Bạch Bào Tổng Quản

chương 312: giết chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Khà khà, tiểu cô nương, có khuôn mặt đẹp là một loại tội lỗi, các ngươi biết không?

Trên khuôn mặt khô gầy của Đinh Kiên lộ ra nụ cười quái dị:

- Hồng nhan họa thủy, những nữ nhân có khuôn mặt đẹp như các ngươi thường thường sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn, bao nhiêu người vì vậy mà chết!

Trần Tuyết và Đặng Hân nằm trên đất không thể động đậy một chút nào, duy chỉ có mắt và miệng là có thể hoạt động.

Trần Tuyết và Đặng Hân đều sợ hãi nhìn hắn, đặc biệt là nụ cười của hắn.

Đặng Hân không nói ra được một câu nào, Trần Tuyết chu bờ môi đỏ, miễn cưỡng mở miệng:

- Vị tiền bối này, ngươi... ngươi phải nghĩ cho thật kĩ!

- Khà khà, tiểu cô nương lá gan của ngươi cũng khá lớn đó!

Ánh mắt sáng quắc của Đinh Kiên dừng lại ở trên mũi ngọc tinh xảo của nàng:

- Cái mũi này của ngươi rất thanh tú, khuôn mặt ngươi đẹp, cũng có sáu phần là do nó tôn lên!

- Công tử nhà ta lợi hại thế nào hẳn ngươi phải biết, bằng không ngươi cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp hèn này!

- Sở Ly?

Đinh Kiên lắc lắc đầu nói:

- Hiện giờ bản thân hắn cũng khó bảo toàn!

- Tiền bối nói ra lời này không cảm thấy kỳ quái sao?

Càng ngày Trần Tuyết càng trấn định, lại nói:

- Nếu như công tử nhà ta thật sự khó bảo toàn được bản thân, như vậy tiền bối còn trói chúng ta làm gì chứ?

- Nha đầu nhà ngươi quả thực là thông minh lanh lợi!

Đinh Kiên híp mắt cười nói:

- Ta rất thích nữ nhân thông minh, đặc biệt là nữ nhân thông minh bị cắt mũi đi. Nhất định khi nói chuyện sẽ không lanh lảnh như hiện tại nữa, ngươi có muốn thử một chút xem hay không?

Trường đao dán lên gò má của nàng, hàn khí trên thân đao dường như muốn đóng băng thân thể nàng, hàm răng không nhịn được va vào nhau, lại bị nàng cố gắng ngăn chặn, mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn:

- Tiền bối không có người nhà đúng không?

Đinh Kiên cau mày nhìn nàng:

- Có ý gì? Ngươi còn uy hiếp lão phu sao? Xem ra ta phải cho ngươi một chút giáo huấn mới được!

Trường đao của hắn dán vào gò má. Chậm rãi áp sát sống mũi duyên dáng của Trần Tuyết.

Trần Tuyết cố nén hoảng sợ, tiếp tục nói:

- Nếu như tiền bối cũng có người nhà, như vậy công tử nhà ta sẽ dùng thủ đoạn gấp mười lần để báo thù. Đây không phải là lời nói đùa của ta, xin tiền bối cân nhắc mọi chuyện rồi hãy làm!

- Báo thù gấp mười lần?

Lưỡi đao của Đinh Kiên dừng lại, như cười mà không phải cười nói:

- Đợi hắn có thể sống sót rồi lại đi!

- Nếu tiền bối có chắc chắn giết chết công tử nhà ta thì cũng sẽ không đi bắt chúng ta.

Trần Tuyết nói:

- Chỉ có điều. Tiền bối thả chúng ta ra, như vậy công tử nhà ta sẽ cảm kích, hạ thủ lưu tình!

- Hạ thủ lưu tình?

Đinh Kiên như nghe được chuyện cười rất lớn, hắn bắt đầu cười ha hả:

- Lão phu còn cần hắn hạ thủ lưu tình sao?

Hắn lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc cho tiểu cô nương nhà ngươi, chỉ có điều ngươi càng thông minh lanh lợi thì phá huỷ ngươi sẽ càng làm cho Sở Ly tức giận, khinh công của hắn lợi hại, lão phu cũng kiêng kỵ, chỉ cần làm hắn phẫn nộ không có tâm trí suy nghĩ. Như vậy sẽ không đáng sợ, chắc chắn sẽ phải chết!

- Ngộ nhỡ công tử nhà ta có thể đào tẩu thì sao?

Trần Tuyết lắc đầu:

- Trước đó người nhà của tiền bối cũng phải cẩn thận... Đến đây đã hết lời, xin tiền bối châm chước!

Trường đao dừng ở trước mũi, cảm giác giống như đao cắt truyền tới.

Nàng không thể kết luận được rốt cuộc đối phương có cắt mũi mình hay không.

Đinh Kiên nắm trường đao. Trên khuôn mặt khô gầy hiện lên vẻ âm tình bất định.

Sở Ly lợi hại thế nào hắn biết, cho nên hắn mới liên thủ cùng Cổ Nguyệt, thậm chí còn thừa dịp Sở Ly động thủ với Nhạc Kim Thao để ám hại.

Đây là kình địch, cần phải cẩn thận và để tâm mười vạn lần.

Nhưng ngay cả như vậy thì trong lòng hắn vẫn có một tia lo lắng.

Khinh công của Sở Ly quá lợi hại, vạn nhất quả thật để hắn chạy trốn, như vậy mình sẽ xui xẻo.

Gia tộc mình thịnh vượng, nhân số tráng thịnh, bằng không cũng sẽ không nhờ vả An vương. Tuổi rất cao, lại là cao thủ Thiên Ngoại thiên siêu nhiên, hà tất phải làm vậy, chịu nguy hiểm như thế cơ chứ?

Trần Tuyết chu bờ môi đỏ, không tiếp tục nói nữa.

- Tiểu cô nương nhà ngươi thật là lợi hại!

Đinh Kiên đánh giá nàng, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc không thể luyện võ, bằng không sẽ lại là một nhân vật đáng gờm... Đáng tiếc! Đáng tiếc! Cho dù ta buông tha các ngươi thì Sở Ly cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

- Đúng là không thể bỏ qua cho ngươi!

Bỗng nhiên Sở Ly xuất hiện ở giữa nhị nữ, lại lóe lên, ba người cùng nhau biến mất.

Đinh Kiên hét lớn một tiếng:

- Sở Ly!

Tiếng quát như sấm, quần chim chóc ở trong rừng kinh hoảng bay lên trên bầu trời.

- Sở Ly!

Đinh Kiên rống to.

Ngay cả bóng của ba người cũng không thấy chút nào.

Đinh Kiên thầm hô không ổn, thứ hắn sợ nhất chính là cái này!

Sau một khắc Sở Ly đã xuất hiện ở phòng của mình trong Sùng Minh thành, hắn để hai nữ tới cái bàn đá trong tiểu đình:

- Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi thu thập bọn họ trước!

Trần Tuyết vội nói:

- Công tử cẩn thận!

Sở Ly cười gật gù, vỗ vỗ bờ vai đẹp của nhị nữ, mở huyệt đạo của các nàng ra, trong nháy mắt lại biến mất.

Trần Tuyết thở một hơi dài nhẹ nhõm, mềm nhũn tựa lên trên bàn đá.

Đặng Hân cũng xụi lơ ở trên bàn đá, ngay cả một chút sức lực cũng không có.

- Trần tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại.

Đặng Hân lắc đầu nói.

Nàng bề ngoài nhìn như khôn khéo già giặn, mặt mày sắc bén, là một người kiên cường quả đoán.

Nhưng phải ánh mắt quái dị kia của Đinh Kiên, cả người như nhũn ra, đầu óc trống rỗng, can đảm và quả đoán như lúc bình thường không dùng được.

Bình thường Trần Tuyết nhìn như chậm rì rì, tính tình dịu dàng, không nghĩ tới lúc mấu chốt nàng lại có thể bình tĩnh gan lớn như vậy.

Các nàng không biết Sở Ly đã ở một bên từ lâu, hắn chỉ muốn nhìn biểu hiện của các nàng một chút.

Trần Tuyết vung tay lên, cười khổ nói:

- Ta căng thẳng đến mức đau bụng, chân sắp bị chuột rút tới nơi rồi.

- Trần tỷ tỷ, chúng ta vẫn phải luyện công thì hơn.

Đặng Hân than thở:

- Không thể để cho công tử tới cứu mãi như vậy!

- Đúng vậy...

Trần Tuyết than thở:

- Thật là hâm mộ Trần Nhân tỷ tỷ!

- Trần Nhân tỷ tỷ tiến vào Thái Hoa cốc, có người nói tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Vẻ mặt của Đặng Hân cũng rất ước ao:

- Khi đó, tỷ ấy có thể đến giúp công tử!

- Luyện công rất khổ cực, công tử không muốn để cho chúng ta chịu khổ như vậy.

- Khổ cũng mạnh hơn so với như vậy.

Đặng Hân nhếch bờ môi đỏ lên:

- Muội muốn trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên!

Trần Tuyết nói.

Đặng Hân gật gù.

Sở Ly xuất hiện ở sau lưng Cổ Nguyệt, bắn ra một đao.

Cổ Nguyệt vung chưởng vỗ một cái.

- Keng...

Chưởng lực mãnh liệt đánh bay phi đao ra.

Cổ Nguyệt nhếch miệng cười lớn:

- Ngươi còn dám trở về, Sở Ly, ta rất khâm phục lòng can đảm của ngươi!

Sở Ly nói:

- Nhìn bí thuật của ta xem!

Linh khí mãnh liệt từ bốn phương tám hướng kéo đến, hóa thành nội lực Ngự Cực kinh, nội lực Ngự Cực kinh lại theo tâm pháp Đại Hải Vô Lượng công vận chuyển, một, hai, ba lần chồng chất, bốn lần chồng chất, năm lần, sau lần, kinh mạch phát ra lời cảnh cáo khi không chịu nổi gánh nặng.

Bảy lần chồng chất!

Kinh mạch của hắn mơ hồ muốn vỡ tan, sắp không chịu được nữa!

- Sưu!

Ánh đao lóe lên, sau một khắc đã xuất hiện ở sau lưng Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt không phản ứng kịp nữa, ánh đao đã bắn thủng bụng hắn.

Sở Ly đột nhiên biến mất.

Xuất hiện ở phía sau lưng của Đinh Kiên.

Ánh đao lóe lên, lại bắn thủng bụng của Đinh Kiên.

Đinh Kiên được báo động, đồng thời cũng muốn né tránh. Chỉ là ánh đao đã xuyên qua thân thể hắn.

- Phốc!

Sở Ly ngửa mặt lên trời bắn ra một mũi tên máu.

Kinh mạch quanh thân hắn đã bị phá huỷ một nửa.

Hắn mềm nhũn ngồi dưới đất, khoanh chân vận công.

Linh khí từ bốn phương tám hướng lần nữa tràn vào, vận chuyển quanh kinh mạch, trong đầu quan tưởng Bạch Hổ luyện dương đồ, đối kháng với tình huống kinh mạch tan vỡ.

Đúng vào lúc này, Thiên Ma khí vẫn bất động trong người bỗng nhiên quay một vòng quanh kinh mạch.

Xu thế kinh mạch tan vỡ tức thì ngừng lại.

Thiên Ma khí lại yếu đi, thương thế kinh mạch được giảm bớt đi một phần.

Sở Ly vội vã để nó trở lại chỗ cũ, không ngờ Thiên Ma khí đã bị tiêu hao một nửa.

Hắn mở mắt ra, đối mặt với người áo đen chậm rãi đi tới, lắc đầu nói:

- Nói một tiếng với An vương, nếu lần sau lại làm như thế thì ta sẽ trực tiếp đi tới An vương phủ, đứng ở bên ngoài phủ, giết sạch từng người, từng người một!

Hắn dứt lời, thân thể lóe lên rồi biến mất.

Sắc mặt Mạnh Chấp rất âm trầm, đi tới nơi Sở Ly biến mất, trên cỏ có một vũng máu chậm rãi thẩm thấu xuống dưới đất.

Nhìn đám máu đen này một chút, Mạnh Chấp cũng có tâm tư truy sát.

Đây là một ngụm máu tụ, phun ra trái lại sẽ có lợi cho thương thế, hắn bị thương cũng không nặng lắm. Mình một mình, không nên truy sát thì tốt hơn!

Hắn liếc mắt nhìn rồi trợn mắt lên, ánh mắt khó có thể tin nhìn Đinh Kiên, lại lắc đầu một cái, lợi hại như Đinh Kiên cũng không chịu được một đòn như thế. Hắn phải trở về bẩm báo Minh vương gia, Sở Ly này phải loại trừ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio