Tiêu Kỳ nhìn hắn:
- Đi thôi!
Sở Ly nói:
- Hay là… điểm huyệt ngủ, ngủ một giấc là tới rồi!
- Không cần.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly nhìn thấy nàng đã quyết, biết có khuyên vô dụng cho nên hắn cũng không nói thêm gì.
Chỉ Xích Thiên Nhai được thúc giục đến mức tận cùng, chẳng khác nào một cái bóng lóe lên ở trong thiên địa, mỗi lần lóe lên chí ít đều cách xa nhau hai dặm, cách chỉ chừng mấy giây.
Tâm pháp tu luyện của Tiêu Kỳ thâm ảo, tạo nên thể chất mạnh mẽ, rất nhanh đã có thể thích ứng được, thế nhưng vẫn không có cách nào thấy rõ tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có hình ảnh vặn vẹo, nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng và giọng nói của nhị tỷ Tiêu Thi.
Từ lúc này, trời người vĩnh biệt, âm dương cách xa, cho dù có tâm pháp tu luyện của nàng áp chế, thế nhưng cảm giác thống khổ vẫn mạnh mẽ kéo tới.
Đồng mệnh ngọc của Tiêu Kỳ vỡ nát, bọn họ trở về phủ Quốc Công, một canh giờ sau, sắc mặt hai người trắng bệch, bước vào Thính Phong lâu.
Bên trong đại sảnh lầu một của Thính Phong lâu, ba người Quách Mộ Lâm và Triệu Khánh Sơn, Lâm Toàn không ngừng thở dài.
Sắc mặt Quách Mộ Lâm âm trầm đến mức sắp chảy ra nước, hai hàm răng không ngừng ma sát tạo ra tiếng ken két.
Những năm qua vẫn chăm sóc cho Tiêu Thi, lúc nào cũng dồn hết cả một thân tâm huyết và từ ái đều cho Tiêu Thi, cảm tình với nàng sâu không kém Tiêu Thiết Ưng. Tiêu Thi đổ bệnh mà chết, hắn vừa tự trách vừa đau khổ, rất hận mình không thể ra sức cứu nàng.
Triệu Khánh Sơn lặng lẽ vận công điều tức, trong lòng có bi thương, Nhị tiểu thư thật là đáng thương, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn, lại vừa vặn là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời người.
Trên mặt Lâm Toàn mang theo vẻ ưu lo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trên lầu một chút, Nhị tiểu thư đã qua đời, Đại công tử thương tâm quá độ, nếu như có hành động gì đó, như vậy phủ Quốc Công sẽ thực sự xong đời.
Sở Ly và Tiêu Kỳ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ba người.
- Tam tiểu thư!
Lâm Toàn trợn mắt lên, vội vàng tiến lên hành lễ:
- Tam tiểu thư, người đã về rồi, nhanh đi lên xem công tử một chút đi!
- Nhị tỷ...
Tiêu Kỳ bình tĩnh hỏi.
Lâm Toàn chần chờ một hồi, lắc đầu một cái, nói:
- Tam tiểu thư cứ lên đó thì hơn.
Tiêu Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Ta cũng muốn đi lên xem một chút!
Quách Mộ Lâm than thở:
- Sở tiểu tử, Nhị tiểu thư đã đi rồi có nhìn cũng phí công.
- Một chút hi vọng cũng không có?
Sở Ly cau mày.
Ở trong đầu hắn đã nhìn thấy Nhị tiểu thư như ngủ thiếp đi, nhưng không có lấy một tia sự sống nào. Chỉ có một bộ thể xác xinh đẹp mà thôi.
Quách Mộ Lâm lắc đầu.
- Ta nghe nói có một loại bí thuật, gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật. Quách lão có biết không?
Sở Ly nói.
Quách Mộ Lâm cau mày nói:
- Ngươi cũng biết thứ này?
- Ta muốn thử một chút!
Sở Ly nói.
Quách Mộ Lâm lắc lắc đầu nói:
- Một mạng đổi một mạng, hơn nữa tuổi thọ sẽ giảm đi một nửa.
- Không sao.
Sở Ly nói:
- Mạng của ta không quý trọng bằng Nhị tiểu thư
- Chỉ cao thủ Thiên Thần mới có thể thi triển.
Quách Mộ Lâm nói.
Sở Ly nói:
- Ta muốn thử một lần!
Quách Mộ Lâm nói:
- Mặc kệ Nhị tiểu thư có thể sống lại hay không, ngươi sẽ không sống được!
- Quách lão, đừng nói nhảm nữa, mau nói đi!
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Cái gì gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật?
- Tam tiểu thư, đây là một loại bí thuật, lấy tính mạng của chính mình để đổi tính mạng của người còn lại.
Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:
- Chỉ là cao thủ Thiên Thần mới có tư cách thi triển bí thuật này.
Tiêu Kỳ nhìn về phía Sở Ly, lạnh nhạt nói:
- Người chết không thể sống lại. Sở Ly, đừng hồ đồ!
Sở Ly nói:
- Chưa biết chừng, mệnh của Nhị tiểu thư không nên tuyệt!
- Ngươi không muốn sống?
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói.
Đối với việc nhị tỷ từ trần nàng rất bi thương, nhưng trong lòng vẫn còn lý trí, không muốn nhìn thấy Sở Ly làm ra hành động điên cuồng như vậy.
Sở Ly cười cười:
- Mạng ta lớn, không dễ chết như vậy đâu.
Trong đầu của hắn có ghi chép về môn bí thuật này, cũng không phải là một mạng đổi một mạng, mà là phản hồn chi thuật, chỉ cần trong vòng sáu canh giờ, khiến cho hồn phách đang bay trong thiên địa trở về vị trí cũ là có thể khiến cho đối phương hoàn dương.
Nhưng thuật này tranh mệnh với trời. Tất sẽ bị phản phệ, sẽ có thiên lôi hạ xuống.
Lôi uy hiển hách, chí cao vô thượng. Cho dù là cao thủ Thiên Thần cũng không ngăn được, không có chỗ để lẩn trốn, nếu không cũng không có câu chuyện một mạng đổi một mạng.
Sở Ly dám thi triển phép thuật này là ỷ vào mình có Khô Vinh kinh, hắn cảm giác mình không chết được.
- Cao thủ Thiên Thần còn không thể sống, ngươi còn dưới cả Thiên Thần, ngươi có thể không chết được hay sao?
Quách Mộ Lâm tức giận:
- Ta biết ngươi thâm tình với Nhị tiểu thư, thế nhưng Nhị tiểu thư đã đi rồi, cho dù cao thủ Thiên Thần đến đây cũng không thể giúp được gì, ngươi nên chấp nhận hiện thực thì hơn!
Sở Ly cau mày nói:
- Quách lão. Rốt cuộc ngươi có biết bí thuật này hay không?
-... Được, ngươi chờ đó!
Quách Mộ Lâm tức giận lườm hắn một cái. Sau đó xoay người đi ra khỏi Quan Phong lâu.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ:
- Tiểu thư đi lên trước đi.
Tiêu Kỳ lắc đầu, chậm rãi bước lên lầu ba. Nhìn thấy Tiêu Thiết Ưng đang ôm Tiêu Thi, đang co rúm lại thành một hình vòng tròn, gào khóc không hề có một tiếng động nào, thân thể run rẩy, thống khổ đến mức không cách nào lên tiếng được.
- Đại ca.
Nàng đi tới bên người Tiêu Thiết Ưng, vỗ vỗ bả vai của hắn.
Đầu Tiêu Thiết Ưng gục xuống vai của Tiêu Thi, không nói một lời.
Tiêu Kỳ thở dài một hơi, không tiếp tục nói nữa mà đứng trước giường cùng với hắn, chung quanh yên tĩnh như muốn đọng lại, tiếng nức nở của Tiêu Thiết Ưng trở nên rõ ràng ơn.
Quách Mộ Lâm chậm rãi trở lại lầu một, từ phía xa ném một cuốn sách mỏng về phía Sở Ly.
Sở Ly đưa tay tiếp nhận, cúi đầu lật xem.
Quách Mộ Lâm lắc đầu.
Hắn dám nắm chắc đưa bản bí thuật này cho Sở Ly thì đã chắc chắn Sở Ly không thi triển ra được. Bí thuật mà chỉ cao thủ Thiên Thần mới có thể thi triển ra được, Sở Ly căn bản không thể thi triển thành công, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Tu vi Sở Ly thâm hậu, bí thuật mà cao thủ Thiên Ngoại Thiên có thể thi triển ra, không hẳn Sở Ly hắn không làm được, nhưng đây là bí thuật cảnh giới Thiên Thần, khác biệt một trời một vực với cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên dù Sở Ly có mạnh hơn nữa cũng không thể thành công.
Sở Ly dùng hai tay đưa cuốn sách mỏng trả lại cho Quách Mộ Lâm:
- Quách lão, ta muốn thử xem!
- Ngươi muốn thử thật sao?
Quách Mộ Lâm cau mày hỏi.
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Đúng vậy!
- Ngươi thật sự điên rồi!
Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:
- Đừng hồ đồ, bây giờ là lúc đại công tử và tam tiểu thư đang rất phiền lòng!
Sở Ly lắc đầu một cái.
Quách Mộ Lâm cau mày nhìn hắn:
- Cho dù thật sự thành công, ngươi cũng không sống nổi!
- Ta biết.
Sở Ly nói.
- Được, nếu như không thử có lẽ ngươi sẽ không từ bỏ ý định!
Quách Mộ Lâm kêu một tiếng, nói:
- Vậy thì lên đi!
Sở Ly ôm quyền một cái, chậm rãi leo lên lầu ba.
Lâm Toàn dậm chân một cái, có chút lo lắng nói:
- Lão Quách, sao ngươi lại hồ đồ cùng Sở Ly như vậy chứ?
- Hắn si tình với Nhị tiểu thư, không thử sẽ không từ bỏ, cứ để hắn thử đi thôi!
Quách Mộ Lâm lắc đầu thở dài.
- Ài... hắn làm loạn như vậy, công tử sẽ phát hỏa.
Lâm Toàn nói:
- Trêu chọc công tử vào lúc này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Quách Mộ Lâm hừ lạnh nói:
- Sở Ly cũng vì cứu Nhị tiểu thư. Đại công tử phát hỏa làm cái gì chứ?
Sở Ly bước lên lầu ba.
Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ Đô đang đắm chìm trong thống khổ cho nên không biết hắn tới.
Sở Ly không quấy rối bọn họ mà khoanh chân ngồi xuống sàn nhà. Bắt đầu tưởng tượng ra con đường mà mình cần phải đi.
Ban đầu tưởng tượng hoàn toàn mơ hồ. Chỉ có bộ khung, có một nguồn lực lượng vô hình đang ngăn cản hắn, giống như lúc hắn qua tường Khô Vinh kinh vậy.
Hắn không hoảng hốt, không vội mà vẫn kiên trì cẩn thận, đẩy mạnh từng tia một, giống như một tượng thần nhìn từ đằng xa, theo từng bước một đến gần, tượng thần từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Cuối cùng đã hiện lên ở trong đầu hắn, trông rất sống động.
Ngũ quan của tượng thần rất rõ ràng, hai tay kết ấn, đứng ở trong hư không, hắn thấy rõ nhưng không nhớ được, duy chỉ có vẻ mặt phẫn nộ như muốn phát điên.
Hai tay Sở Ly kết ấn, giống với thủ ấn của tượng thần, trong miệng phun ra một đạo chú kỳ dị, hắn nói:
- Mu mễ bá la mu.
Chữ thứ nhất vang lên, âm thanh trầm thấp, chữ thứ hai càng thấp hơn. Chữ sau so với chữ trước còn thấp hơn, đến chữ cuối cùng, không ngờ lại không còn một âm thanh nào nữa.
Trong hư không dường như có một nguồn lực lượng vô hình từ trong ngủ say bị đánh tỉnh. Từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, đột nhiên lại có gió xuất hiện, trong nháy mắt, từ cơn gió nhẹ đã biến thành cuồng phong, màn tung bay, quần áo bay phần phật.
Hai người đang chìm đắm ở trong thống khổ có chút mờ mịt nhìn về phía Sở Ly.
Trên mặt Sở Ly làm ra vẻ phẫn nộ sắp phát điên, hai tay lại kết một đạo thủ ấn, chỉ tay về phía Tiêu Thi, đồng thời lại quát một tiếng:
- Mau!
Cuồng phong chung quanh nghe theo mệnh lệnh của Sở Ly. Thổi về phía Tiêu Thi.
Cuồng phong hóa thành lốc xoáy, trước tiên đẩy Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ ra ngoài ba bước. Đưa thân thể Tiêu Thi vào trong mắt của lốc xoáy, cuồng phong chung quanh gào thét. Thanh thế kinh người, thế nhưng y phục của nàng lại không có động tĩnh gì, thân thể chậm rãi nâng lên cao một thước, sau đó dừng lại, lẳng lặng nằm ở trên hư không.
Hai mắt Tiêu Thiết Ưng đỏ bừng trừng lớn, giật mình nhìn hình ảnh trước mắt.
Tiêu Kỳ nhíu mày, đã mơ hồ đoán ra được Sở Ly đang thi triển môn bí thuật kia, rất có khả năng sẽ thành công.
Sở Ly gian nan biến hóa thủ ấn, chậm rãi nói ra một chữ:
- Về!
Trên đỉnh đầu Tiêu Thi bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy, trong nháy mắt đã nuốt chửng tất cả cuồng phong, ngưng tụ thành ba điểm sáng, tiến vào trán của Tiêu Thi.
Tiêu Thi ầm một cái rồi rơi xuống giường.
Tiêu Thiết Ưng không kịp phản ứng, ảo não tự cho mình một cái bạt tai, lại vội vàng chạy đến nhìn Tiêu Thi.
Tiêu Kỳ cũng có chút hiếu kì nhìn về phía Tiêu Thi.
Sở Ly ngồi khoanh chân, hai tay kết ấn, sắc mặt tái nhợt, linh khí từ bốn phương tám hướng tiến vào thân thể hắn, bù đắp thân thể đang khô kiệt, hư thoát.
Sắc mặt Tiêu Thi hồng hào, tuyệt nhiên không giống với màu xanh lúc trước.
Dưới ánh mắt của Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ, lông mi dài của nàng rung động nhè nhẹ, chậm rãi mở đôi mắt sáng ra, có chút mờ mịt nhìn bọn họ.
- Nhị tỷ!
- Nhị muội!
Hai người kinh hỉ tới phát điên, tiến lên nắm tay nàng.
- Đại ca, tam muội...
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi dần dần thanh minh, có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn họ.
- Ầm ầm ầm...
Từ phía chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm, sắc trời đột nhiên tối đi.
Sở Ly mở mắt ra:
- Tiểu thư, mang Nhị tiểu thư rời đi!
Tiêu Kỳ quay đầu nhìn về phía hắn:
- Sở Ly, ngươi...
Sở Ly nói:
- Các ngươi đi trước đi!
Tiêu Thiết Ưng nhìn Sở Ly, lại nhìn về phía Tiêu Kỳ:
- Tam muội?
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi vừa thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật đúng không?
Sở Ly gật gù, nhìn Tiêu Thi vừa ngồi dậy, hắn mỉm cười:
- Nhị tiểu thư, chúc mừng.
Tiêu Thi nhẹ nhàng cười nói:
- Ta lại sống lại sao?
Nụ cười của nàng xán lạn, căn phòng mờ ảo dường như trở nên sáng sủa, đẹp đến không gì tả nổi.
Khi bóng đêm chậm rãi kéo tới, nuốt chửng nàng, giống như nàng chìm vào vực sâu không đáy. Khi đó nàng đã biết mình sẽ không thể tỉnh lại, vĩnh viễn nằm đó.
Không biết ngủ say bao lâu thì bỗng nhiên có một đám quang mang sáng sủa xuất hiện, dẫn dắt nàng đi về phía trước, cuối cùng đẩy một cái cửa lớn ra, chân chính tỉnh lại.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm lại vang lên, cuồn cuộn kéo đến, so với lúc trước gần hơn một chút.
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư, các ngươi mau rời khỏi nơi này trước đi.
- Sở Ly, lại là ngươi cứu ta?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly cười cười, ngẩng đầu nhìn trời một chút:
- Đi nhanh đi! Tiểu thư, Nhị tiểu thư, đại công tử, nếu không đi nữa thì sẽ không kịp!
Bờ môi đỏ của Tiêu Kỳ nhếch lên, nhìn hắn thật sâu.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm như đã tới gần, đang nổ vang ở trên đỉnh đầu, Quan Phong lâu đang rung động.
Sắc mặt Sở Ly hơi thay đổi, vội nói:
- Tiểu thư!
- Được!
Tiêu Kỳ thu lại ánh mắt nhìn chăm chú về phía Sở Ly, hít sâu một hơi rồi nói:
- Đại ca, chúng ta đi trước!
Tiêu Thiết Ưng cau mày:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Lát nữa muội sẽ nói với đại ca!
Tiêu Kỳ nói, lại ôm Tiêu Thi đi ra ngoài, lúc ra khỏi phòng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Sở Ly:
- Không cho phép ngươi chết!
Sở Ly mỉm cười.