Bạch Bào Tổng Quản

chương 186: giá họa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Kỳ nói:

- Kỳ Nguyên đan không cứu được bọn họ hay sao?

Sắc mặt Triệu Khánh Sơn nặng nề lắc đầu:

- Đã tới trễ một bước.

Tiêu Kỳ nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng.

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm:

- Đồ bọn họ mang theo đâu?

- Đã bị cướp hết.

Triệu Khánh Sơn nói:

- Ngoại trừ hộ vệ của chúng ta, không ai có thể chứng minh được bọn họ là người của An vương phủ.

Tiêu Thiết Ưng khoát tay một cái rồi nói:

- Ngồi xuống rồi nói chuyện.

Triệu Khánh Sơn cười khổ:

- Công tử, chúng ta có mặt mũi nào để ngồi xuống cơ chứ?

- Việc này không trách được các ngươi.

Tiêu Thiết Ưng xoa xoa cằm, chậm rãi đi dạo, nói:

- Thương thế của hộ vệ quý phủ có nặng không? Có thể mời đến nói chuyện hay không?

Triệu Khánh Sơn nói:

- Bọn họ đã bị đánh bất tỉnh, cái gì cũng không biết, bản thân cũng có vết thương nhẹ.

- Như vậy để bọn họ đi vào.

Tiêu Thiết Ưng nói.

Tiêu Kỳ nói:

- Lâm Toàn, ngươi đi gọi Sở Ly đến.

- Vâng.

Lâm Toàn khom người đáp một tiếng, rón rén đi ra ngoài.

Tiêu Thiết Ưng nhìn về phía Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nói:

- Thiên Lý Nhãn hiểu lòng người, Sở Ly so với muội còn mạnh hơn một bậc.

Tiêu Thiết Ưng chậm rãi gật đầu.

Bốn tên hộ vệ trung niên tiến vào trong phòng khách.

Bốn hộ vệ trung niên chính trực, đều là cao thủ Tiên thiên, lúc này không còn tinh khí thần của cao thủ Tiên thiên nữa, sắc mặt ủ rũ đi vào trong phòng, như là say rượu mới vừa tỉnh vậy.

Bọn họ đứng nghiêm ở trước mặt Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ, cúi đầu không nói gì cả.

Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào bọn hắn, không nói một lời, bốn người Triệu Khánh Sơn cũng không nói lời nào.

Không khí giống như đọng lại vậy, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở, bốn tên hộ vệ trung niên không khỏi cảm thấy nín hơi ngưng khí, trong lòng giật thót.

Lần này bị người ta mai phục. Bọn họ không thể ngăn cản, khiến cho sứ giả của An vương phủ bị ngộ hại, cho nên Kỳ Nguyên đan năm nay khỏi cần nghĩ đến, sứ giả An vương phủ cũng không phải là người bình thường!

Uống xong chén trà, Sở Ly đã đi theo Lâm Toàn tiến vào phòng khách, ôm quyền một cái.

- Sở Ly, ngồi xuống nói chuyện.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Sứ giả An vương phủ bị ngộ hại, bốn người bọn họ may mắn thoát khỏi. Ngươi tới hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Ly gật đầu. Nhìn về phía bốn tên hộ vệ trung niên.

- Sở tổng quản.

Triệu Khánh Sơn nói:

- Chúng ta tìm được bọn họ ở trong một nhà dân của Phi Điểu thành, sứ giả An vương phủ bỏ mình, bọn họ bị phong bế huyệt đạo, bất tỉnh nhân sự.

Sở Ly gật gù, nhìn về phía một tên hộ vệ trung niên rồi nói:

- Sa sư huynh, bên mai phục có bao nhiêu người?

Một tên hộ vệ trung niên mặt chữ điền có chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Ly. Hắn chưa từng nói chuyện với Sở Ly, thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại biết tên của mình.

- Sư huynh có biết người có võ công mạnh nhất là ai không?

Sở Ly tiếp tục hỏi:

- Sa sư huynh. Không cần phải căng thẳng, cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ lại cho kỹ.

- Võ công mạnh nhất...

Hộ vệ kia cau mày suy nghĩ một chút, nhìn về phía ba người còn lại:

- Bọn họ có mười người, người mạnh nhất, cao gần bằng ta. Hơn bảy mươi tuổi, hai tròng mắt rất nhỏ, lông mày hẹp.

Sở Ly đã thấy hình ảnh trong đầu của hắn, lại nói:

- Phía dưới mắt trái có một vết sẹo, hai tay đặc biệt dài, răng cửa ở giữa có chút đen. Đúng không?

Hộ vệ họ Sa kia vội vã dùng sức gật đầu.

Sở Ly quay đầu nói:

- Công tử, là cung phụng của phủ Nhân Quốc Công.

Tên hộ vệ họ Sa kia chần chờ một chút.

Sở Ly nói:

- Hắn tự giới thiệu, là phủ Hoài Quốc Công sao?

- Dường như trong lúc vô tình bọn họ có nói một câu, là phủ Hoài Quốc Công.

Hộ vệ họ Sa kia nói.

Sở Ly cười nhạt.

Nếu như hắn không có Đại Viên Kính Trí thì sẽ khó tránh khỏi bị lừa.

Nhiều nhất chỉ là bán tín bán nghi, tuyệt không dám xác định là phủ Nhân Quốc Công, lớn mật suy đoán đến đâu thì cũng chỉ có thể suy đoán là kẻ thù từ phủ Hoài Quốc Công làm vậy để giá họa. Sao có thể nghĩ đến trên người phủ Nhân Quốc Công muốn thông gia cùng phủ Hoài Quốc Công cơ chứ?

Lục Ngọc Dung này, thủ đoạn thật là cao minh, nàng không thể làm gì được hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại có Đại Viên Kính Trí.

Tiêu Kỳ nói:

- Lục Ngọc Dung muốn giá họa cho phủ Hoài Quốc Công sao?

- Muốn thông gia với phủ Hoài Quốc Công mà vẫn còn không quên tính toán phủ Hoài Quốc Công.

Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:

- Nữ nhân này, quả nhiên là độc ác!

Tiêu Kỳ nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly chậm rãi gật đầu, ra hiệu có thể kết luận được rồi.

Triệu Khánh Sơn nói:

- Vậy tại sao không giết đám người Sa hộ vệ chứ?

Nếu như giết đám người Sa hộ vệ, như vậy cũng sẽ không bị Sở Ly hỏi ra những thứ này.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Lục Ngọc Dung làm việc thường thường muốn một mũi tên trúng nhiều đích, bàn tính rất tinh ranh. Một là muốn lợi dụng đám người Sa hộ vệ giá họa cho phủ Hoài Quốc Công, để cho chúng ta đánh tới chết với phủ Hoài Quốc Công. Hai là khiến cho chúng ta hoài nghi đám người Sa hộ, nghi thần nghi quỷ, làm nhiễu loạn lòng người. Ba là khiến cho An vương phủ hoài nghi chúng ta, nói chung, nàng chính là người độc ác như thế!

Tiêu Kỳ trầm ngâm:

- Có thể lợi dụng một chút, phá hỏng chuyện thông gia của bọn họ hay không?

- Ý kiến rất hay!

Tiêu Thiết Ưng vỗ tay cười nói:

- Ta sẽ tự mình đi tới chất vấn phủ Hoài Quốc Công!

Tiểu Quốc Công gia của phủ Hoài Quốc Công vừa mới dâng lên bản tấu thỉnh tội. Lúc này lại giết người của An vương phủ, hoàng thất sẽ thấy thế nào cơ chứ? Khi đó cho dù phủ Hoài Quốc Công có mạnh hơn thì cũng không dám làm như thế, nhất định bọn họ sẽ liều mạng để điều tra rõ ràng chuyện này, sẽ khó tránh khỏi làm ra hành động chó cắn chó với phủ Nhân Quốc Công.

- Đại ca, huynh muốn đích thân đi sao?

Tiêu Kỳ nhíu mày nói.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Sở Ly thì không được rồi, Tống Tiểu công gia vừa nhìn thấy hắn đã đỏ mắt rồi, nói cái gì cũng không nghe lọt. Mà đám người Triệu lão thì khác, Tống Quốc Công nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không gặp, cho nên cứ để ta tự mình đi là được rồi!

- Nhất định Tống Quốc Công sẽ không gặp huynh.

Tiêu Kỳ nói:

- Tống Tiểu công gia cũng sẽ nhân cơ hội trả thù.

- Bọn họ có quá phận tới mấy cũng không dám giết ta.

Tiêu Thiết Ưng cười liếc mắt nhìn Sở Ly:

- Đây là công lao của Sở Ly!

Khinh công như quỷ mỵ của Sở Ly là mối uy hiếp rất lớn, đây là chuyện mà mọi người rất rõ ràng, một khi mình có chuyện bất trắc, Tiểu công gia cũng không trốn thoát khỏi việc ám sát, bên phủ Nhân Quốc Công cũng sẽ trở nên rối loạn.

Sở Ly nói:

- Công tử, không thể khinh thường.

- Ta đi nhanh về nhanh, chuyện trong phủ giao lại cho tam muội.

Vẻ mặt Tiêu Thiết Ưng trịnh trọng hẳn lên:

- Cứ để người tiếp tục điều tra chuyện này.

Tiêu Kỳ nhìn thấy hắn đã quyết, khẽ nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Có cần Sở Ly đi theo hay không?

- Không cần.

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Sở Ly đi theo sẽ làm hỏng chuyện, có đám người Triệu lão là được rồi.

Sở Ly nói:

- Đại công tử, Tống Quốc Công cũng là kẻ cáo già, chưa chắc sẽ bị lừa.

- Không cần quan tâm tới việc bọn họ trở mặt, trước tiên cứ đâm một đao rồi lại nói.

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Ta cũng nên cố gắng nói một chút với Tống Quốc Công.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Tiêu Kỳ nói:

- Sa hộ vệ, các ngươi trở lại nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này chấm dứt ở đây.

Sa hộ vệ vội nói:

- Tam tiểu thư, chúng ta...

Sứ giả của An vương phủ đã chết, bọn họ còn sống sót, lý do là gì chứ?

Chắc chắn bọn họ là nội ứng, không chỉ có người ngoài sẽ nghĩ như vậy, mà chính bọn hắn cũng hoài nghi bản thân mình.

Tam tiểu thư Tiêu Kỳ phụ trách thanh lý nội gian trong phủ, bọn họ muốn để Tiêu Kỳ điều tra một chút, đảm bảo trả lại danh dự trong sạch cho mình.

Tiêu Kỳ nói:

- Các ngươi cũng không có vấn đề gì.

Bốn người Sa hộ vệ nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm kích thi lễ một cái.

Tiêu Kỳ lắc lắc bàn tay ngọc, bốn người lui xuống phía dưới.

- Triệu lão, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi tới phủ Hoài Quốc Công, các ngươi chuẩn bị một chút đi.

Tiêu Thiết Ưng nói.

- Vâng.

Bốn người Triệu Khánh Sơn cũng lui ra.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Sở Ly, Tiêu Kỳ, Tiêu Thiết Ưng và Lâm Toàn.

- Sở Ly, còn có một việc, phải làm phiền ngươi đi một chuyến tới An vương phủ.

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm nói.

Sở Ly ôm quyền:

- Công tử cứ việc dặn dò.

Tiêu Thiết Ưng than thở:

- Bên An vương kia... ta sẽ viết một phong thư, ngươi tự mình đưa cho An vương, cũng nên giải thích trước mặt một lần.

Sở Ly gật đầu.

Lâm Toàn mài mực, Tiêu Thiết Ưng nhấc bút lên nghĩ một hồi, sau đó mài mực, một hơi viết ba tờ giấy.

Lâm Toàn hỗ trợ hắn thổi khô mực, gấp rồi bỏ vào bên trong phong thư, sau khi niêm phong lại đưa cho Sở Ly.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Vốn chuyện truyền tin cứ tùy tiện chọn một hộ vệ là được rồi. Thế nhưng thân phận của bọn họ không đủ, như vậy sẽ có vẻ ngạo mạn, chỉ có thể để ngươi tới đó. Còn nữa, sắp tới ngươi cũng phải tiến vào An vương phủ, sớm nhìn qua một chút cũng có chút nắm chắc.

Sở Ly tiếp nhận thư tín, lại thu vào trong ngực:

- Ta sẽ lập tức lên đường.

Tiêu Kỳ nhíu mày:

- Nhất định An vương sẽ làm khó dễ, đừng để ý tới hắn là được.

Sở Ly cười gật đầu, ôm quyền một cái, sau khi rời khỏi Thiết Ưng đảo, hắn trở về tiểu viện của mình.

Tuyết Lăng một mặt thu thập y phục, một bên oán giận:

- Công tử, làm sao loại chuyện này lúc nào cũng phái người đi chứ, cũng quá bắt nạt người rồi!

Sở Ly cười nói:

- Bớt tranh cãi một chút đi, bình thường truyền tin cũng không dùng tới ta.

- Đây cũng không phải là tin vui, nhất định An vương phủ sẽ không cao hứng.

Tuyết Lăng tay chân nhanh nhẹn thu thập y phục xong, bỏ vào bao rồi đưa cho Sở Ly:

- Đi tới đó nhất định sẽ bị khinh bỉ!

- Danh tiếng của An vương rất tốt, không hẳn sẽ như vậy.

Sở Ly cười nói, trong lòng hắn lại biết, danh tiếng không hẳn đã tương xứng với thực tế, phải xem qua mới biết được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio