bản đều không có ký ức gì.
Giao nhiệm vụ điều khiển xe không gian cho Thang Kỳ, ký ức mơ hồ làm tâm tình Chu Minh Hiên có chút phức tạp.
"Quý cố vấn, nhớ hết tất cả những ký ức không tốt như vậy có phải rất khó chịu không?"
Chu Minh Hiên ngồi bệch dưới đất, lưng dựa vào thành xe.
Giống như Tống Tình Lam, kỳ thực mọi người đều từng nghe qua chuyện Quý Vũ Thời có hội chứng trí nhớ siêu phàm ở Thiên Khung, chỉ là không có cảm thụ mãnh liệt như lúc này mà thôi.
Chu Minh Hiên đưa tay cào cào mớ óc sau ót: "Kỳ thực tôi chính là không giỏi điều chỉnh cảm xúc lắm, cứ cảm thấy như mơ thấy ác mộng vậy, thỉnh thoảng lại xuất hiện cảm giác từng nhìn thấy, có chút không thể phân rõ được cái nào là hiện thực."
Lúc xe tông vào tấm lưới sắt, Chu Minh Hiên ngồi ở ghế lái bị gãy xương cổ chết ngay lập tức.
Một khắc trước khi tử vong đang nghĩ gì?
Có lẽ sau này Chu Minh Hiên có thể trả lời vấn đề này.
Quý Vũ Thời an tĩnh nhìn đối phương.
Chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của Quý Vũ Thời, cảm giác suy yếu đặc biệt nhu nhược.
Chu Minh Hiên nhìn qua vị trí Tống Tình Lam, ngượng ngùng nói: "Tôi khẳng định mình không lợi hại được như Tống đội, thế nhưng Quý cố vấn cũng có thể làm được, tôi muốn thỉnh giáo anh làm thế nào để điều chỉnh tâm tình mình?"
Lúc này Chu Minh Hiên không để tâm tới chuyện trước kia.
Trước kia lúc Quý Vũ Thời mới tới đội, Chu Minh Hiên còn rất khinh thường người ta, bây giờ thì bị vả mặt bôm bốp.
Cũng may Quý Vũ Thời cũng không ra vẻ, trả lời: "Phân tán lực chú ý."
Chu Minh Hiên nghi hoặc.
Quý Vũ Thời nói: "Tìm một chuyện có thể làm cậu tập trung sự chú ý để làm, rất nhanh sẽ không còn dư thừa tinh lực suy nghĩ tới những chuyện cậu không muốn nữa."
Chu Minh Hiên: "Tỷ như?"
Quý Vũ Thời nghiêm túc nói: "Tỷ như gia nhập vào một đội ngũ mới, đi tới một thế giới khác, cũng nhau đánh quái."
Đoàn Văn tìm được máy bay không người lái, một lần nữa định vị tòa kiến trúc khổng lồ hình cái bát úp ngược kia.
Tống Tình Lam nói: "Chúng ta có xe không gian nên có lẽ sẽ tới trước đội B."
Khi đó là một Đoàn Văn khác cùng anh phát hiện căn cứ, hiện giờ Đoàn Văn đó gia nhập đội B, vì thế đội B nhất định cũng sẽ trực tiếp đi tới đó.
Xe không gian cán qua ba bốn con tang thi, máu loãng tràn ra.
Đoạn đường này là lối rời khỏi thành phố nên số lượng tang thi không tính là nhiều, tình hình giao thông lại không quá tốt.
Phỏng chừng là phần lớn mọi người muốn rời khỏi thành phố khi phát sinh dị biến, mặt đường bị hư hại, xe cộ đậu rất nhiều, xe không gian di chuyển không tính là nhanh.
"Nếu như xác định nơi đó không phải Kim Ô Số , chúng ta sẽ tiếp tục đi tới căn cứ còn lại." Tống Tình Lam tính toán: "Bọn họ người ít lại thiếu trang bị, đến khi đó lưu lại một phần trang bị cho bọn họ."
Vô thức, đội A hiện giờ là đội có thành viên đầy đủ nhất, trang bị tốt nhất.
Ngoại trừ Quý Vũ Thời bị thương thì so với lần đầu tiên tới thế giới này còn chuẩn bị sung túc hơn.
Đoàn Văn hỏi: "Tống đội, vậy có cần liên lạc nói rõ với bọn họ không? Hiện giờ chúng ta đã thoát khỏi phạm vi thông tin với tiểu đội , cũng không sợ bọn họ phát hiện mà sản sinh ra nghịch biện."
Tống Tình Lam suy nghĩ.
Liên hệ với đội B sẽ không tạo thành nghịch biện, dù sao thì bọn họ sinh ra ở cùng tuyến thời gian song song, hai bên không hề tồn tại quan hệ nhân quả.
Mặc khác, trừ bỏ trang bị mà bọn họ có thể chia cho đội B, đội B cũng có thể cho bọn họ vài thứ, tỷ như----- thuốc của Quý Vũ Thời.
Lúc bị người nam da đen kia bắt cóc, thông tấn khí, trang bị trên người cùng hộp thuốc của Quý Vũ Thời đều bị ném đi.
Ngoại trừ những thứ này, Tống Tình Lam còn nghĩ tới cái máy chơi game bị người nam kia ném hỏng, Quý Vũ Thời mang thù như vậy, biểu tình ngoan lệ đóng đinh tay người kia vào sàn xe sau khi thoát được làm Tống Tình Lam bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thực soái.
Chỉ là anh không ngờ ngay cả đi làm nhiệm vụ mà Quý Vũ Thời cũng mang máy chơi game theo, ấn tượng đối phương cúi đầu chuẩn xác điều khiển những viên gạch trong game vẫn còn khá sâu sắc.
Độ nghiện game khá cao a.
Cũng có thể, chiếc máy chơi game kia là do một người quan trọng tặng.
Tống Tình Lam nhìn xuống chút nữa, Quý Vũ Thời vẫn duy trì tư thế ngồi trên thùng trang bị, lưng dựa vào thành xe, hai mắt khép lại không rõ là quá mệt nhọc nên ngủ tiếp đi hay vì đau đớn mà không có tinh thần.
Chu Minh Hiên ngồi ở bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, xem dáng vẻ thì tựa hồ sợ Quý Vũ Thời đang ngủ bị ngã sẽ làm rách vết thương.
Nhóm đồng đội khác sợ quấy rầy Quý Vũ Thời nên cũng ăn ý giữ an tĩnh.
Đó là một đội bảy Thiên Khung mới tinh.
Khóe môi Tống Tình Lam hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Trước tiên chờ một chút, chờ tới khi cần rồi hãy nói."
Xe không gian gian nan di chuyển trên con đường đầy chướng ngại vật gần một giờ, ở trên đường thông qua bảng chỉ dẫn, Tống Tình Lam rốt cuộc xác định được nơi bọn họ đang tới là căn cứ Kim Ô số .
Chạy tới cửa căn cứ, xe không gian to lớn đứng trước mặt tòa kiến trúc khổng lồ thoạt nhìn khá nhỏ bé.
Buổi trưa ánh mặt trời chói chang.
Bóng của mọi vật bị chiếu rọi ở dưới chân.
Bên ngoài tòa kiến trúc bao trùm vật liệu phản quang chói mắt.
Quý Vũ Thời đã mở mắt, chống đỡ thùng xe đứng dậy, từ mặt kính trước xe không gian quan sát nơi này.
Lưới sắt cao tầm năm mét bao quanh căn cứ, xung quanh không có thực vật, mặt đất trụi lủi, ở khoảng đất trống bên trong có không ít tang thi đặc đồng phục màu trắng không mục đích lởn vởn tới lui.
Nghe thấy âm thanh, đám tang thi kia điên cuồng nhào tới chỗ tấm lưới sắt nhưng bị dòng điện cao thế hất văng ngược trở lại, trong không khí tràn đầy mùi vị tử vong của thịt thối và thịt cháy khét, nó làm người ta nghĩ tới nguyên do của đại nạn ập tới thế giới này ---- mặt trời nhân tạo.
Thiết bị an toàn ở cửa căn cứ vẫn còn vận hành, xe không gian vừa mới tiến tới gần một chút, thiết bị liền phát ra âm thanh cảnh báo: "Khu vực nguy hiểm, xin lập tức rời đi!"
Mọi người phân phát trang bị, Thang Kỳ cùng Chu Minh Hiên phụ trách khiên chúng xuống xe, chuẩn bị đặt ở phòng bảo an.
Tống Tình Lam đi ở phía trước mở đường, trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, ở giữa không trung là một chiếc máy bay không người lái nhỏ như ong mật đang lượn vòng quanh người anh.
Trên xe, Đoàn Văn cũng nhìn thấy, cười mắng một tiếng: "Đệt, này là tôi khác đang điều khiển à?"
Lý Thuần ở bên cạnh cười tủm tỉm giật dây: "Anh Văn, mau chào hỏi anh em song sinh đi!"
Đoàn Văn: "Ôi chao, đúng là có cảm giác anh em song sinh thật, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ phái máy bay không người lái đi theo sau chúng ta, thần giao cách cảm chính là đây, rất ăn ý!"
Thang Nhạc nhìn bóng lưng anh trai mình, ý vị sâu xa nói: "Lúc anh trai anh muốn đánh anh mà không cần lý do thì anh không hề thích loại ăn ý này chút nào đâu."
Vừa rồi ở trên xe, Thang Kỳ cùng Tống đội nói xong hai câu thì sắc mặt trở nên rất khó coi, không nói tiếng nào đã lao tới đập cậu một trận: "Tò mò hiếu kỳ hả? Vô tổ chức vô kỷ luật hả?!"
Thang Nhạc ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: "Em có làm gì đâu?!"
Thang Kỳ vừa đánh vừa nói: "Lần sau mà thấy chó hai đuôi, mèo ba đuôi gì gì đó, cậu con mẹ nó không được phép đuổi theo cho anh! Có nghe thấy không hả?!"
"Chó mèo gì ở đây?!" Thang Nhạc tức giận không thôi: "Anh đừng có tìm cớ, em thấy rõ ràng là tâm tình anh không tốt, mỗi khi tâm tình anh không tốt anh liền đánh em!"
Nghe thấy lời phỉ nhổ của Thang Nhạc, Quý Vũ Thời nói: "Cậu nói rất đúng."
Thang Nhạc vui sướng như tìm được tri kỷ: "Quý cố vấn, anh cũng có anh trai hả?!"
Quý Vũ Thời thản nhiên nói: "Đúng vậy. Nhưng đều là tôi đánh anh ta."
Thang Nhạc: "..."
Máy bay không người lái vẫn xoay quanh đến khi nhìn thấy ba người tiến vào phòng bảo an mới rời đi, như vậy khoảng cách của đội B với bọn họ cũng không tính là quá xa, tối đa chỉ tầm nửa giờ đi đường mà thôi.
Thế nhưng rất nhanh mọi người nhìn thấy ba người tiến ra, không đặt trang bị ở bên trong mà vẻ mặt cổ quái đừng đó nói gì đó.
Ngay cả sắc mặt của Tống Tình Lam cũng không dễ coi.
Mọi người trên xe thấy vậy thì nhao nhao từ xe không gian nhảy xuống kiếm tra tình huống.
Trên khoảng đất trống cách đó không xa, hơn mười con tang thi đang lao nhanh tới hướng cửa căn cứ.
Tiếng súng vang lên.
Óc phụt ra, đám tang thi ngã nhào xuống đất.
Quý Vũ Thời cũng cầm toản thạch điểu giết chết vài con, vết thương ở bụng bị ảnh hưởng làm hại lúc đi tới cửa phòng bảo an trán cùng cả người đều túa một tầng mồ hôi lạnh: "Sao vậy?"
Kế hoạch của bọn họ vốn là lưu lại số trang bị này xong sẽ lập tức rời đi.
Dự cảm bất an nổi lên trong đầu Quý Vũ Thời, trực giác về phương diện này của cậu vẫn luôn rất nhạy cảm.
Quý Vũ Thời đứng im tại chỗ, nhóm Thang Nhạc thì đã chạy vào phòng bảo an, lúc đi ra sắc mặt mỗi người đều trắng bệch.
Trong khoảng thời gian ngắn này Tống Tình Lam đã điều chỉnh xong tâm tình của mình.
Trong bầu không khí nặng trịch này, anh vẫn dùng giọng điệu thả lỏng nói: "Cậu muốn nghe tin tốt hay tin xấu?"
"Tin xấu." Quý Vũ Thời cơ hồ không hề do dự nói.
Dưới ánh mặt trời chói chang mà mặt cậu lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt, có vẻ đặc biệt sắc bén.
"Tin xấu là lần này không biết vì sao chúng ta lại chết." Tống Tình Lam nhìn cậu nói: "Tin tốt là, chúng ta ở tương lai cuối cùng cũng thông minh một chút, có để lại lời nhắn."
Thì ra trong phòng bảo an của căn cứ Kim Ô số có manh mối để lại.
Trên mặt đất dùng quân đao khắc: Tắt năng lượng nguyên của hai căn cứ.
Lạc khoản: tiểu đội số .
Từ bút tích thì có thể nhận ra là bản thân Tống Tình Lam lưu lại.
Có kinh nghiệm những lần trước, sau khi tuần hoàn trở lại công viên đội năm không chút lãng phí thời gian một đường chạy thẳng tới mục tiêu.
Sau đó, bọn họ giống như Tống Tình Lam đã nói trước đó, vẫn luôn tiến tới trước, cho dù thất bại cũng sẽ để lại manh mối cho lần sau.
Thế nhưng không người nào cao hứng nổi.
Bởi vì mỗi khi tuần hoàn mở lại chính là bắt nguồn từ một lần đoàn diệt.
Quy tắc nhiệm vụ là tử vong đào thải, hoàn toàn chính xác như Quý Vũ Thời nói, là vì cam đoan người còn sống sót cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu đội số xuất hiện nói rõ một sự thật----- không quản là tiểu đội số ở trước mặt hay tiểu đội số ở tuyến thời gian song song, bọn họ sẽ tử vong toàn bộ trong lần tuần hoàn này, vì thế tiểu đội số mới sinh ra.
Rõ ràng chỉ vừa mới tập hợp, nhiệt huyết sôi trào, muốn liều mạng phấn đấu một phen.
Manh mối này giống như tung ra một thông báo tử vong thẳng lên đầu bọn họ, nhắc nhở bọn họ rằng, bọn họ đã sắp chết tới nơi rồi.
Điểm neo thời gian tạo thành một thế giới đặc biệt, bọn họ giống như cá nằm trong lưới, làm thế nào cũng không thể thoát được vận mệnh.
Tim Quý vũ Thời đập loạn nhịp, con ngươi bắt đầu co rút.
Tiểu đội số .
Tắt năng lượng nguyên của hai căn cứ.
Kia tường đen....
Đột nhiên trên gương mặt tái nhợt của Quý Vũ Thời lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, lúc ngẩng đầu thì ánh mắt sáng rực rỡ: "Tôi đã biết làm sao phá cuộc rồi!"
Mọi người: "???"
Tống Tình Làm mặc dù không hiểu Quý Vũ Thời lại nghĩ tới chuyện gì, bất quá cũng lộ ra ý cười.
Anh nhìn Quý Vũ Thời hỏi: "Quý vố vấn, đoán đúng có thưởng không?"
[end ]