Lần chia xa này gấp gáp vội vàng hơn bọn họ tưởng tượng.
Không ai đoán được cuộc bắt cóc thời không này lại kết thúc bằng phương thức như vậy.
Nhóm đồng đội ngồi vào khoang con nhộng, trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt--- rõ ràng là trăm đắng nghìn cay mới được đền bù, thế nhưng lại cứ cảm thấy quá dễ dàng.
Mỗi lần, khi bọn họ cho rằng mình có thể về nhà thì lại bị đưa tới một hoàn cảnh càng gian nan hơn.
Nhất là thế giới bọt khí kia, nó làm người ta khó phân rõ hiện thực cùng ảo cảnh huyễn tưởng.... Thiên Khung toàn thời đại kia thật sự dễ dàng để bọn họ đạt được ước muốn như vậy sao?
Đội bảy Thiên Khung không nên tách ra như vậy.
Thứ bọn họ mong muốn không phải trở về như vậy, mà là cả bảy người cùng nhau, là một chỉnh thể quay trở về.
Thế nhưng, Tống Tình Lam nói đúng.
Anh là đội trưởng, anh có quyền an bài mọi người đi hay ở.
Mỗi người đều có chuyện mình muốn làm, về sớm một chút viết xong báo cáo, như vậy có thể sớm đoàn tụ người thân, sớm thực hiện chuyện mà mình muốn.
Quý Vũ Thời cài khóa an toàn, tay vẫn còn đặt ở nút khóa, tựa hồ muốn bấm cởi bỏ.
Nơi này chỉ có một mình cậu, tâm tình không cần che dấu, mê man, do dự, hết thảy đều lộ rõ trên mặt.
Nếu như lần này, cậu không gặp lại cố nhân ở nơi này, cậu nhất định sẽ chọn lưu lại, thế nhưng trạng thái của cậu bây giờ không thích hợp tiếp tục làm nhiệm vụ. Cậu buông tay, tùy ý khóa an toàn bắt đầu khóa chặt từ chân lên tới cổ mình.
Thông tấn khí trên cổ tay lóe ra ánh sáng xanh báo hiệu trạng thái thân thể của ba đồng đội trong ba khoang con nhộng ở bên cạnh.
Là dấu hiệu chứng tỏ thiết bị khôi phục vận hành bình thường.
Lần trước khi tiến vào khoang thuyền con nhộng, thông qua máy bộ đàm cấy dưới da, lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh của Tống Tình Lam.
"Mọi người chuẩn bị, thủ hộ giả đội bảy Thiên Khung, nhiệm vụ cấp A lần thứ mười ba, xuất phát!"
Lần này, trong đầu hoàn toàn an tĩnh.
Âm thanh của hệ thống Thiên Khung xuất hiện: "Quý Vũ Thời, trước khi trở về thời đại của ngài, ngài có một phần thưởng chưa đổi, xin hỏi có đổi ngay bây giờ không?"
Quý Vũ Thời nhắm mắt lại.
Thật không ngờ ý tưởng trong đầu cậu thông qua thông tấn khí dưới da bị hệ thống Thiên Khung đọc được.
Giọng nữ của hệ thống Thiên Khung hỏi: "Xin hỏi, có cần đưa ngài về tới giờ sáng ngày tháng năm hay không?"
Hai mắt Quý Vũ Thời mở ra, đáy mắt là một mảnh đen nhánh.
Giọng nữ hệ thống Thiên Khung: "Kiểm tra được tích phân ở thời đại của ngài đủ điều kiện đổi nguyện vọng này. Vì thế không đề nghị ngài dùng phần thưởng của tôi để đổi nguyện vọng. Nếu như ngài vẫn kiên trì thì cần phải chú ý: là người có liên quan trong sự việc này, ngài chỉ có thể làm người đứng xem, không thể tiến hành can thiệp----"
"Đổi."
Quý Vũ Thời lên tiếng cắt lời hệ thống Thiên Khung.
Giọng của cậu có thể coi như bình tĩnh, đáy mắt cũng dần dần khôi phục tỉnh táo.
Không biết vì sao, sau khi nói ra lời này, trái tim vốn lặng im như tờ của cậu bắt đầu đập thình thịch, chấn động tới cả cánh cửa trái tim cậu.
Hệ thống Thiên Khung: "Xin ngài xác định lại một lần nữa."
Quý Vũ Thời nói: "Tôi chọn lập tức đổi thưởng."
Tim đập càng nhanh hơn.
Cảm giác mong chờ cùng xấu hổ tan biến, ảo tưởng về cuộc sống mới cũng tan biến.
Cậu không nói dối với người nào cả, bởi vì cậu căn bản không dành lời hứa hẹn cho anh.
Tim Quý Vũ Thời đập càng lúc càng nhanh, là kích động vì sắp được tiếp cận với chân tướng.
Là khát vọng mãnh mẽ muốn được giải thoát.
"Vâng. Sẽ lập tức tiến hành đổi thưởng."
"Ngài cùng đồng đội chia cách, sau khi kết thúc phần thưởng sẽ quay trở lại thời không nguyên bản, hiện giờ đang định vị tọa độ thời gian mới."
"Xin hãy chờ một chút."
"Kết nối thành công."
Tất cả tia sáng trong khoang con nhộng phụt tắt.
Một giây sau, cảm giấc mê muội quen thuộc bắt đầu ập tới.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới, Quý Vũ Thời bị khống chế chặt chẽ trên ghế an toàn, trong chấn động kịch liệt của khoang thuyền, rơi vào vùng tăm tối.
[.. ::]
Bảng thông tin trong suốt sáng lên.
Ngay lập tức, tất cả đèn trong khoang con nhộng sáng lên.
Trong loại ánh sáng nhức mắt này, Quý Vũ Thời nhìn thấy cánh tay máy đưa tới dịch dinh dưỡng, cậu nhận lấy uống vài ngụm, miễn cưỡng đè nén cảm giác buồn nôn vì di chứng chuyển tiếp.
Sáu giờ.
Hệ thống Thiên Khung đã chừa cho cậu một tiếng đồng hồ để chuẩn bị.
Khoang thuyền con nhộng đáp xuống gần một kho hàng không người.
Quý Vũ Thời từ khoang con nhộng bước ra, dùng thông tấn khí trên cổ tay điều chỉnh nó tiến vào hình thức ẩn hình.
Bầu trời tí tách mưa.
Quý Vũ Thời đi tới góc đường, phát hiện tiệm bánh ngọt cổ trong trí nhớ đã mở cửa.
Khí trời ban sáng dịp đầu xuân rất lạnh, cơn mưa lất phất làm ướt tóc cùng quần áo Quý Vũ Thời.
"Muốn mua bánh không chàng trai?"
Bà chủ mập mạp từ trong cửa tiệm đi ra, mỉm cười hỏi.
Bà giống như trong trí nhớ, vẫn là chiếc tạp dề hoa thường mặc, trên người quanh quẩn hương vị của bánh ngọt.
Quý Vũ Thời nói: "Cháu không có tiền."
Bà chủ mười mấy năm trước mỉm cười híp mắt: "Không sao, nhìn cháu quen mặt lắm, để tôi mời cháu ăn."
Bất thình thình Quý Vũ Thời bị bà chủ nhiệt tình nhét cho một cái bánh bông lan nóng hổi, bà nói: "Mau ăn đi, mới ra lò nên vẫn còn nóng! Sáng sớm ăn chút gì đó nong nóng cho ấm dạ dày, nếu thích thì lần sau quay lại mua!"
Quý Vũ Thời nói cám ơn.
Từng bước đi tới dãy lầu chung cư cách đó không xa.
Mưa vẫn đang rơi.
Lúc này, những người dậy sớm trong khu đã bắt đầu mở đèn, ánh đèn màu quýt làm màn mưa trông như một màn sương mù.
Trong các căn hộ tràn đầy hương vị khói lửa nhân gian.
Quý Vũ Thời không mất bao nhiêu thời gian đã đi tới bên ngoài tiểu khu, chậm rãi dừng bước. Cậu đi tới băng ghế dài ngồi xuống, rũ mi mắt nhìn cái bánh bông lan nhỏ trong tay.
Một tiếng sau, người đi trên đường trở nên đông đúc hơn.
Một tiếng sau, một đứa bé mặc áo mưa màu vàng sẽ đi ngang qua nơi này.
Một tiếng sau, có người sẽ tử vong.
Quý Vũ Thời lấy chiếc máy chơi game trắng đen trong túi ra.
Có thứ gì đó theo động tác của cậu rơi xuống đất.
Là một tấm giấy gói bằng thiếc màu vàng.
"Vừa mới nhặt được, chỉ có một viên, rất sạch." Âm thanh kia nói với cậu: "Bây giờ có thể suy nghĩ được rồi."
Ký ức dễ dàng khơi gợi lại cảm giác của vị giác.
Vị chocolate đắng chát tựa hồ vẫn còn quấn quanh bên đầu lưỡi.
Quý Vũ Thời nhặt mảnh giấy thiếc, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, mơ hồ ngửi thấy mùi chocolate từ phần giấy gói.