Nghe được tiếng hô hoán, nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang, trên khuôn mặt quyến rũ mê người tức thì lộ ra vẻ kinh hỉ, kinh ngạc nói:
- Chúc công tử?
Chúc Thiên Hoa dùng sức gật đầu:
- Là ta!
Hai người gần trong gang tấc, đối mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Thanh tỏa sáng, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Đối phương có võ công cao cường cho nên nàng hi vọng, nàng vẫn tin tưởng, nhất định hắn có thể mang mình rời đi, trải qua một cuộc sống bình thường, giúp phu quân dạy con cái.
- Chúc công tử, là ngươi chuộc thân thay ta sao?
Nàng kinh hỉ hỏi.
Chúc Thiên Hoa ngẩn ra, sắc mặt có vẻ lúng túng, lắc đầu một cái rồi nói:
- Không phải ta.
- Sao?
Sắc mặt của Mộ Thanh cũng thay đổi, kinh ngạc nói:
- Như vậy sao Chúc công tử lại ở chỗ này?
- Ta ghé thăm nàng một chút.
Chúc Thiên Hoa nói.
Trong mắt Mộ Thanh hiện lên một nụ cười tuyệt vọng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên không phải là hắn, là An Vương gia.
Tim của Chúc Thiên Hoa như bị đao cắt.
Mình tuyệt đối không thể bỏ mặc Mộ Thanh nữa, nhất định phải cứu nàng ra khỏi biển khổ!
Hắn hận mình bất lực, chỉ có một thân võ công tuyệt thế, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thích rơi vào trong biển khổ mà lại không thể ra sức.
Hắn dấn thân vào trong Thành Vương phủ, chính là vì cứu Mộ Thanh.
Thế nhưng vừa mới có một tia hi vọng thì Mộ Thanh đã lập tức bị chuộc ra, cho dù mình có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể nhiều hơn Sở Ly, có quyền thế tới mấy cũng không thể lớn hơn Sở Ly, võ công cũng không bằng Sở Ly!
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng, cảm giác kích động mãnh liệt xông lên đầu của hắn.
Mộ Thanh miễn cưỡng cười cười, khuyên nhủ hắn:
- Quen biết Chúc công tử, so với không quen biết còn tốt hơn.
Chúc Thiên Hoa miễn cưỡng cười cười, than thở:
- Mộ cô nương, chúng ta đi thôi!
Mộ Thanh ngẩn ra.
Chúc Thiên Hoa nhìn chung quanh một chút, cũng không có hộ vệ, hắn thấp giọng nói:
- Ta mang theo nàng xông ra ngoài!
- Nơi này là Vương phủ đó!
Mộ Thanh vội nói.
Vừa vào hầu môn thâm sâu như biển, Vương phủ ở trong mắt nàng sâu không lường được, nghiêm ngặt vô cùng, nàng không nghĩ tới việc mình có thể chạy ra khỏi Vương phủ.
Chúc Thiên Hoa nói:
- Vương phủ thì sao chứ, ta xông ra ngoài là được!
- Nhất định An Vương gia sẽ không chịu để yên!
Mộ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chúc công tử vẫn sẽ bị đuổi giết, từ đây sẽ phải lưu lạc.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Chỉ cần có thể đi cùng với ngươi, cho dù là bị đuổi giết thì cũng không đáng kể... Chúng ta tìm một nơi rừng sâu núi thẳm, không có ai để sống là được!
- Ta không thể làm như thế.
Mộ Thanh lắc đầu từ chối:
- Nữ nhân tốt trong thiên hạ có rất nhiều, anh hùng như Chúc công tử sẽ có rất nhiều nữ tử yêu thích.
- Nữ nhân có nhiều hơn nữa thì ta cũng chỉ quan tâm một mình nàng mà thôi.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào hắn:
- Mộ cô nương, có phải nàng sợ hay không?
Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta sợ, Chúc công tử, ta không thể đi theo ngươi được.
Nàng không phải là nữ tử khuê tú không có kiến thức, nàng biết một Vương gia lợi hại ra sao. Cho dù Chúc công tử là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, võ công tuyệt thế, nhưng ở trong Vương phủ cũng có tới mấy vị Thiên Ngoại Thiên.
Một khi chọc An Vương gia, mấy vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ truy sát hắn, võ công của hắn lợi hại đến đâu thì cũng không đánh lại được đối phương, cuối cùng rất có khả năng sẽ mất mạng.
Nếu như hắn vì mình mà chết, vậy mình sống sót thì có gì thú vị cơ chứ?
So với rơi vào kết cục kia còn không bằng không nên làm chuyện ngu xuẩn, cực khổ cứ để mình nàng gánh vác là được rồi, buông tay hắn, không thể làm liên lụy tới hắn được.
Hắn là một cao thủ Thiên Ngoại Thiên tuyệt thế, chỉ cần không quan tâm tới mình thì có thể sống rất khá.
Chúc Thiên Hoa cau mày nói:
- Lẽ nào nàng muốn sinh sống ở trong Vương phủ hay sao?
Mộ Thanh mím chặt bờ môi đỏ, lắc đầu một cái rồi nói:
- Trong An Vương phủ này có một Sở Ly Đại tổng quản, rất là lợi hại.
- Hừ, Sở Ly, ta đã thấy hắn rồi!
Chúc Thiên Hoa bất mãn nói.
Thấy nữ tử mà mình mong nhớ nói nam nhân khác lợi hại, hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Hắn rất là lợi hại, chúng ta không trốn thoát được khỏi bàn tay hắn đâu.
Mộ Thanh thở dài nói.
Nàng ở trong Thanh Vân lâu đã nghe được quá nhiều tin tức về Sở Đại tổng quản, ở trong mắt của nàng, tướng mạo của Sở Ly gần như bằng Chúc Thiên Hoa, so với Chúc Thiên Hoa còn hung ác sắc bén hơn nữa, giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên như là giết gà.
Đây là một nam nhân giống như Ma thần, một khi Chúc Thiên Hoa đắc tội với hắn, nhất định sẽ không trốn thoát khỏi ma chưởng của đối phương, bị đối phương nắm vào trong tay!
- Vậy cũng không hẳn!
Chúc Thiên Hoa bất mãn nói, có chút ghen ghét nói tiếp:
- Hắn có lợi hại đến đâu cũng là một người, cũng không quỷ quái như vậy, tin tức bên ngoài truyền lại đa phần là khuếch đại, không cần tin tưởng! Chúng ta đi!
- Chúc công tử, ngươi quên ta đi.
Mộ Thanh lắc đầu nói:
- Ta đã chuộc thân, chính là người của người khác, kiếp này chúng ta vô duyên, đời sau nhất định ta sẽ báo đáp ân tình của công tử.
Chúc Thiên Hoa cau mày nói:
- Mộ cô nương, chúng ta có thể chạy thoát, nghe ta, đi cùng ta!
- Chúc công tử!
Mộ Thanh còn muốn nói nữa thì Chúc Thiên Hoa lại mạnh mẽ ôm nàng, thấp giọng nói:
- Đừng nói chuyện nữa, chúng ta xông ra ngoài! Sau đó trực tiếp tìm một chỗ hẻo lánh, không ai có thể tìm được chúng ta!
Dứt lời hắn nhẹ nhàng bay đi, dán vào đầu tường xẹt qua tường, sau khi rơi xuống đất nhìn quanh hai bên, quả thực không có ai cả.
Hắn vòng qua một cánh cửa, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chỉ thấy Liễu Tinh đang chắp tay đứng ở phía sau cửa bán nguyệt, như một cây đại thụ đứng đó, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Liễu Tinh ôm quyền một cái, như cười mà không phải cười nói:
- Chúc công tử muốn làm gì vậy? Hiện tại Mộ Thanh cô nương là người của Đại tổng quản, lẽ nào Chúc công tử muốn cướp nữ nhân của Đại tổng quản hay sao?
- Nói bậy, từ khi nào Mộ cô nương đã trở thành nữ nhân của Sở Ly cơ chứ?
- Ha ha, nếu không có Đại tổng quản, Bảo thân vương nể mặt thì còn có người nào có thể chuộc Mộ Thanh cô nương ra được chứ?
Liễu Tinh lắc đầu nói:
- Lại nói như Chúc công tử ngươi, võ công mạnh hơn nữa thì làm sao chứ? Dù có nhiều tiền hơn nữa thì làm sao, ở trước mặt của Bảo thân vương không đáng để nhắc tới, ngươi cho rằng ngươi có thể chuộc Mộ Thanh cô nương ra hay sao?
- Ta muốn dẫn Mộ cô nương đi!
Chúc Thiên Hoa nói.
Liễu Tinh cười nói:
- Như vậy chung quy phải cho Đại tổng quản một câu trả lời cho thỏa đáng chứ?
- Trả lời cái gì?
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
Liễu Tinh cười híp mắt nói:
- Chúc công tử nói sao? Mười vạn lượng bạc cộng thêm một phần ân tình của Bảo thân vương, chỉ sợ Chúc công tử ngươi không trả nổi thôi!
- Ta mặc kệ nhiều như vậy, hiện tại ta muốn dẫn Mộ cô nương đi!
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
- Đã như vậy, vậy chúng ta chỉ có thể đắc tội.
Liễu Tinh lắc đầu nói:
- Cướp nữ nhân của Đại tổng quản, nhất định phải để mạng lại!
- Vậy thì thử xem!
Chúc Thiên Hoa không phục nói:
- Sở Ly cũng chẳng có gì ghê gớm cả!
Từ tận đáy lòng hắn rất không phục Sở Ly, vì lẽ đó hắn không muốn trở thành thủ hạ của đối phương, hắn thà rằng đoạt Mộ Thanh rồi chạy, chỉ cần chạy thoát Thành Vương phủ, bằng vào bản lĩnh của Sở Ly cũng không làm gì được mình!
Hắn dứt lời lập tức thả Mộ Thanh xuống, đột nhiên xông về phía trước.
Thân thể của hắn cao to khôi ngô, lần vọt này như một đầu hung thú xuống núi, khí thế kinh người.
Liễu Tinh lắc đầu nói:
- Không biết thức thời!
Hai người tức thì chiến thành một đoàn.
Thân thể của Chúc Thiên Hoa cường tráng, hai tay như là quạt, mỗi một chưởng đều ác liệt và cương mãnh, không thể ngăn cản, thân pháp của Liễu Tinh rất nhanh, mặc cho chưởng lực của Chúc Thiên Hoa cương mãnh tới đâu nhưng vẫn không thể tới gần thân thể của Liễu Tinh được.
Hai người một hơi đấu hơn chiêu, y phục màu tím nhạt của Mộ Thanh tung bay phần phật, bị chưởng phong rung động, thân thể của nàng không tự chủ được chậm rãi lùi về phía sau.
- Ai... các ngươi quá mức rồi.
Hương Phi Tuyết từ đầu tường nhẹ nhàng rơi xuống, che ở trước người của Mộ Thanh:
- Cũng không sợ làm vị Mộ cô nương này bị thương hay sao?