Bạc Vụ

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chậc, khẳng định là nhóc lầm rồi." Thang Nhạc rất có lòng tin với lý giải của mình: "Quý cố vấn có bạn trai rồi, người ta còn là đối tượng nhất kiến chung tình đó, sao có thể tùy tiện nói ra lời như vậy chứ?"

Lúc ở trạm trung chuyển, trong ảo cảnh của Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời đã từng chính mình nói ra chuyện này.

Thang Nhạc, Thang Kỳ, Tống Tình Lam đều có mặt khi đó.

Đoàn Văn không ở nên có chút bất ngờ: "Quý cố vấn có bạn trai à?"

Thang Kỳ làm chứng: "Có, em cũng nghe thấy."

Lý Thuần nghe vậy thì lại càng xấu hổ hơn, chỉ cận không thể nuốt lại những lời mình vừa nói: "Ai nha, em đã nói nhất định là em nhầm mà! Mọi người lỡ nghe rồi thì quên đi, đừng có nói ra nhá, nếu để Quý cố vấn biết thì nhất định sẽ ghim tên em vào sổ thù dai của ảnh á!"

Thang Nhạc: "Sợ à? Vậy còn định dùng ngôn ngữ này đi ghẹo em gái không hả?"

Mọi người trêu chọc Lý Thuần, hại cậu nhóc nhăn mặt nhăn mày, lại không có cách nào giải thích.

Học tra không đủ tự tin, bị người ta nghi ngờ một chút liền nghi hoặc chính mình, khẳng định là mình đã nhầm.

Đại khái là vì Quý Vũ Thời là người duy nhất có xu hướng tình dục khác biệt trong đội, trọng tâm câu chuyện không biết làm sao lại chuyển thành rốt cuộc cậu có bạn trai hay không.

Ai nói trai thẳng thì không nhiều chuyện chứ, lão thẳng nam Đoàn Văn hỏi: "Kỳ thật, anh vẫn cho rằng Quý cố vấn là người độc thân, lúc ở Chaos anh còn hỏi cậu ấy thích loại hình gì?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, bằng không... cũng không tùy tiện ghẹo cậu ấy như vậy." Ánh mắt ti hí của Chu Minh Hiên lộ ra chút dí dỏm: "Lúc ở trạm trung chuyển Quý cố vấn có nói với tôi vài câu."

Khi đó Lý Thuần đang cực kỳ phấn khích mở tiệc ngoài trời nên không chú ý tới Chu Minh Hiên cùng Quý Vũ Thời đã biến mất một đoạn thời gian, sau đó Tống Tình Lam mới biết hai người đi tản bộ dọc bờ biển, cũng không biết cụ thể đã nói chuyện gì.

Chỉ nghe Chu Minh Hiên nói: "Lúc ở thế giới bong bóng Quý cố vấn đã khuyên tôi về chuyện của bà nội. Lúc nói chuyện, tôi có hỏi bên cạnh cậu ấy có thay đổi gì hay không, cậu ấy bảo ngoại trừ việc ba con mèo biến thành một con, người thân vẫn như cũ, cũng không có bạn bè gì mới, thoạt nhìn không có gì đáng giá quyến luyến, hoàn toàn không giống người có đối tượng."

Tống Tình Lam đột nhiên sa sầm sắc mặt, nắm tay siết chặt thành quyền đấm mạnh xuống mặt bàn.

Sân huấn luyện vì động tĩnh này mà một lần nữa an tĩnh, chỉ thấy Tống Tình Lam xoay người rời đi.

Nhóm đồng đội kinh ngạc không thôi: "Tống đội, anh đi đâu vậy?"

"Tìm người."

Giọng Tống Tình Lam rất lạnh, cũng không quay đầu lại rời khỏi sân huấn luyện.

Tống Tình Lam đi rất nhanh, so với lúc quay trở lại sân huấn luyện còn nhanh hơn mấy lần.

Anh không trả lời mà lưu lại tin tức là vì tin tưởng Quý Vũ Thời có năng lực kiềm chế chính mình, anh muốn cho Quý Vũ Thời có thêm chút thời gian. Quý Vũ Thời đã làm qua nhiệm vụ cấp B, ngoại trừ một lần mất khống chế ở thế giới bong bóng, nhưng đó cũng vì cậu quá nóng ruột mà thôi. Vì thế mặc dù Quý Vũ Thời đã không chịu chờ anh mà một mình quay về ngày đó, anh cũng chỉ nghĩ rằng Quý Vũ Thời cần không gian riêng, anh cố nén cảm giác khó chịu khi bị cho leo cây vì anh thật sự không có lập trường.

Thế nhưng bây giờ, trong lòng Tống Tình Lam đang phừng phừng lửa giận.

Quý Vũ Thời cần không gian riêng cái quái gì chứ, rõ ràng là muốn tạm biệt anh.

Cái gì mà "hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi chứ", đều là giả.

Không phải lần đầu tiên Tống Tình Lam nhìn thấy biểu tình khi nói dối của Quý Vũ Thời, chỉ là anh đã không chú ý. Là vì bị anh phát hiện quá nhiều lần nên kỹ năng nói dối của Quý Vũ Thời đã thăng cấp rồi sao? Với năng lực học tập của Quý Vũ Thời, này quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Nhìn không thấu, uy không quen, lại quản không được.

Quý Vũ Thời thoạt nhìn ngoan ngoãn vô hại, kỳ thật lại sâu không lường được.

Cậu chưa bao giờ thật sự buông lỏng cảnh giác với bất kỳ người nào, cũng chưa từng quyến luyến với ai, với chuyện gì, giống như cậu đã nói với Tống Tình Lam, cậu tiến vào Thiên Khung trở thành ký lục giả chính vì muốn hoàn thành nguyện vọng quay trở lại ngày đó.

Cậu căn bản không đáp ứng sẽ chờ Tống Tình Lam.

Bởi vì mặc kệ cậu đã làm bao nhiêu nhiệm vụ cấp B, cậu vẫn không có lòng tin mình sẽ khoanh tay đứng nhìn khi trở về ngày hôm đó.

Cho nên cậu mới nói: "...tôi không biết khi đó tôi đang ở nơi nào."

Càng nghĩ, Tống Tình Lam lại càng phẫn nộ.

Cảm xúc này làm đại não anh phình to lên, không biết vì sao lại có chút lạnh lẽo, trái tim trống rỗng tới phát đau, thậm chí là hít thở cũng khó khăn.

Anh bước nhanh tới phòng làm việc của bộ trưởng, đùng một tiếng đẩy cửa mở tung.

Uông bộ trưởng đang gọi điện thoại thì bị động tĩnh này dọa giật thót, bà ngẩng đầu nhìn lên: "Cậu không biết phép tắc là gì à?"

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu nghe thấy giọng điệu trách cứ lại bất lực của đối phương, Tống Tình Lam căn bản không để ý tới chuyện xin lỗi.

"Uông bộ trưởng." Tống Tình Lam chống tay trên bàn làm việc: "Tôi xin được tiến hành một lần chuyển tiếp thời không!"

Uông bộ trưởng nói với người bên kia đầu dây: "Chờ một chút."

Bà nhấn phím tĩnh âm, sau đó hỏi: "Vừa mới trở về, cậu lại phát điên cái gì vậy hả?"

Dáng vẻ Tống Tình Lam không giống tới xin phép, càng giống muốn tới gây sự hơn, rõ ràng là nếu Uông bộ trưởng không đồng ý thì anh sẽ cưỡng chế thi hành.

Lần trước Uông bộ trưởng nhìn dáng vẻ này của Tống Tình Lam chính là lúc cậu mới xuất ngũ khỏi bộ đội đặc chủ, toàn thân tỏa ra khí thế không chịu tuân phục, cứng ngắc như một tên tội phạm, hung hãn tới mức làm người ta trực tiếp quên đi gương mặt anh tuấn kia.

"Tọa độ thời gian ngày tháng năm ." Tống Tình Lam nói: "Dùng phần thưởng của tôi đổi lấy lần chuyển tiếp này, dùng tích phân cũng được, nếu còn không đi thì tôi sợ Quý Vũ Thời sẽ làm ra chuyện sai lầm. Ngài không biết, cậu ấy đối với chuyện ngày đó...."

Uông bộ trưởng nói: "Tôi đang định báo cho cậu biết, Tiểu Quý đã trở về!"

Trái tim Tống Tình Lam đập thình thịch tới loạn nhịp, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

"Đã nói cậu đừng có cái nhìn phiến diện về người ta rồi, sao cậu không chịu thay đổi hả?!" Uông bộ trưởng lắc đầu oán trách, đồng thời mở hình chiếu toàn tức của đầu dây bên kia: "Xem này, vừa mới quay về, lúc này đang làm kiểm tra sức khỏe."

Trong hình chiếu là hình ảnh trung tâm chỉ huy thứ ba của Thiên Khung.

Trên đài truyền tống lặng lặng đậu một khoang thuyền con nhộng.

Đứng trước đài là một người mặc một thân đồng phục tác chiến màu đen.

Người nọ thân hình gầy gò, gương mặt trắng nõn lộ ra khí chất lạnh nhạt, lúc này đang bị năm sáu nhân viên vây quanh, cậu vươn tay phối hợp kiểm tra trạng thái thân thể.

Quý Vũ Thời về muộn hơn sáu thành viên khác của đội bảy bốn, năm tiếng.

Hệ thống kiểm tra được khoang thuyền con nhộng của cậu đã chuyển tiếp tới thời không khác, vì thế sau khi kiểm tra xong cậu không thể trở về sân huấn luyện nghỉ ngơi như các thành viên khác mà giống như đội trưởng Tống Tình Lam, bị đưa tới bộ tra xét.

Thời không được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, bất kỳ một hành động thay đổi nào cũng có thể tạo thành sự hỗn loạn cho thời không.

Bộ tra xét nói chuyện với Quý Vũ Thời khoảng một tiếng đồng hồ, không ai biết bọn họ nói chuyện gì.

Lúc rời khỏi phòng, có được sự cho phép nên Quý Vũ Thời có thể tới sân huấn luyện đội bảy, cùng đồng đội nghỉ ngơi vài ngày, chờ đợi kiểm tra tâm lý.

Được hộ tống trở lại sân huấn luyện, vừa mở cửa ra liền bị nhóm đồng đội kinh ngạc cùng mừng rỡ vây quanh.

"Quý cố vấn!"

"Quý cố vấn, anh làm em sợ muốn chết!"

"Anh đã đi đâu vậy?"

"Cậu rốt cuộc cũng trở về!!"

Âm thanh mang theo trách cứ cùng quan tâm dồn dập ập tới làm lỗ tai Quý Vũ Thời không khỏi nóng lên.

Cậu biết hậu quả của hành động bốc đồng là làm đồng đội lo lắng, chỉ là trước giờ cậu không hiểu cách xử lý cục diện này, chỉ là sự lo lắng của đồng động thật sự làm cậu cảm thấy rất ấm áp, cảm giác được quan tâm được coi trọng còn quý giá hơn tưởng tượng của cậu.

"Đệt!" Thang Nhạc nói: "Đã nói là sẽ cùng trở về, thế mà xoay người một cái anh đã không thấy tăm hơi!!"

Đoàn Văn thì vẫn như cũ không ngừng mắng mỏ Thiên Khung: "Có phải cái Thiên Khung khốn khiếp kia bắt cậu đi làm nhiệm vụ không?"

Thang Kỳ cùng Chu Minh Hiên đứng bên ngoài, cũng nói: "Tốt rồi, Quý cố vấn cũng đã về rồi, đội chúng ta coi như thành công viên mãn, đã chỉnh tề quay trở về."

"Một ngày không gặp như cách tam thu!" Lý Thuần khóc chít chít: "Quý cố vấn, đã biết bao nhiêu ngày em không được thấy anh rồi, mọi người nói anh phải đi đâu ấy, em cứ sợ anh sẽ không trở lại nữa. Anh rốt cuộc đã đi đâu vậy?"

Quý Vũ Thời bị vây ở giữa, giọng nói vẫn như thường lệ: "Mọi người không đổi thưởng à?"

Mọi người: "..."

"Đệt! Bọn em nào biết có thể đổi thưởng ngay luôn đâu!"

"Tôi con mẹ nó không để ý tới, chỉ nghĩ là quay về kết toán xong mới đổi được!"

"Hóa ra Thiên Khung kia có thể vượt cấp, Thiên Khung đúng là Thiên Khung!"

Lúc nhóm đội bảy đang nhao nhao, có người đẩy cửa tiến vào.

Quý Vũ Thời đứng im không nhúc nhích, trái tim khẽ run lên, thế nhưng cũng không quay đầu lại.

"Mọi người quay về phòng mình nghỉ ngơi, tắm rửa, chỉnh lý mình sạch sẽ đi, nhiều ngày như vậy rồi, các cậu không thấy mệt à?" Âm thanh của Tống Tình Lam từ phía sau lưng truyền tới: "Người đã về đông đủ rồi, ngày mai bắt đầu viết báo cáo, làm đánh giá, làm xong thì được về nhà."

Lúc ở thế giới bong bóng mọi người đã từng trải qua trình tự này, nghĩ tới liền cảm thấy đau đầu, lại nhao nhao phỉ nhổ.

Trong tiếng oán giận, Tống Tình Lam lại nói: "Quý cố vấn, cậu đi theo tôi một chút."

Biểu tình Tống Tình Lam lúc nói lời này có lẽ rất khó coi, bởi vì Quý Vũ Thời phát hiện mọi người đều lập tức ngậm miệng.

Cậu giống như có gai ở sau lưng: "Ừm."

Tống Tình Lam bước đi trước, bóng dáng cao lớn xẹt ngang qua Quý Vũ Thời, đi về phòng huấn luyện cá nhân của mình.

Lý Thuần rụt cổ: "Em có dự cảm xấu."

Thang Nhạc: "Quý cố vấn, cố chống đỡ nha."

Mọi người nhìn Quý Vũ Thời đi theo Tống Tình Lam, nhớ tới ký ức thống khổ đáng sợ khi bị đội trưởng gọi vào phòng khi phạm sai lầm, tất cả mọi người đều thầm thắp nến cho Quý cố vấn.

Quý Vũ Thời theo Tống Tình Lam tiến vào phòng huấn luyện cá nhân.

Cửa tự động khép lại ở phía sau.

Vài tiếng đồng hồ không gặp, Tống Tình Lam thoạt nhìn không có gì khác với lúc tạm biệt ở phòng trung tâm.

Thế nhưng Quý Vũ Thời biết, Tống Tình Lam đã cùng Chu Minh Hiên, còn cả Lý Thuần cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ cấp B, quả nhiên giống như lời anh đã nói, sau khi đồng đội về không bao lâu thì anh cũng trở về.

Không gian không tính là chật hẹp, cảm giác tồn tại của Tống Tình Lam cực kỳ mạnh mẽ.

Đường nét hàng mày đầy khí khái của anh rất đẹp, có thể nhìn ra được tâm tình của anh lúc này rất khó coi, nhưng khi mở miệng thì chỉ hỏi: "Đã thấy được thứ mình muốn thấy rồi?"

Quý Vũ Thời nói: "Tôi không đi lên lầu."

Tống Tình Lam giống như tra xét viên hỏi vấn đề thứ hai: "Cậu trở về ngày đó nhưng lại không đi lên lầu. Như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ này, cậu đã làm gì?"

Trạng thái tinh thần của Quý Vũ Thời thoạt nhìn không tệ lắm.

Mạch suy nghĩ rất rõ ràng, nói chuyện cũng không hề giấu giếm: "Ngẩn người."

Tống Tình Lam: "Ngẩn người?"

Quý Vũ Thời bình tĩnh nói: "Ừ."

Tống Tình Lam: "Vì sao?"

Quý Vũ Thời trầm mặc thật lâu mới nói: "Tôi không có lòng tin với chính mình."

Tống Tình Lam không nói gì.

Quý Vũ Thời cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ nghe thấy cậu nói: "Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ làm được, thực tế thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình cảnh xấu nhất, chỉ là cuối cùng tôi phát hiện... mình không làm được, vì thế tôi đã không lên lầu."

"Chuẩn bị tinh thần cho tình cảnh xấu nhất?"

Giọng nam trầm thấp như từ cổ họng phun ra, từng chút từng chút tiến tới gần, tựa hồ đang cố kiềm nén tức giận: "Cho nên ngay từ ban đầu cậu đã dự định không quay trở lại?"

Quý Vũ Thời: "Ừ."

Khoảng cách của Tống Tình Lam cùng cậu chỉ gần trong gang tấc, anh chăm chú nhìn gương mặt lãnh đạm của người trước mắt, khàn khàn hỏi: "Vậy tại sao cậu lại quay trở về?"

Hàng mi Quý Vũ Thời rung động nhè nhẹ, mở miệng: "Đột nhiên không muốn đi một mình."

Tựa hồ có chút khó mở miệng, nhưng cậu vẫn nói ra: "Tôi muốn thử xem, thử cảm giác có người bầu bạn."

Không biết có phải Tống Tình Lam không hiểu hay không, anh không đáp lại.

Quý Vũ Thời nghi ngờ cái vị trai thẳng sắt thép này có lẽ cả đời cũng không hiểu được cậu muốn nói cái gì, may mắn cậu cũng không nghĩ tới khả năng được đáp lại, chỉ bổ sung thêm một câu: "Cảm giác có bằng hữu bầu bạn, không phải anh đã nói sẽ đi cùng tôi à?"

Tống Tình Lam vẫn không nói gì, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng.

Anh không nói lời nào, bầu không khí trong phòng huấn luyện trở nên rất kỳ quái.

"Tống đội, anh sẽ không đổi ý chứ?" Quý Vũ Thời hỏi: "Nếu đã hỏi xong rồi thì tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Cậu xoay người đi ra cửa.

Một luồng sức mạnh ập tới, không chút khách khí nhíu cổ tay cậu lại, cả người cậu cũng bị kéo lùi về sau một bước.

Tống Tình Lam gần như bao phủ lấy cậu, gương mặt sắc nét, con ngươi đen thăm thẳm làm người ta phải chìm đắm, không dám đối diện.

"Quý cố vấn." Tống Tình Lam nói: "Trước khi trở về tôi có nói tôi có chuyện rất quan trọng cần cậu nghiêm túc suy nghĩ."

Quý Vũ Thời không thể không nhìn thẳng vào mắt anh: "Là chuyện gì?"

Khoảng cách gần như vậy làm trái tim cậu đập rất nhanh, cũng làm cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lời nói tiếp sau đó của Tống Tình Lam làm Quý Vũ Thời kinh ngạc không thôi.

Cậu giật mình ngây ngốc đứng im tại chỗ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đầu óc trống rỗng.

"Không ai có thể cùng tiến hành ba phần tình cảm. Tôi vốn định đề nghị cậu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên thoát khỏi trạng thái này, bắt đầu một tình cảm mới, chỉ một một mà thôi?"

Con ngươi xinh đẹp như mắt mèo của Quý Vũ Thời trợn tròn.

Phối hợp với gương mặt lãnh tĩnh, thật sự làm người ta hiểu được cái gì gọi là phản manh.

Trái cổ Tống Tình Lam lăn lộn một vòng, gò má mất khống chế có chút nóng lên.

Anh suy nghĩ rất nhiều, đạo đức, ranh giới... anh nghĩ tới đủ phương diện đủ nguyên nhân, thế nhưng hết thảy đều sụp đổ khi nhìn thấy Quý Vũ Thời hết lần này tới lần khác xuyên qua các căn phòng đủ màu sắc.

Anh thậm chí còn nghĩ tới, nếu Quý Vũ Thời không có cách nào dứt bỏ, anh sẽ chờ tới khi cậu nguyện ý từ bỏ.

Chỉ là Tống Tình Lam không ngờ ý tưởng lẩn quẩn trong lòng còn chưa kịp tính toán gì đã phải nói ra trong tình huống như vậy.

Anh không sợ, cũng không lùi bước, thẳng thắn nói: "Nhưng có lẽ cậu không cần phải làm như vậy. Tôi vừa mới biết, tuy ba người bạn trai kia vừa dính người lại thích làm nũng, buổi tối còn đè ép cậu tới thở không nổi, thỉnh thoảng lại còn ba biến thành một, dáng dấp rất đáng yêu, nhưng tôi đoán là cậu nhất định có thể ứng phó."

Quý Vũ Thời: "..."

Tống Tình Lam có phải đang tính sổ với cậu không?

"Tôi muốn hỏi...."

Âm thanh của Tống Tình Lam hạ xuống thật thấp, giọng nam trầm thấp giống như lần đầu tiên nghe thấy trong băng tần chung làm lỗ tai Quý Vũ Thời có chút ngứa ngứa.

Đúng lúc này, cửa phòng huấn luyện cá nhân bị đùng một tiếc húc mở tung.

Đám đội viên đứng bên ngoài nghe lén, vốn là lo lắng Quý cố vấn bị giáo huấn, không ngờ càng nghe lại càng gay, nghe tới thế giới quan vỡ nát rồi lại còn bị mang đi hầm nhừ.

Bởi vì quá kích động nên có người không cẩn thận trượt chân.

Cả đám bại lộ.

"Hai người tiếp tục đi!"

"Bọn tôi đi ngay!"

"Tiếp tục, tiếp tục!!"

Đối diện với gương mặt xanh mét của đội trưởng nhà mình, năm cái bóng đèn ôm đầu kinh hoảng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio