Bạch Bào Tổng Quản

chương 206: tan rã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó Tô Như và Tuyết Lăng học được phương pháp phá trận.

Tiến vào bên trong trận, đi vòng quanh một thân cây, đi theo chiều thuận ba vòng, ngược bốn vòng, lại đi về phía bên trái ba bước, lại đi sang bên phải bốn bước là có thể nhìn thấy tiểu viện, cứ đi thẳng về phía trước là được.

Đây chỉ là trận pháp trụ cột nhất, mê tung trận, chỉ có hiệu quả ẩn giấu, cũng không có khả năng công kích.

Hắn toàn lực thúc giục khinh công, một ngày một đêm chạy tới bên cái hồ lớn kia.

Thuyền nhỏ bắn đi, chở hắn đến vị trí của Thái Hoa cốc, hắn ở trên thuyền đứng nhìn chăm chú trầm tư, chẳg khác nào hóa thành một pho tượng.

Thuyền nhỏ theo gợn sóng khẽ nhúc nhích, nhưng hắn không hề nhúc nhích. Một ngày một đêm qua đi, hắn xoay người rời đi.

Trận pháp của Thái Hoa cốc rất phức tạp mạnh mẽ, trong trận có trận, tu vi trận pháp của hắn không đủ.

Đạo thứ nhất là mê tung trận, người không thể tới gần, đạo thứ hai có lẽ là tâm trận, tâm trí thất thường hỗn loạn. Nếu như bị nhốt vào trong trận, tinh rất nhanh thần sẽ hỗn loạn, dẫn tới tự sát mà chết.

Đạo cuối cùng là Ngũ Hành Điên Đảo trận, tim người tiến vào bên trong trận sẽ đập nhanh hơn, trước mắt biến thành màu đen, tinh lực nhanh chóng chuyển động, giống như bạo động, tinh lực cũng rối loạn theo. Võ công càng mạnh thì thương tổn càng lớn, ngây ngốc lâu trong đó thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị thương, bị thương nặng tới mức không thể chữa trị được.

Sở Ly ở trên thuyền trầm tư một ngày một đêm, chỉ có thể phá tan hai trận trước. Trận pháp cuối cùng hắn chưa phá nổi, muốn phá tan cần phải có tính toán phức tạp mà khổng lồ, chẳng khác nào giải câu đố toán học.

Điểm lợi hại nhất của Ngũ Hành Điên Đảo trận chính là theo thời gian mà tự mình biến hóa, khó lòng đề phòng.

Nếu như hắn tùy tiện bước vào, tất sẽ bị nhốt vào trong trận. Tuy rằng tu vi của hắn lợi hại, nhưng so với lực lượng trận pháp mà nói, không khác nào con kiến và con voi lớn cả.

Thái Hoa cốc có trận pháp như thế bảo vệ cũng coi như ổn định, kiên cố. Hắn cũng không cần phải lo lắng cho Trần Nhân như vậy nữa.

Hắn lái con thuyền nhỏ tới bờ, sau khi lên bờ lập tức trở về phủ Quốc Công.

Sở Ly trở về phủ Quốc Công, vừa tới tiểu viện thì Tô Như đã tìm đến, bắt chuyện, gọi hắn tới Quan Tinh lâu, tiểu thư cho mời.

Hắn tiến vào Quan Tinh lâu, Tiêu Kỳ đang nhíu mày đứng ở phía trước cửa sổ, suy nghĩ tới mức xuất thần.

Nhìn bóng lưng uyển chuyển dưới y phục màu trắng của nàng Sở Ly có một cảm giác kích động mãnh liệt, muốn tiến lên ôm nàng vào lòng. Cuối cùng hắn vẫn nhịn được, lại ôm quyền một cái rồi nói:

- Tiểu thư.

Tiêu Kỳ xoay người nhìn về phía hắn, hai tròng mắt như nước, nàng nói:

- Cung nữ kia muốn tự sát.

- Như vậy sao...

Sở Ly trầm ngâm, tiếp nhận chén trà mà Tô Như đưa lên:

- Như vậy cũng dễ hơn một chút, tìm nhi tử của nàng tới là được rồi.

- Ta không hỏi ra được gì.

Tiêu Kỳ nhíu mày than thở:

- Nàng chỉ có một suy nghĩ, để nhi tử tiến vào Vương phủ, quả thực là hồ đồ... An vương cũng đủ tàn nhẫn, lúc trước đã từng hứa hẹn với nàng. Nếu như không ám sát được, nàng tự sát cũng có thể để cho nhi tử vào phủ... Nếu như vị cung nữ này chết, nhất định An vương sẽ nhân cơ hội tạo nên một trận phong ba.

Một cung nữ ở tự sát phủ Quốc Công, đương nhiên trong cung sẽ không nhẹ nhàng buông tha như vậy. Lại thêm một An vương đổ thêm dầu vào lửa, việc nhỏ sẽ biến thành chuyện lớn.

- Giao cho ta đi.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ nở một nụ cười.

Nàng có thể nhìn thấu lòng người, nhưng lại chênh lệch với Sở Ly một bậc, bản thân nàng hết cách, thế nhưng không chừng Sở Ly lại có thể.

Sở Ly theo Tiêu Kỳ đi tới Ngọc Thi đảo.

So với thường ngày Ngọc Thi đảo có thêm mấy phần náo nhiệt và ồn ào ầm ĩ. Trên đảo có các thị nữ lui tới, nhân số so với trước đó còn nhiều hơn gấp đôi.

Tiếng đàn không ngừng lượn lờ ở trên đảo, lan truyền ra xa.

Bên trong tiểu đình, Tiêu Thi đang ngồi đó, khóe miệng mím lại, tao nhã mà thong dong, không nhìn thấy bọn họ tới đây mà chỉ chăm chú đánh đàn.

Tiêu Kỳ và Sở Ly cũng không đi quấy rối nàng mà trực tiếp tiến vào một ngôi lầu các ở phía tây.

Bốn tên hộ vệ đang ở dưới lầu, eo dắt trường đao, hai mắt bắn ra tinh mang, nhìn thấy hai người tới đây, bọn hắn ôm quyền hành lễ. Vẻ mặt rất là nghiêm túc.

Tiêu Kỳ vung vung tay, cùng Sở Ly tiến vào một gian phòng trên lầu hai.

Sở Ly nhìn thấy một nữ tử trung niên nằm trên giường nhỏ, không nhúc nhích.

Khuôn mặt trắng xám không có một chút tia máu nào, vẻ mặt tiều tụy. Khi nhìn thấy Tiêu Kỳ, nàng quay đầu không để ý tới.

Tiêu Kỳ không lên tiếng, sau khi ném cho Sở Ly một ánh mắt rồi lập tức xoay người rời khỏi căn phòng.

Sở Ly cầm cái ghế thêu ngồi vào trước giường, lẳng lặng nhìn nàng.

Một lát sau, cung nữ trung niên kia không chịu được bầu không khí này, nàng hừ lạnh nói:

- Ngươi là ai?

Sở Ly nói:

- Thị vệ nhị phẩm Sở Ly của phủ Quốc Công.

- Là ngươi.

Cung nữ trung niên hừ lạnh nói:

- Ta đã nghe nói qua.

- Cười chê rồi.

Sở Ly đánh giá nàng, từ tốn nói:

- Ta hiểu cách làm của ngươi, vì con mình mà liều mạng, đáng kính, thế nhưng lại rất đáng thương.

Cung nữ trung niên không nói lời nào.

Sở Ly nói:

- Lệnh lang năm tuổi sao?

Cung nữ trung niên vẫn không nói lời nào.

- Hóa ra là mười tuổi.

Sở Ly thở dài:

- Mười tuổi đã không còn mẫu thân, nói vậy phụ thân hắn sẽ lấy thêm thê tử nữa. Tương lai người tiến vào vương phủ không hẳn là lệnh lang, có khả năng là đệ đệ của hắn.

Cung nữ trung niên lạnh lùng lườm hắn một cái, ánh mắt lập lòe.

Lần này đã bắn trúng tâm tư của nàng, nàng không khỏi suy nghĩ theo đường của Sở Ly.

Nếu như nàng chết rồi, nhất định người phụ lòng kia sẽ lấy thê tử khác, chỉ có nàng tốt với nhi tử của nàng. Cho dù mẹ kế có hiền lành tới mấy cũng sẽ không quá yêu thương nhi tử của nàng.

Đáng thương cho tiểu Toàn, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, mà một mẫu thân như nàng lại không thể che gió che mưa cho nó...

Sở Ly nói:

- Ta biết, hiện lệnh lang đang ở trong tay của An vương.

Đôi môi của cung nữ trung niên mím chặt.

- Nếu như ta có thể cứu lệnh lang ra, ngươi có làm việc vì An vương nữa không?

- Sở công tử, ngươi không đấu lại được An vương đâu?

- Nếu An vương thật sự có biện pháp thì sao lại phải dùng loại thủ đoạn này cơ chứ?

Sở Ly mỉm cười, dùng giọng chắc chắn nói:

- Sao hắn ta không phái ra một thích khách, trực tiếp giết Nhị tiểu thư. Như vậy không gọn gàng nhanh chóng hơn hay sao?

Cung nữ trung niên nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- An vương không lợi hại như ngươi nghĩ, hắn không làm được... Vì lẽ đó nếu như ngươi phản bội An vương, hắn bắt ngươi cũng không thể làm gì được... Đương nhiên, trước tiên ta sẽ cứu lệnh lang ra!

Cung nữ trung niên lặng lẽ không nói.

Sở Ly cũng kiên trì chờ, không có giục nàng.

Một lúc lâu sau, cung nữ trung niên kia nói:

- Ta còn có tác dụng gì chứ?

Nàng biết, nếu như mình không đủ giá trị lợi dụng thì bọn họ sẽ không phí một cái giá lớn như vậy. Nhi tử nàng bị An vương khống chế, sao có thể dễ dàng cứu như vậy chứ?

- Sự hiểu biết của ngươi đối với hoàng cung chính là bảo vật vô giá.

Sở Ly mỉm cười nói.

Cung nữ trung niên nhìn về phía hắn.

Sở Ly nói:

- Nói cho ta nơi ở của lệnh lang, ta sẽ lập tức xuất phát!

Cung nữ trung niên chậm rãi gật đầu, nói ra một địa chỉ.

Sở Ly đứng dậy:

- Ta sẽ cố gắng cứu hắn, chỉ mong An vương không hạ độc thủ.

- Cái gì?

Cung nữ trung niên thất thanh kêu lên.

Sở Ly thở dài:

- Cho dù ngươi hại được Nhị tiểu thư hay không, chỉ cần chuyện hại Nhị tiểu thư vừa được công bố ra, hắn sẽ khiến cho lệnh lang mất mạng. Như vậy mọi người sẽ cho rằng là ai hạ sát cơ hứ?

Sắc mặt của cung nữ trung niên cũng biến đổi.

Nàng là người từ trong cung đi ra, câu trong thấy rõ rất nhiều chuyện. Thế nhưng trong tiềm thức vẫn từ chối, không chấp nhận khả năng này, bị một lời của Sở Ly vạch trần. Sự lo lắng và hoảng sợ lập tức lan tràn trong lòng nàng.

Sở Ly cười cười, không nói thêm gì nữa mà nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Tiêu Kỳ ngồi ở trong đại sảnh lầu một, nghe thấy tiếng bước chân, hai mắt nàng lập tức có chút trông mong nhìn lại.

Sở Ly và nàng đồng thời đi ra ngoài:

- Đã hỏi được nơi ở nhi tử của nàng, ta sẽ lập tức lên đường.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn một cái thật sâu:

- Lại khổ cực ngươi rồi.

- Mạng của ta trời sinh là lao lực mà.

Sở Ly cười nói:

- Để một mình ta đi, tránh cho để lộ ra tin tức.

- Ừm.

- Như vậy ta sẽ không đi bái kiến Nhị tiểu thư nữa.

- Ta sẽ nói với tỷ ấy một tiếng.

Sở Ly vội vã rời đi.

Tiêu Kỳ chờ bóng lưng của hắn biến mất ở trên hồ, lúc này nàng mới thở dài, lắc đầu một cái.

Nàng đến bên trong tiểu đình đầy hoa, tiếng đàn của Tiêu Thi đã dừng lại.

- Sở Ly đâu rồi?

Tiêu Thi nhìn về phía sau nàng.

Tiêu Kỳ vung tay, ra hiệu cho hai thị nữ ở ngoài tiểu đình lui ra.

Chờ hai người rời khỏi thật xa, nàng mới ngồi vào phía đối diện của Tiêu Thi rồi nói:

- Đi trước rồi, hắn có việc phải lập tức đi làm.

- Cứ phân phó xuống dưới là được rồi.

- Chuyện này rất khẩn cấp, lại quan hệ trọng đại, hắn phải tự thân xuất mã.

- Hắn đã là thị vệ nhị phẩm rồi mà.

- Hết cách rồi, những người khác không thể khiến cho người ta yên tâm được.

- Muội cũng đừng dùng người quá như vậy.

Tiêu Thi lắc đầu nói.

Tiêu Kỳ mở miệng cười nói:

- Nhị tỷ, hiện tại hắn còn chưa phải là thiếp thân thị vệ của tỷ đấy nhé.

Tiêu Thi trắng mắt nhìn nàng, lại hừ lạnh một cái rồi nói:

- Lại nói hươu nói vượn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio