Bạch Bào Tổng Quản

chương 337: giết tuyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Ly quay đầu ôm quyền nói:

- Điện hạ, đối với đám người như vậy, không thể nhân nghĩa gì cả, không thể tha cho bọn họ!

An vương cau mày nói:

- Không cần nghe bọn họ nói bậy là được rồi!

Sở Ly lắc đầu:

- Chỉ sợ tha mạng cho bọn họ thì bọn họ sẽ tung tin ra ngoài, đến lúc đó, thanh danh của điện hạ bị phá hỏng, thanh danh của Nhị tiểu thư cũng bị phá hỏng. Tâm tư thật là ác độc, không thể tha thứ!

An vương trầm giọng nói:

- Cao thủ Thiên Ngoại thiên là trụ cột trấn quốc, giết tất há không phải đáng tiếc hay sao?

Sở Ly trầm mặt xuống, nghiêm nghị nhìn An vương:

- Điện hạ lại lần nữa cản trở ta giết bọn họ, chẳng lẽ...

- Chẳng lẽ cái gì!

Sắc mặt An vương âm trầm, càng ngày càng âm trầm, đen sì chẳng khác nào có thể vắt ra nước. Hai mắt phun ra hàn mang, bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ giết hắn.

Sở Ly làm như không thấy, lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ, lời nói bọn họ là sự thật?

- Đừng có nói bậy!

An vương trầm giọng nói.

- Sở tổng quản, ngươi quá làm càn!

Trịnh Lập Đức lạnh lùng nói:

- Lời này của ngươi đối với điện hạ là đại bất kính!

Sở Ly ôm quyền một cái:

- Hành động của điện hạ không thể không khiến cho tại hạ hoài nghi... Lúc trước ta cũng đã từng nghe qua lời đồn đại, nói điện hạ không hài lòng đối với chuyện hôn sự này, không muốn kết hôn với Nhị tiểu thư. Vốn ta cảm thấy không thể, bởi vì Nhị tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nữ Đại Quý, dung mạo vô song, hơn nữa phẩm tính thiện lương, ôn nhu đoan trang, là nữ tử mà mỗi hán tử đều tha thiết ước mơ. Sao điện hạ có thể không hài lòng được chứ... Bây giờ nhìn hành động của điện hạ lại làm cho ta có chút hoài nghi, có câu không có lửa thì sao có khói, cũng không phải là không có nguyên do.

An vương cau mày:

- Sở Ly, ngươi quá làm càn!

Sở Ly ôm quyền thi lễ:

- Điện hạ thứ lỗi, thân là thị vệ của Nhị tiểu thư, quả thực ta không thể không nói ra những câu nói này được... Điện hạ là quý tộc Thiên hoàng, quả thực rất cao quý, nhưng Nhị tiểu thư cũng không phải là kẻ ti tiện, không phải là thường nhân. Cho dù lương phối với Cảnh Vương điện hạ có khả năng thừa kế ngôi vị nhất cũng thừa sức!

- Làm càn!

An vương quát to, lạnh lùng nói:

- Sở Ly. Chẳng lẽ bản vương không chém được ngươi sao?

Sở Ly lần nữa khom người tạ lỗi, ôm quyền trầm giọng nói:

- Điện hạ thứ lỗi. Nếu điện hạ không có tâm ý hối hôn, vậy thì xin chém những hạng người ác độc này, như vậy có thể chứng minh được bản thân mình!

- Chém hay không bản vương tự có quyết định!

An vương hừ lạnh nói:

- Ngày đại hôn, thấy máu không may mắn, thả bọn họ đi đi!

Sở Ly nở nụ cười ha hả.

- Làm càn!

An vương cắn răng, lạnh lùng nói:

- Sở Ly, nếu có lần sau nữa thì chớ trách bản vương chém ngươi!

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Xem ra lời bọn họ nói là sự thực. Điện hạ một mực bao che, hiển nhiên trong lòng có quỷ... Điện hạ đường đường là hoàng tử, hiền danh vang xa, không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tại hạ thực sự không thể không cười được!

Mọi người thấy hai người đối chọi gay gắt, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, e sợ gây ra chú ý, bị trút giận lên trên người.

Bọn họ đều nhìn ra được, An vương đã khắc chế lửa giận đến đỉnh điểm. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát ra, hoàng tử giận dữ, tất nhiên sẽ thấy máu. Bọn họ không muốn trở thành con ma đen đủi.

An vương cắn răng nói:

- Câm miệng cho bản vương!

Sở Ly cười nói:

- Nếu là người của điện hạ, như vậy càng không để lại được, những hạng người này không biết cân nhắc thay cho điện hạ, không khuyên nhủ điện hạ đi theo đường đường đường chính chính quang minh mà lại dùng thủ đoạn như vậy, đáng chém!

Hắn quay đầu quát một tiếng:

- Chém bọn họ!

- Vâng!

Một người áo lam quát một tiếng, ánh đao lập lòe, trong nháy mắt mười người đã bị chém dưới đao. Máu chảy thành sông.

Người áo lam này là Nhạc Kim Thao.

- Sở … Ly…

Trong nháy mắt hai mắt của An vương hiện lên tia máu, cả người run rẩy, lên tiếng rống to.

Mọi người bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, lại bị một tiếng hét lớn không ngờ của An vương làm cho run rẩy, tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

Mười năm tâm huyết sắp đổ xuống sông xuống biển, một khi mất sạch mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, qua mười đao này sẽ chặt đứt hơn nửa nguyên khí của Vương phủ, điều này làm cho An vương đau lòng đến mức muốn chảy máu, hầu như bất tỉnh!

- Phốc!

An vương ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu.

- Điện hạ!

Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp vội vàng tiến lên dìu hắn.

An vương lau máu trên khóe miệng, một ngụm uất khí phun ra ngoài, ngực thông, rốt cục đã có thể thở ra được.

Sở Ly lẳng lặng nhìn An vương, tâm trạng thoải mái.

Chém những người này, chính là chém một tay của An vương, đám người cao thủ Thiên Ngoại thiên còn lại đã mất đi nhuệ khí, áp lực sau khi mình vào phủ cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Có lẽ trong An vương phủ có hai mươi mấy cao thủ Thiên Ngoại thiên, lúc trước mình giết ba người, lại giết hai người Cổ Nguyệt và Đinh Kiên, hơn nữa lại thêm mười người này, tổng cộng đã có mười lăm người chết ở trên tay mình.

Các cao thủ Thiên Ngoại thiên còn lại của An vương, có lẽ không vượt qua được mười người, đương nhiên cũng có khả năng hắn còn ẩn giấu nhân thủ, nhưng căn cứ vào phản ứng kịch liệt của An vương, hẳn sẽ không ẩn giấu được quá nhiều.

Đã như thế, thực lực sẽ gần như bằng phủ Quốc Công, phủ Quốc Công sẽ ứng phó được, cũng giải trừ nỗi lo về sau cho mình.

Có điều, hiện tại An vương hận không thể lập tức giết chết mình, cho nên hắn cũng phải cẩn thận ứng phó.

- Điện hạ?

Trịnh Lập Đức cẩn thận từng li từng tí một nhìn An vương, lại nhìn về phía Sở Ly, hai mắt bắn ra hàn mang liều lĩnh, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, Mạnh Chấp cũng vậy.

Sở Ly ra vẻ tùy ý, ân cần hỏi han:

- Điện hạ có sao không?

An vương giận dữ, đột nhiên tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn Sở Ly, gật gù:

- Bản vương không có gì đáng lo cả. Sở tổng quản, chuyện ngày hôm nay, bản vương sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ trả lại gấp mấy lần!

Sở Ly mỉm cười nói:

- Điện hạ nói quá lời rồi.

An vương lạnh hạt quét mắt qua thi thể trên đất một chút, lắc đầu một cái.

Chết thì chết rồi, nói thêm nữa cũng là vô ích, cũng không thể để cho bọn họ phục sinh được. Phủ Quốc Công có Kỳ Nguyên đan, vương phủ bọn họ lại không có, cấm cung có, mình cũng có hai, ba viên, nhưng không thể cho bọn họ phục dụng được.

Tuy cao thủ Thiên Ngoại thiên khó tìm, nhưng cẩn thận tìm kiếm, ỷ vào hiền danh của mình cũng có thể tìm được. Chậm rãi bổ sung lại là được, phụ hoàng đang độ tuổi xuân, tranh giành ngôi vị hoàng đế là một quá trình dài dằng dặc, không vội nhất thời.

- Nơi này có mùi máu tanh quá nồng, tiếp tục đi đi.

An Vương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Trịnh Lập Đức vội vã đáp.

Sở Ly phất tay một cái.

Đám người áo lam rời đi, như quỷ mị tiến vào rừng cây, biến mất không còn tăm hơi.

Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu thì lại trở lại bên người Sở Ly, có chút phức tạp liếc mắt nhìn Sở Ly.

Dù bọn họ nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của Sở Ly lại ác độc như vậy, thật sự dám giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên. Chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành tin tức kinh thiên động địa, có khả năng ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ võ lâm.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên có địa vị cao cả, lại tăng thêm có báo động đối với nguy hiểm cho nên hầu như sẽ không rơi vào trong tuyệt cảnh, gặp nguy hiểm thì đã tránh ra từ sớm, rất ít khi đột tử.

Ở trong mắt của tất cả người trong võ lâm, chỉ cần đạt đến Thiên Ngoại thiên, vậy không cần phải lo lắng tới việc mình không thể chết được tử tế, cứ yên tâm lớn mật sống là được rồi.

Thế nhưng lần này Sở Ly lại một hơi giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, mười cao thủ Thiên Ngoại thiên đấy. Toàn bộ võ lâm Đại Quý cũng sẽ không vượt qua hai trăm cao thủ Thiên Ngoại thiên, một lần đã bị hắn giết mười người!

Sở Ly tiếp tục đi ở phía dưới cùng, ánh mắt yên tĩnh thong dong, giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng ánh mắt của mọi người trong An vương phủ nhìn hắn đều thay đổi, đã không còn làm càn và ở trên cao nhìn xuống như lúc trước nữa. Ngạo khí đã bị hắn đánh tan, lúc nhìn hắn thì ánh mắt đều trốn trốn tránh tránh, không dám nhìn thẳng, chỉ lo hắn giết chết mình.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên nói giết là giết, huống hồ là mình!

Hành động này của Sở Ly có hiệu quả lập uy rất tốt, những người lòng mang đố kị, thậm chí còn có chút người muốn động tay động chân đều lặng lẽ thu hồi tâm tư, quyết định thành thật một chút. Ngay cả Vương gia hắn cũng dám chống lại, một hơi giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?

Giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ đã đến ngoài Sùng Minh thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio