Một ngày làm sao đủ?
Kỳ thực là không đủ chút nào.
Quý Vũ Thời làm như không có việc gì quay trở lại phòng huấn luyện cá nhân của mình, lúc cửa đóng cửa lại thì cánh tay máy lập tức vươn tới quét thân thể cậu.
Tia sáng đỏ phát ra, nó lập tức ân cần đưa tới nước khoáng cùng khăn mặt.
Nó kiểm tra đo lường được sinh mệnh thể có nhịp tim rối loạn cùng mồ hôi túa ra, nó máy móc cho rằng sinh mệnh thể mới vừa trải qua một cuộc huấn luyện vận động kịch liệt mà không biết nguyên do chính xác là vì sinh mệnh thể vừa mới được tỏ tình.
Quý Vũ Thời nhận lấy nước khoáng, một hơi uống nửa bình, lời nói của Tống Tình Lam không ngừng quanh quẩn bên tai cậu.
Rõ ràng cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Tống Tình Lam khi nói những lời này nhưng hiện giờ lại tự động nhớ lại hết toàn bộ, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngông cuồng tự đại của đối phương.
"Tôi không muốn làm bằng hữu của cậu, càng không muốn chỉ là đội trưởng, tôi muốn quang minh chính đại mà quản cậu, không cho phép cậu chạy loạn, không cho phép cậu gánh vác một mình. Tôi muốn bầu bạn bên cạnh cậu, muốn ôm cậu, muốn----"
Muốn cái gì?
Quý Vũ Thời siết chặt bình nước, trên mặt một lần nữa gia tăng nhiệt độ.
Cho dù "cong", thì lời này cũng quá thẳng nam rồi đi!
Quý Vũ Thời muốn tĩnh táo một chút, cậu ngẩng đầu lên một hơi uống cạn nửa bình nước còn lại, sau đó cánh tay máy lấy cái bình rỗng đi.
Tĩnh táo thất bại.
Thẳng nam quá hung mãnh.
Quý Vũ Thời cởi bỏ đồng phục tác chiến, tiến vào phòng tắm.
Lúc tắm, hơi nước bốc lên dày đặc.
Bị dòng nước ấm áp sạch sẽ vây quanh, hình ảnh bọn họ từ đường ray trên không nhảy xuống nước trong thế giới bong bóng liền hiện lên.
Nước hồ chèn ép màng tai, trước mắt là vô số bọt bong bóng trong nước.
Cậu bị Tống Tình Lam xoay lại, đôi tay dài vòng qua bên hông, cứ vậy chặt chẽ ôm cậu vào lòng. Còng tay khóa chặt tay bọn họ, nước hồ lạnh lẽo hệt như chất liệu kim loại trên tay, nhưng lồng ngực mà cậu đang dán chặt lại thật ấm áp.
Cậu bám chặt vào trên người Tống Tình Lam, bị ôm lên khỏi mặt nước.
Mỗi một bước đi mỗi một động tác đều có thể cảm nhận được sức mạnh bừng bừng ẩn dưới lớp cơ bắp của đối phương.
Quý Vũ Thời vuốt bọt nước trên tóc, cánh tay chống lên mặt tường, tùy ý để dòng nước chảy xuôi qua tràn, mi cùng cằm mình.
Cứ như vậy cọ rửa thật lâu, nhưng tâm tư không có cách nào an tĩnh lại.
Cậu tắt vòi sen, kéo chiếc khăn tắm lớn ở bên cạnh quấn lấy người mình, sau đó cứ vậy đi chân trần ra ngoài.
Một hình ảnh khác lại xuất hiện.
Cửa phòng tắm trên khoang thuyền vũ trụ.
Tống Tình Lam toàn thân tỏa ra khí lạnh miễn cưỡng dựa vào vách tường. Sau tai anh dính một mảnh lá cây của rừng mưa, tay cầm máy trò chơi Xbox của cậu, nghe thấy âm thanh, con ngươi đen sâu thẳm kia nhìn sang: "Điểm số trên bảng xếp hạng đều là của cậu à?"
Quý Vũ Thời vừa lau tóc vừa quay trở lại phòng huấn luyện.
Lau khô tóc không tốn bao nhiêu thời gian, cậu nhất nút điều chỉnh, mở miệng nói: "Hình thức nghỉ ngơi."
Cánh tay máy lùi đi.
Tường sáng lên, trung tâm căn phòng chậm rãi nâng lên một chiếc giường nhỏ thoạt nhìn khá thoải mái.
Quý Vũ Thời nằm trên chiếc giường nhỏ, nằm nghiêng, là một tư thế không quá thả lỏng.
"Két."
Âm thanh nhỏ bé truyền tới.
Khí lạnh trong phòng khá thấp, cánh tay máy kiểm tra được nhiệt độ của cậu nên giúp cậu kéo chăn, từ dưới chân nhẹ nhàng đắp lên người cậu.
"Là tôi." Người nọ dùng một tấm thảm rất bẩn bọc lấy cậu rồi ôm chặt vào lòng mình, ôn nhu nói: "Đừng sợ."
Quý Vũ Thời trợn tròn mắt, khẽ chớp chớp.
Mặc cho trái tim đập hỗn loạn, tâm tư phập phồng, lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, cậu nhắm hai mắt lại.
Trải qua Rubik, quay trở lại một năm kia, bị bộ tra xét xét hỏi, thân thể Quý Vũ Thời đã rất mệt mỏi. Cậu cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng trong tình trạng vỏ đại hão vẫn còn hoạt động rất sinh động lại ngủ thiếp đi.
Ở trong giấc mộng cậu đang chạy thật nhanh.
Phía sau có vô số quái vật đang đuổi theo mình.
Cậu nằm trong một chiếc xe lật nhào, mũi đầy mùi máu tanh, trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó cậu nhìn thấy một bàn tay to có khớp ngón tay thật rõ ràng đưa tới.
Bọn họ cùng nhau chạy thật nhanh.
Đột nhiên, dưới chân trống rỗng, cả người rơi từ trên cao xuống.
Cảm giác mất trọng lực ập tới làm Quý Vũ Thời giật mình tỉnh lại, sau đó phát hiện mình đói tới mức dạ dày co quắp, ngực sắp dán ra sau lưng.
Ngủ gần mười tiếng.
Quý Vũ Thời ngồi dậy, chậm rãi nhớ tới cảnh mộng cuối cùng.
Đoàn tàu lật tung, Tống Tình Lam một tay nắm lấy vật gì đó trong phòng vệ sinh, sắc mặt đỏ bừng, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông vững vàng nắm lấy cậu.
Ngón tay Quý Vũ Thời chậm rãi luồng vào trong tóc.
Thở dài.
Ngủ dậy cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu.
"Quý cố vấn, cậu suy nghĩ kỹ chưa?!"
Vừa rời khỏi phòng huấn luyện cá nhân, Chu Minh Hiên híp đôi mắt nhỏ, cười híp cả mắt hỏi.
Quý Vũ Thời: "..."
"Đừng có nghĩ lâu vậy mà, Tống đội nhà chúng ta có giá lắm nha!" Chu Minh Hiên nói, sau đó gỡ miếng bao cổ tay nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Quý Vũ Thời nhìn xung quanh một chút, biểu tình như thường ngày: "Mọi người đâu rồi?"
Chu Minh Hiên nói: "Mọi người đi trước rồi. Đoán là cậu sắp tỉnh rồi nên tôi ở lại chờ cậu."
Phân bộ Giang thành của Thiên Khung có thể coi là tổng bộ thủ hộ giả Hoa quốc, ngoại trừ hơn trăm thủ hộ giả chính thức thì còn mấy trăm nhân viên công tác, mấy trăm học viên, cộng lại cũng hơn ngàn người. Một hệ thống khổng lồ như vậy, không chỉ trung tâm chỉ huy chia thành nhiều phần, ngay cả phòng ăn cũng có tới bốn phòng.
Bình thường nhóm thủ hộ giả sẽ tới dùng cơm ở phòng ăn dành cho thủ hộ giả, mà lúc Quý Vũ Thời tới Giang thành tham gia khóa học hay khi mới được điều tạm tới, cậu vẫn luôn ăn ở phòng ăn dành cho học viên, vẫn chưa tới phòng ăn dành cho thủ hộ giả.
Hai người rời khỏi phòng huấn luyện, Quý Vũ Thời phát hiện trên đường có không ít người nhìn mình.
"Chúng ta đi làm nhiệm vụ cấp A tới một tháng mới về, nổi tiếng luôn rồi." Chu Minh Hiên nói: "Cậu lại là người trở về cuối cùng, bọn họ lại càng tò mò với cậu hơn."
Đừng xem Thiên Khung là cơ cấu nghiên cứu khoa học cao cấp, kỳ thực tám chuyện với hóng bát quái cũng đạt trình siêu cấp, bằng không trước lúc Quý Vũ Thời tới đây thì tin đồn đã từ Ninh thành truyền tới tận Giang thành, trong ấn tượng của mọi người ở đây, cậu cùng Tống Tình Lam chính là quan hệ nước với lửa.
Lần này Quý Vũ Thời quay về muộn nhất, mọi người liền suy đoán là có phải vì quan hệ bất hòa hay không, vì thế Quý Vũ Thời mới nhận được nhiều ánh nhìn như vậy.
Một đường đi tới, đi qua rất nhiều bộ phận Thiên Khung.
Chu Minh Hiên giống như nói chuyện phiếm mà giới thiệu cho cậu, thuận tiện nói: "Trước lúc cậu tới đây đã có không ít tin đồi. Nhưng mà... hehe, đều là hiểu lầm!"
Quý Vũ Thời: "Khi đó tôi cũng không muốn tiếp xúc với bọn anh."
Chu Minh Hiên gãi gãi đầu: "Aiz, ngầm lại thì khi đó bọn tôi thật sự quá ngốc mà!"
Quý Vũ Thời có chút không nể tình, cư nhiên gật đầu biểu thị đồng ý: "Ừ."
"Đệt!" Chu Minh Hiên bật cười, đẩy cửa phòng ăn: "Bên này!"
Tất cả đều đã qua, vật đổi sao dời.
Tới giờ phút này, Quý Vũ Thời mới có cảm giác bọn họ đã chân chân thật thật quay về thời không nguyên bản của mình.
Phòng ăn thủ hộ giả rộng lớn được tạo thành từ những bức tường thủy tinh, hình dạng giống như mũi khoan kim loại.
Chạng vạng, ánh ráng chiều nung đỏ bầu trời, xuyên qua khung đỉnh thủy tinh, một mảng trời màu quả quýt xinh đẹp dị thường tựa hồ chỉ gần trong gang tấc. Từ tường thủy tinh nhìn lại thì còn có thể nhìn thấy những dãy nhà cao tầng chi chít cùng các dòng xe cộ đang di chuyển trong các con đường trên không trung thành thị.
Nháy mắt, cảnh tượng bên ngoài bức tường thủy tinh xảy ra biến hóa.
Nhà cao tầng biến mất, thay vào đó là quang cảnh kiến trúc thấp bé, làn xe rộng lớn, bầu trời xanh thẳm---- đây là quang cảnh Giang thành vào trăm năm trước.
Thì ra tường thủy tinh chỉ là màn hình hình chiếu toàn tức mô phỏng mà thôi.
Không giống với nhóm thủ hộ giả không thèm quan tâm tới chuyện này, Quý Vũ Thời nhìn mà có chút ngây người hai giây, có chút ngoài ý muốn tới khác biệt về kiến trúc của trung tâm thủ hộ giả cùng ký lục giả. Trình độ coi trọng của hai bên thực sự khác biệt, cậu không biết tất cả phân bộ quản lý thời gian quốc gia đều như vậy hay chỉ có trung tâm của bọn họ khác biệt.
Thời gian dùng cơm đã qua, hiện giờ người trong phòng ăn cũng không nhiều.
Đội bảy chọn một cái bàn lớn dài tầm ba mét, mỗi người chiếm cứ một góc. Người nào người nấy đều cao to lực lưỡng, dáng dấp bưu hãn, bọn họ ở địa bàn của mình, gác chân thoải mái trò chuyện, nhàn nhã cứ như đang đi nghỉ phép.
"Quý cố vấn!" Lý Thuần phát hiện bọn họ trước tiên, lập tức chân chó bật dậy, đưa tay phủi phủi ghế: "Ngồi, ngồi đi!"
Chu Minh Hiên đẩy đầu Lý Thuần: "Quỷ nịnh nọt!"
Lý Thuần trợn mắt: "Anh thì biết cái gì!"
"Quý cố vấn!" Đoàn Văn ngồi ở một đầu khác, ném tới một thứ: "Chụp nè!"
Quý Vũ Thời ung dung chụp lấy, cúi đầu nhìn thì thấy là một bình dịch dinh dưỡng vị chua ngọt.
Sau khi chuyển tiếp bọn họ cần phải bổ sung thứ này liên tiếp vài ngày.
Đoàn Văn nói: "Dùng trước đi!"
Quý Vũ Thời nhận lấy nói: "Cám ơn."
Ở đây chỉ có năm người, không phát hiện Tống Tình Lam, sau khi ngồi xuống Quý Vũ Thời có chút an tâm, lúc này lại đột nhiên nghe Thang Nhạc nói: "Quý cố vấn suy nghĩ thế nào rồi?"
Bàn ăn nháy mắt mắt an tĩnh lại.
Mọi người đều nhìn Quý Vũ Thời.
"Khẳng định là suy nghĩ không sai biệt lắm rồi!"
"Ha ha ha ha!! Em biết mà!"
"Cái này không phải chuyện chúng ta nên hỏi, chờ Tống đội tự mình hỏi!"
Quý Vũ Thời: "..."
Hôm nay cậu không nên đi ra ngoài ăn cơm đúng không?
Thang Nhạc hỏi xong tựa hồ cũng không nghĩ sẽ có đáp án, chỉ cười hắc hắc tiếp tục cuộc nói chuyện phiếm.
Mọi người đều vậy.
Đội trưởng thành gay, thổ lộ tình cảm mãnh liệt ngay trước mặt mọi người, ngoại trừ trong đội sắp có một đôi yêu nhau thì tựa hồ không có gì ảnh hưởng gì khác, cùng lắm cũng chỉ trêu chọc hai câu, đám người này quả thực có tính cách giống hệt đám học sinh trung học, đơn thuần kích động hưng phấn không hề biết mệt mỏi.
Uống dịch dinh dưỡng xong, cảm giác đói bụng trong dạ dày Quý Vũ Thời cũng không giảm bớt bao nhiêu.
Tất cả mọi người đều đã ăn gần xong, cậu ngẩng đầu đang định xem lấy thức ăn ở nơi nào thì đã đối diện với Tống Tình Lam diện mạo bừng sáng vừa mới ngồi xuống.
Cạo râu xong liền sáng sủa hẳn.
Gương mặt sạch sẽ đẹp trai của Tống Tình Lam lại được nhìn thấy ánh mặt trời, khí thế sắc bén mà bá đạo, giọng điệu lại cực kỳ lười nhác: "Xem thử xem có gì không thích ăn không."
"Ai yêu! Làm gì có gì không thích chứ!"
"Thích, thích hết á, Tống đội đã chọn thì Quý cố vấn đều thích hết!!"
Mọi người nháy mắt tiến hóa lùi về thời kỳ học sinh tiểu học, nhao nhao ồn ào trêu ghẹo.
Thì ra vị trí bên cạnh Quý Vũ Thời để trống không phải là không có nguyên do.
Một khay thức ăn được đẩy tới trước mặt cậu, bên trong là phần ăn sáng có đủ món cháo, mì ống, rau dưa, thịt thà, tất cả đều được gắp vào dĩa nhỏ, thoạt nhìn đã tốn không ít tâm tư.
Quý Vũ Thời: "..."
Cậu thật sự không nên ra ngoài dùng cơm!
Trong ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Quý Vũ Thời cầm lấy muỗng đũa, bình tĩnh nói: "Cám ơn, lần sau tôi có thể tự mình lấy."
Tống Tình Lam đáp lại một tiếng.
Kế tiếp anh cũng không làm gì, chỉ cùng đám đồng đội tám chuyện, để Quý Vũ Thời có không gian riêng lấp đầy bụng.
Sau khi ăn xong, Quý Vũ Thời cứ tưởng đâu mình có thể quay trở về, nào ngờ lại như có như không nghe Tống Tình Lam nói một câu: "Còn lại mười ba giờ."
Quý Vũ Thời: "?"
Tống Tình Lam không nhìn cậu, cũng không có động tác gì, biểu tình như bình thường.
"Thời hạn suy nghĩ của em còn lại mười ba giờ."
Giọng nam dễ nghe từ máy bộ đàm cấy dưới da tuyền vào đại não Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời nháy mắt hiểu được, băng tần truyền tin của bọn họ vẫn chưa được hủy bỏ, đây là lần đầu tiên Tống Tình Lam dùng kênh cá nhân trò chuyện với cậu.
Dùng phương thức chỉ có hai người nghe thấy.
Cậu nhìn thấy Tống Tình Lam cầm lấy chai nước trên bàn, mở nắp uống một ngụm.
Sau đó trong đầu cậu một lần nữa vang lên âm thanh nam giới trầm thấp.
"Quý cố vấn, thời gian trôi qua thật chậm."