Một tầng.
Hai tầng.
Chỉ ngắn ngủi hai tầng lầu, rõ ràng chỉ gần trong gang tấc nhưng muốn tìm ra đường sống trong tuyệt cảnh lại cực kỳ khó với tới.
Dựa vào tương lai của chính mình để có một hơi thở dốc, phảng phất như chỉ có một khoảng thời gian của một hơi thở.
Thời gian tựa hồ trở nên rất chậm, thi triều một lần nữa sống lại, kiến trúc cũng hồi phục như cũ, con nhện thợ săn nâu khổng lồ không biết từ chỗ nào rơi xuống, lúc này, hết thảy biến hóa xung quanh bị cảm quan căng thẳng cao độ cùng adrenalin tăng vọt biến thành một pha quay chậm.
Quý Vũ Thời dùng cánh tay tím bầm vịn vào lan can, theo đồng đội ở phía trước nhảy xuống, thân thể rơi nhanh xuống dưới!
"Thình thịch!"
Hai chân rơi xuống đất, bên mặt vươn tới bảy tám đôi tay trắng hếu, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy vài gương mặt có đôi đồng tử xám trắng chết lặng, biểu tình vặn vẹo há to mồm nhào về phía mình.
"Đùng đùng đùng...."
Đồng đội ở phía sau càng quét một trận, ở phía trước xuất hiện một khe hở.
"Bên này có miệng cống!!!" Thang Kỳ hô to, khẩu súng trong tay không ngừng nổ súng, một con nhện to bị thương lảo đảo ngã xuống đè lên một đống tang thi!
"Mau lên!"
Chu Minh Hiên mắng một tiếng, cùng Tống Tình Lam yểm hậu.
Miệng cống hé mở phân nửa, chỉ có thể khom lưng chui vào.
Sau khi mọi người vọt vào trong miệng cống, Đoàn Văn nhanh tay lẹ mắt ấn công tắc: "Hư rồi! Đệt!"
Miệng cống không thể đóng lại, nhóm tang thi đang điên cuồng chui vào.
Thế nhưng vẫn tốt hơn là không có chỗ trốn, mọi người vừa đánh vừa lui, mục tiêu là tiến xuống tầng kế tiếp.
"Pa!!" Một âm thanh vang lên, con đường phía trước bị chận.
Một vật thể không rõ từ trên trời giáng xuống chặn đường đi của bọn họ.
Không phải tang thi, không phải nhện thợ săn nâu, là một thứ có hình người phủ đầy dịch nhờn đang thống khổ giãy giụa, hình như là một người.
"Thuần nhi!!"
Đoàn Văn lập tức nhận ra, xông tới trước đỡ lấy Lý Thuần.
"Cậu ta thế nào?"
"Dẫn theo cậu ta! Chúng ta mau chóng rời đi!"
Tang thi nối đuôi nhau chui vào miệng cống, khắp bốn phương tám hướng ở tầng này cũng không ngừng xuất hiện tang thi mới.
"Thình thịch! Thình thịch!" Miệng cống nổ tung, số lượng tang thi giảm bớt một chút, là nhện thợ săn nâu điên cuồng húc vào miệng cống, vách tường hai bên miệng cống đã xuất hiện vết nứt, chỉ chốc nữa thôi sẽ bị con nhện to kia húc sập!
Quý Vũ Thời cùng Đoàn Văn quỳ xuống đất đỡ Lý Thuần.
Toàn thân Lý Thuần đều là dịch nhờn, miệng mũi bị che kín không thể thở nổi, có biểu hiện hít thở không thông. Dịch nhờn này vừa trắng mịn lại có độ dính rất cao, Đoàn Văn liên tục thử nhiều lần nhưng không có tác dụng, gấp tới độ đỏ cả mắt: "Làm sao bây giờ?!"
Tình huống nguy cấp, Quý Vũ Thời ném súng, dùng hai tay gỡ miệng Lý Thuần: "Giữ chặt cậu ta!"
Đoàn Văn thấy một tay Quý Vũ Thời đã tím bầm, bên hông vì vết thương tét ra mà rướm máu, thế nhưng giờ phút này lại trấn định cực kỳ. Chỉ thấy cậu túm lấy dịch nhờn đã ngưng tụ thành lớp màng dính, mu bàn tay nổi gân xanh, cố moi một lỗ nhỏ ở phần miệng Lý Thuần!
Đột nhiên có không khí rót vào cổ họng, tiến vào phổi, cả người Lý Thuần vô thức cứng còng, ngay sau đó bắt đầu hung mãnh hít thở.
Chỉ vài giây, tiếng vang loảng xoảng điếc tai vang lên, con nhện to đã phá vỡ miệng cống, cùng thi triều xông vào trong!
Trước có nhện to, xung quanh có tang thi.
Giờ phút này tựa hồ đã rơi vào tuyệt cảnh.
Mọi người đều khựng lại một giây.
Mặc dù có điểm neo thời gian tồn tại, sau khi chết rồi có thể không ngừng sống lại, thế nhưng bọn họ vẫn chỉ là người có máu có thịt. Tình cảnh anh hùng đại sát tứ phương không gì có thể ngăn cản không phát sinh trên người bọn họ, bọn họ chỉ có chính mình.
Lựu đạn đồng đội mang theo trên người đã dùng không sai biệt lắm, vừa nãy "đội " viện trợ phảng phất nhắc nhở tình huống trang bị của bọn họ đã rất bức thiết.
Thế nhưng giây tiếp theo.
Tống Tình Lam đột nhiên nói: "Đội B tới."
Mọi người đều nghe thấy âm thanh của "chính mình" vang lên trong kênh chung: "Chống đỡ!!"
"Cố gắng chống đỡ!!"
"Mười phút, ông tới ngay đây!!"
"Ầm-----!!"
Có tiếng xe không gian vang lên trong bộ đàm.
Đội B hùng hổ vượt qua chông gai, một đường phóng tới chỗ bọn họ!
Tinh thần của mọi người vì thế mà chấn động: "Giết!!"
Tâm tình đã sắp hỏng mất được châm lên một ngọn đuốc, mọi người một lần nữa bùng lên ngọn lửa hi vọng, mặc dù nỏ mạnh hết đà cũng muốn mở một đường máu!
Con nhện to xông tới trước mắt bị một phát pháo năng lượng của Tống Tình Lam bắn ngã xuống đất, chất lỏng văng tung tóe khắp nơi.
Lần này Tống Tình Lam bắn thực thẳng tay, không hề có chút cố kỵ nào: "Đi!!"
Ngày càng nhiều nhện to xuất hiện, con lớn con nhỏ, cứ hệt như rơi vào ổ nhện.
Tống Tình Lam nghe Quý Vũ Thời hướng về phía mình hô to: "Phía dưới hướng chín giờ là đường nhanh nhất đi tới trung tâm kiểm soát không lưu!!"
Căn cứ rất lớn, thông đạo trong kiến trúc cũng rắc rối phức tạp.
Còn phải đi một nửa vòng tròn ở dưới tầng hai, đổi thành người bình thường trong tình huống chiến đấu hỗn loạn như vậy rất dễ bị mất phương hướng, thế nhưng Quý Vũ Thời sẽ không.
Dựa vào khả năng nhận định phương hướng cùng trí nhớ siêu cường, Quý Vũ Thời hoàn mỹ phân biệt được địa điểm mục tiêu.
"Ok." Tống Tình Lam vác thần miên bắn phát pháo năng lượng thứ hai về phía Quý Vũ Thời nói.
Mặt sàn rung mạnh.
Lần này anh bắn mặt sàn thủng một cái lỗ to!!
Móc ưng trảo được bắn ra, Thang Nhạc, Thang Kỳ là người đu dây thừng tuột xuống, Chu Minh Hiên càn quét đàn tang thi điểm hậu, Quý Vũ Thời cùng Đoàn Văn nhanh chóng dùng dây thừng cố định Lý Thuần, theo sát phía sau.
Tiếng gió thổi lướt qua bên tai.
Trong quá trình trượt xuống, không ngừng có tang thi từ lỗ hổng rơi xuống.
Ngoại trừ đám tang thi điên cuồng, lũ nhện to nhao nhao dừng lại ở ngay miệng hố chứ không tiến tới, tựa hồ bên dưới là cấm địa.
Hành lang bên tầng dưới này cực kỳ sáng sủa an tĩnh, không hề có vật gì cả.
Tầng trện rất cao, ở trên đỉnh có ống thông gió giăng khắp nơi hòa làm một thể với tòa kiến trúc, tạo thành một hệ thống cực kỳ quy củ.
Thành viên tiểu đội nhìn lên đường ống thông gió cách tầng trên hơn mười mét, cách mặt sàn phía dưới hơn hai mươi, ba mươi mét, cho dù có tang thi thì chúng cũng không có khả năng leo lên.
Bọn họ gấp gáp cởi bỏ khóa an toàn, biểu tình lộ rõ may mắn sau khi thoát khỏi tai nạn.
Ánh mắt Tống Tình Lam nhanh chóng đảo qua người đồng đội, xác định mỗi người đều còn đầy đủ chân tay.
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc kiểm tra bốn phía, Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên đang giúp Lý Thuần xử lý mớ dịch nhầy trên người.
Quý Vũ Thời ngồi một bên thở dốc.
Áo sơ mi trắng trên người sớm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, sắc mặt lộ ra màu đỏ mất tự nhiên, dưới lớp tay, một cánh tay chuyển thành một đỏ tím, so với cánh còn lại khác biệt cực kỳ rõ ràng.
Suốt đoạn đường này, Quý Vũ Thời hiển nhiên là người bị thương nặng nhất trong đội.
Huống chi, trên người vốn đã bị thương sẵn.
"Cậu thế nào rồi?!" Tống Tình Lam ngồi xổm xuống hỏi.
Nhìn ra quan tâm trong mắt đối phương, Quý Vũ Thời cũng không khách khí: "Giúp tôi, lấy thuốc giảm đau ra, vết thương, bị tét rồi."
Lời nói có chút đứt quãng, bởi vì cố nén đau đớn mà đôi môi trở nên trắng bệch.
Giọng điệu cùng cách dùng từ hoàn toàn khác với trước kia, làm người ta có cảm giác như khoảng cách được kéo gần lại vậy.
Tống Tình Lam nói: "Thuốc ở đâu?"
Quý Vũ Thời nghiêng người: "Trong túi."
Cánh tay tím bầm đang phát run, tay còn lại thì đang ôm bụng, quả thực không còn dư tay để lấy thuốc.
Tống Tình Lam làm theo, đưa tay luồng vào túi đồng phục chiến đấu màu đen của đối phương.
Ở trước mặt mọi người, hành động có chút thân mật như vậy đã không còn quá kỳ quái, hiện giờ không ai có tâm tình giễu cợt bọn họ cả. Chính vào thời khắc sinh tử này, trong lòng Tống Tình Lam đột nhiên lại dâng lên một luồng nhiệt ý, thật sự khó diễn tả.
Lọ thuốc giảm đau nho nhỏ bị lấy ra.
Quý Vũ Thời hơi ngẩng mặt: "Đút cho tôi."
Nhìn ra được Quý Vũ Thời không hề nghĩ tới yêu cầu này có thích hợp hay không, bởi vì trên tay cậu còn dính đầy dịch nhờn trên người Lý Thuần, không nôn đã may lắm rồi, bảo cậu dùng cái tay này lấy thuốc trong lọ ra uống là chuyện không thể nào.
Tống Tình Lam lấy một viên thuốc ra nhét vào miệng cậu.
Quý Vũ Thời hàm hồ nói: "Cám ơn."
Ngón tay chạm phải cánh môi nóng bỏng, Tống Tình Lam hỏi: "Cậu đang sốt à?"
Vừa nói, anh vừa đưa tay chạm vào trán Quý Vũ Thời.
Cảm giác nóng hổi, Quý Vũ Thời quả nhiên đang phát sốt.
Thế nhưng Quý Vũ Thời không quá để ý, nơi này không có nước, vì muốn hiệu quả của thuốc giảm đau phát huy nhanh một chút, cậu cứ vậy nuốt viên thuốc đắng nghét xuống cổ họng, nhíu mày nói: "Có thể là bị nhiễm trùng, sau khi ra ngoài rồi nói."
Hai người nói chuyện với nhau không tới một phút thì Lý Thuần đã tỉnh lại.
Đoàn Văn gọi: "Tống đội!!"
Lý Thuần đã có thể tự mình ngồi dậy, dịch nhờn trên mặt đã được xử lý sạch sẽ, chỉ có trên người vẫn còn ướt nhẹp, cả người vẫn chưa tỉnh hồn, run rẩy nói không nên lời.
Mọi người vây quanh Lý Thuần.
"Thuần nhi, trâu bò a, đại nạn không chết tất có phúc cuối đời!"
"Sao cậu lại rớt xuống? Thấy cậu bị cuốn đi, ông đây suýt chút nữa đã làm lễ truy điệu cho cậu luôn rồi!"
"Mau kể chiến tích anh dũng của cậu cho anh nghe coi!"
Lý thuần oa một tiếng bật khóc, khóc thực xấu: "Em bị ăn, sau đó, sau đó em không muốn chết, nên em dùng dao đâm loạn tùm lum hết... sau đó hình như bị ói ra... ô oa a a a."
Vậy cái thứ dịch nhờn này....
Mọi người: "..."
Ọe.
"Có thể nuốt cậu vào rồi lại nôn ra như vậy, nó lớn cỡ nào chứ, rốt cuộc là thứ gì?!"
Chu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn lên, con nhện to kia vẫn còn xoay quanh ở lỗ hổng, tựa hồ luyến tiếc con mồi, tựa hồ lại sợ cái gì đó.
Đúng lúc này, đường ống dưới chân là nơi giúp bọn họ tạm thời dừng chân thở dốc kịch liệt đung đưa.
Âm thanh phát ra từ trong ống thông hơi mà bọn họ nghe thấy trước đó vang lên rất rõ, điều này chứng minh thứ quái thú kia đã tới!
"Thằn lằn, chuột, gián, rắn." Quý Vũ Thời đứng dậy, gương mặt đẫm mồ hôi lạnh, cánh tay xanh tìm kinh người: "Mấy thứ này đều thích chui vào lỗ thông hơi, cũng không biết rốt cuộc là một trong số đó... hay là hỗn hợp thể."
Hỗn, hỗn hợp thể?
Mọi người khiếp sợ.
Nơi này là căn cứ, ý là mọi thứ đều có thể phát sinh biến dị à?!
Quý Vũ Thời nhanh chóng nói: "Nếu tôi không tính sai thì từ trung tâm kiểm soát không lưu xuống chút nữa chính là nguồn cung cấp năng lượng Kim Ô số , càng tới gần nơi này thì dị tượng lại càng nhiều. Kim Ô số chỉ cung cấp nguồn năng lượng trụ cột, Kim Ô số sau khi xuất hiện thì nguồn năng lượng tăng lên gấp bội, tiêu hao cũng gấp bội, bọn họ không thể không tìm kiếm càng nhiều năng lượng hơn từ vũ trụ hư vô, vì thế phóng xạ cùng biến dị lại càng vượt xa tưởng tượng.
Nhân loại trở nên sinh động hơn, thế nhưng chỉ là một tang thi chỉ biết ăn không có năng lực suy tính.
Động vật cùng côn trùng thì bị biến hóa.
Thuộc địa PU- này đã triệt để tan vỡ.
Hệ thống Thiên Khung ở nơi này không có trung tâm chỉ huy, nó đã tự động bắt cóc nhóm thủ hộ giả bọn họ tới đây truyền đạt trọng tâm nhiệm vụ.
Tắt thiết bị truyền tải năng lượng, để năng lượng nháy mắt phóng thích, hết thảy mọi thứ trong phạm vi đều bị cuốn vào hư vô.
Tắt toàn bộ thiết bị truyền tài năng lượng, PU- sẽ mất đi hết thảy nguồn năng lượng, không còn cách nào duy trì, nó sẽ bị vị hàng xóm sát bên là kẽ hở vũ trụ hút vào, hoàn toàn biến mất.
Kẽ hở của vũ trụ song song tạo ra PU-.
Cũng chính nó sẽ hủy diệt PU-.
Quy Vũ Thời vừa dứt lời, đường ống lại một lần nữa chấn động kịch liệt, chấn động đã tới ngay dưới chân bọn họ, mọi người biến sắc: "Đi mau!"
"Thình thịch!"
Một đường ống cách đó không xa vỡ ra, cái lưỡi dài tầm -m mang theo dịch nhờn bắn về phía bọn họ!
Trong tiếng súng, cái lưỡi rụt trở lại.
Dây thừng của móc câu dài tầm m, nếu như muốn từ nơi này tuột xuống thì hụt tới vài mét, khá cao.
Tống Tình Lam quan sát bốn phía: "Phía trước có thang leo!"
Quả nhiên cách đó mấy chục mét, trên vách tường căn cứ hình tròn có một cây thang leo.
Đường ống chấn động mãnh liệt, thứ kia quay trở lại, cái lưỡi từ vị trí rất gần bắn tới tập kích! Lần này mọi người thấy rất rõ, cái lưỡi kia quả nhiên rất khó phân ra chủng loại, mặt trái là vô số giác hút, còn mặt phải thì đầy bựa lưỡi, đầu lưỡi có một khúc phân nhánh, không rõ rốt cuộc là thằn lằn hay rắn.
Mọi người dùng tốc độ nước rút trăm mét trên giây chạy như điên.
Lao thẳng tới chỗ cầu thang, một đường trượt xuống, lòng bàn tay bị ma sát tới đau rát tới rách da cũng không có ai để ý.
Có thể là đã lâu rồi không được ăn vật tươi sống, sau khi để Lý Thuần thành công chạy trốn cái lưỡi kia đặc biệt cáu kỉnh, nó lay động đường ống, ầm một tiếng, đường ống dài ba mươi bốn mươi mét sụp xuống, đập mạnh xuống đất.
Tống Tình Lam là người cuối cùng leo thang, chỉ kịp nhìn thấy trong đường ống rớt xuống xuất hiện một vật thể giống như cục thịt, dính nhơ nhớp.
Sau tiếng vang lớn này, tang thi vốn không còn lao xuống lỗ hổng lại một lần nữa cuất hiện.
Đám tang thi này vốn không tìm được phương hướng chạy loạn khắp nơi, lúc này bị tiếng vang hấp dẫn thì hệt như bánh chẻo từ lỗ hổng trên trần nhà rớt xuống.
Tình cảnh khá náo nhiệt, cái lưỡi vung lên muốn hất đám tang thi vướn víu này đi. Thế nhưng tang thi không biết đau đớn cũng không bị tê liệt, không ít con vì rơi xuống mà mất đi một phần cơ thể, thế nhưng cho dù chỉ còn nửa thân trên, chúng vẫn liều mạng bám vào đầu lưỡi đang nhúc nhích.
Đầu lưỡi bị vây công, bị đám tang thi không sợ sống chết cắn xé, nó không thể không rút vào trong đường ống.
Nhện thợ săn nâu khổng lồ không kềm được.
Chúng nó bắt đầu men theo tường bò xuống, cũng muốn húp ké một chén canh.
Nhện to sợ lưỡi, lưỡi sợ tang thi, cả ba thứ này kết hợp lại vừa tương hỗ lại tương khắc lẫn nhau.
Đối với người sống mà nói, đây chính là địa ngục!
"Quý Vũ Thời!!"
Tiếng rống giận của Tống Tình Lam văng vẳng bên tai, Quý Vũ Thời quay đầu, chỉ thấy một cái mồm to xuất hiện ở ngay sau lưng, từ trên hướng xuống muốn một ngụm nuốt trọn đầu cậu.
"Tránh ra!!"
Trên lưng con nhện bất thình lình xuất hiện một người, là Tống Tình Lam!!
Gương mặt người nọ lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt băng lãnh, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này cấp tốc nhét một quả lựu đạn vào mồm con nhện.
Chỉ trong một sát na hiểu ra anh muốn làm gì, Quý Vũ Thời lăn ra khỏi chỗ, người nọ cũng từ trên lưng nhện tuột xuống.
Bùm, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, dịch nhện bắn ra khắp bốn phương tám hướng, bị nổ tung chia năm xẻ bảy!
"Đùng đùng đùng!!"
Tiếng súng dày đặc gấp mấy lần trước kia vang lên, lỗ hổng trên trần nhà chợt xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc, từng người từng người chiếm cứ vị trí tốt ở trên cao nổ súng càn quét đám tang thi cùng nhện to bên dưới.
Tổng cộng sáu người, là đội B tới!
Hỏa lực nháy mắt biến thành gấp đôi, tình thế nghịch chuyển!
Hai Tống Tình Lam giống nhau như đúc, hoàn toàn không cần giao lưu lại cùng lúc quay đầu hô to: "Tới đài điều khiển!!"
Quý Vũ Thời nhấc chân chạy về phía đài điều khiển, vừa nổ súng vừa nhìn một "chính mình" khác ở bên cạnh.
Bọn họ chạy thật nhanh trong làn khói súng.
Tựa như đang soi gương.
Quý Vũ Thời nhìn thấy biểu tình của chính mình ở đối diện biến đổi: "Phía sau!!"
Kèm theo lời nhắc nhở, đối phương ném khẩu súng trong tay tới!
Toản thạch điểu nhỏ xinh toàn thân trắng bạc.
Nó bay một đường pa-ra-bôn ở trên không trung rồi rơi vào trong tay Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời không kịp suy nghĩ, tay trái chụp được súng do "chính mình" khác ném tới, lập tức quay đầu, chỉ thấy cái lưỡi có đầu lưỡi chẻ đôi một lần nữa từ trong đường ống phóng về phía cậu!
Quý Vũ Thời tay trái tay phải đều cầm toản thạch điểu, nhất tâm nhị dụng, cậu là người sử dụng song súng hoàn mỹ, hai phát súng bắn ra, mắt cũng không chớp bắn đứt hai đoạn lưỡi.
Ngay sau đó, cậu vừa tiếp tục đi tới vừa ném súng trả lại cho đối phương.
Quý Vũ Thời khác đồng dạng cũng thực trấn tĩnh, sau khi nhận lại súng lại tiếp tục chạy nhanh tới trước.
Một người quỳ gối khom lưng từ bên dưới luồng qua đường ống cản đường.
Một người đạp lên đường ống vọt tới đạp lên vai một con tang thi, đầu gối vặn một cái, cùng kỹ thuật nhu thuật tuyệt cao vặn gãy cổ tang thi ngay tại chỗ.
Không cần ngôn ngữ, Quý Vũ Thời một thân đồng phục tác chiến màu đen cùng áo sơ mi trắng hệt như một cặp song sinh.
Mười ba thành viên của đội bảy Thiên Khung, giờ phút này sức chiến đấu đã đạt tới đỉnh phong.
[end ]