- Có người nói Nguyệt Lạc Phong cách Đại Lôi Âm tự các ngươi không xa, các ngươi cứ thuận tay thu thập là được, sao lại mặt mày ủ rũ như vậy chứ?
Sở Ly cười nói:
- Chẳng lẽ có tin tức gì xấu hay sao?
- Ài...
Pháp Viên thở dài, miệng mấp máy.
Pháp Tướng nói trước:
- Đa tạ Sở thí chủ, sao Sở thí chủ lại hỏi ra được tin tức như vậy chứ? Căn cứ vào hiểu biết của bần tăng, miệng của bọn họ rất cứng, hầu như không hỏi ra được tin tức gì có tác dụng cả.
Sở Ly cười chỉ tay vào Hà Tụ, lắc đầu than thở:
- Hạng người gì cũng có, vị này chính là một người rất sợ chết, lại muốn giao dịch với ta, hắn cung cấp tin tức, ta buông tha hắn, đáng tiếc ta không tuân thủ hứa hẹn.
Pháp Tướng cười nói:
- Thủ tín với đám người này, quả thực rất không thích hợp, còn có tin tức gì nữa không?
- A Tu La Thần giáo bố trí hai hộ pháp, tổng cộng có người, có lẽ sẽ không có nhiều như vậy, trừ chuyện này ra, như là bình thường bọn họ thường làm những thứ gì.
Sở Ly thở dài một hơi, làm bộ không đọc được suy nghĩ của Pháp Viên, lắc đầu nói:
- Vốn ta cũng định thủ tín, có điều nghe hành động của bọn họ xong, thực sự không thể chịu đựng được nữa, ta chỉ có thể làm trái với hứa hẹn một lần mà thôi.
- Sở thí chủ có thể hỏi ra được những tin tức này thật là hiếm thấy.
Tay Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ nói:
- Bần tăng đại diện tệ tự cảm ơn thí chủ, có điều Sở thí chủ cần phải cẩn thận hơn, bọn họ mắt nhìn chằm chằm vào ngươi, muốn thu vào giáo mới yên tâm, sợ là chưa chắc sẽ hết hy vọng.
Sở Ly gật gù:
- Chuyện này còn phải xem quý tự, các ngươi đánh ra một đòn sấm sét, diệt trừ bọn họ, trả lại thiên hạ thái bình, lần này triệt để phong cấm A Tu La thần công, đừng để nó tiếp tục lưu truyền ra ngoài.
- Ài...
Rốt cục Pháp Viên cũng không nhịn được, lắc đầu thở dài nói:
- Sở thí chủ, các trưởng lão trong tự có lo lắng, sợ là không thể lập tức động thủ được.
Hắn không để ý tới ánh mắt của Pháp Tướng mà nghiêm nghị nhìn về phía Sở Ly:
- Vì lẽ đó Sở thí chủ ngươi cần phải bảo trọng, phải rất cẩn thận!
Sở Ly cau mày:
- Không thể động thủ sao?
Pháp Viên gật gật đầu nói:
- Vạn nhất trong bọn họ có một người trốn đi thì chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù, tệ tự không tổn thất nổi.
Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại:
- Như vậy... thì chẳng khác nào chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không trách được Đại Lôi Âm tự truyền thừa mấy ngàn năm không dứt, tính toán lợi hại, bản lĩnh xu cát tị hung rất là tuyệt nhỉ!
Pháp Tướng bất mãn trầm giọng nói:
- Sở thí chủ!
Sở Ly nói:
- Nếu là chuyện khác thì ta sẽ không trách gì hành động của quý tự. Bởi vì việc xu cát tị hung vốn là hành động rất bình thường, cân nhắc vì đệ tử của bản tự mới là quan trọng nhất, nhưng chuyện lần này là Đại Lôi Âm tự các ngươi gây ra, là các ngươi để A Tu La Thần giáo xuất hiện thậm chí còn lớn mạnh, bây giờ các ngươi lại không dám động thủ, thực sự là...
Pháp Tướng vội nói:
- Sở thí chủ nói cẩn thận, sao có thể nói là chúng ta gây ra được chứ?
Sở Ly cười gằn:
- Đừng nói ngươi không biết bọn họ luyện thành A Tu La thần công thế nào nhé!
Pháp Tướng nói:
- Đây chỉ là sai lầm mà thôi.
- Chính là vì sai lầm của các ngươi, các ngươi không ra tay, lẽ nào còn chờ người khác tới giúp đỡ sửa sai hay sao?
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Đây chính là tác phong của bốn Đại tông phái đứng đầu sao? Các ngươi còn hi vọng A Tu La thần tự mình tiêu vong hay sao? Người tu thành A Tu La thần công bất diệt không chết được, để bọn họ chết già thì phải đợi tới khi nào? Sẽ có bao nhiêu người vô tội bị giết đây?
Pháp Tướng trầm giọng nói:
- Đây là quyết định của các trưởng lão trong tự chúng ta, chúng ta thân làm đệ tử, không thể nói nhiều, cũng không thể làm gì được.
Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập niệm một tiếng phật hiệu:
- Sở thí chủ, nếu là tiểu tăng thì đương nhiên sẽ lập tức động thủ, nhưng Pháp Tướng sư huynh nói rất có lý, tất cả đều phải vâng theo mệnh lệnh của tệ tự, không thể tùy ý làm việc.
Sở Ly cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy Đại Lôi Âm tự các ngươi an nhàn trong tự, chờ A Tu La Thần giáo lớn mạnh hay sao? Hắn buộc ta gia nhập, không hẳn sẽ không bức người khác, theo thời gian trôi qua, bọn chúng sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn nữa. Đến lúc đó, Đại Lôi Âm tự các ngươi lại ra tay, tổn thất sẽ càng to lớn hơn, ta không tin các trưởng lão của Đại Lôi Âm tự các ngươi không thấy rõ mọi chuyện như vậy!
- Ta sẽ báo cáo lời của Sở thí chủ cho các trưởng lão trong tự.
Pháp Viên nói.
Sở Ly chỉ chỉ vào chân của hai người nói:
- Các ngươi có muốn hai người này hay không?
- Đa tạ Sở thí chủ.
Pháp Viên nói:
- Giao cho chúng ta đi, lần này sẽ không để cho bọn họ đào tẩu nữa.
Sở Ly nói:
- Chỉ hy vọng như thế, cáo từ!
Hắn nói xong, không chờ Pháp Viên nhiều lời thì người đã nhẹ nhàng rời đi.
Pháp Tướng cau mày nhìn hắn nhẹ nhàng rời đi, lắc đầu nói:
- Pháp Viên sư đệ, ngươi không nên nói với hắn những chuyện này, làm hỏng danh tiếng của chúng ta.
- Sở thí chủ là người thông minh tuyệt đỉnh, chúng ta không nói thì hắn cũng có thể nhìn ra rất rõ ràng.
Pháp Viên lắc đầu nói:
- Thà rằng như vậy, không bằng nói thẳng cho hắn biết thì hơn.
- Ài... vị Sở thí chủ này cũng là một phiền phức.
Pháp Tướng lắc đầu nói.
Trong chúng cao thủ thế hệ trẻ tuổi, theo lý thuyết hẳn là Pháp Viên số một, bây giờ lại bị Sở Ly chiếm thượng phong, danh tiếng càng ngày càng tăng lên, điều này làm cho Pháp Tướng có chút không thoải mái.
- Pháp Tướng sư huynh, các sư huynh Hàng Ma Viện sắp đến rồi chứ?
Pháp Viên nói.
- Trong ngày hôm nay sẽ tới.
Pháp Tướng nói.
Pháp Viên nói:
- Lần này không thể có sai sót được nữa, ta lo lắng sẽ có người của A Tu La Thần giáo đến cướp người, chúng ta cần phải cẩn thận vạn phần.
- Hừm, ta sẽ canh phòng nghiêm ngặt!
Pháp Tướng trầm giọng nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến sáu tiếng niệm phật, gần như vang lên cùng lúc.
Pháp Tướng nở một nụ cười, nói:
- Đến rồi!
Hắn vừa dứt lời thì thân thể đã lập lòe.
Sáu tăng nhân trung niên nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt của bọn họ, hai tay hợp thành hình chữ thập lần nữa niệm một tiếng phật hiệu, như tiếng trống chiều chuông sớm vang vọng trong Từ Ân tự, chúng tăng trong tự nghe vậy tĩnh tâm, ngay cả tâm thần cũng trở nên yên tĩnh.
Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói:
- Sáu vị sư huynh Hàng Ma Viện khổ cực rồi... Hiện giờ chúng ta lập tức lên đường đi!
- Được, Pháp Viên sư đệ.
Tay sáu người hợp thành hình chữ thập nói.
Bọn họ nhìn về phía hai người đang nằm ở trên đất, lại nhìn bốn người trong phòng, mỗi người nhấc một người lên rồi xoay người rời đi.
Pháp Viên và Pháp Tướng cũng đi theo, ra khỏi Từ Ân tự, bước lên ngọn cây mau chóng chạy đi, tốc độ như gió.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, hoàng hôn rất đẹp.
Bọn họ đi ngang qua giữa trời chiều, không nói một lời, tăng bào phiêu dật.
Pháp Viên bỗng nhiên nói:
- Sáu vị sư huynh, cứ cách một đoạn thời gian thì lại phong ấn một huyệt đạo của bọn họ.
Sáu vị tăng nhân này gật đầu, đưa tay vỗ mấy cái, niêm phong huyệt đạo của bọn họ lại, làm cho bọn họ duy trì trạng thái hôn mê.
Hoàng hôn dần dần đậm hơn, rốt cục đã có mặt trăng xuất hiện ở trên phía chân trời, sau đó theo bóng đêm sâu nặng, mặt trăng càng ngày càng sáng, sáng trong không chút tì vết nào cả.
Bọn họ khoác lên ánh trăng mà đi, trầm tĩnh mà lại nghiêm túc.
Thời gian trôi qua, mặt trăng dần dần lên trên giữa trời.
- A Di đà phật...
Sáu tăng nhân bỗng nhiên niệm một tiếng phật hiệu, ngừng lại.
Ngoài trăm thuớc ở phía trước có mười người mặc áo đen đang đứng đó, đứng trên ngọn cây theo ngọn cây phập phồng, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua trăm thước bắn vào trong mắt bọn họ, khiến cho bọn họ không khỏi rét run, cả người cảm thấy rất không dễ chịu.
Đây là từng đạo từng đạo ánh mắt không chứa cảm tình của nhân loại.
Pháp Viên và Pháp Tướng liếc mắt nhìn nhau, thầm nói rốt cục vẫn đến!
- Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Sáu tăng nhân ném người cầm trên tay xuống đất, vô thanh vô tức trôi về phía mười người mặc áo đen kia.
Pháp Viên quay đầu nói:
- Pháp Tướng sư huynh, trước tiên chúng ta phải đánh gãy tứ chi của bọn họ.
- Được.
Pháp Tướng gật đầu.
Hai người nhẹ nhàng bắn về phía trước, đi tới trước người của sáu người, phân biệt đánh gãy tứ chi của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể hành động, tránh cho việc hai bên rơi vào trong giằng co thì bọn họ bỗng nhiên tỉnh lại, trở thành sức mạnh của đối phương.
Pháp Viên dùng y phục buộc bọn họ lại với nhau, chia thành hai phần, sau đó một tay nhấc ba người lên, nhẹ nhàng chạy đi về một bên, Pháp Tướng vội vã theo sát phía sau hắn.
Trong bóng tối có hai người mặc áo đen bắn ra, cũng đuổi về phía Pháp Viên.