Bạch Bào Tổng Quản

chương 715: biếu tặng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thành có rất nhiều cơ sở ngầm của phủ Quốc Công, khi mọi người còn đang bàn luận thì một thanh niên khôi ngô sải bước leo lên lầu ba, phía sau có năm người đi theo, một cái lão giả lông mi bạc trắng cầm quạt giấy, bốn hộ vệ trung niên.

Mọi người thấy thanh niên khôi ngô này liên tục tránh ra, ôm quyền hành lễ:

- Đại công tử!

Thanh niên khôi ngô có tướng mạo rất phổ thông, mặt chữ quốc, nhìn qua có vẻ nhân hậu chính trực, hắn lập tức ôm quyền đáp lễ, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh, đi tới trước cây cột rồi đứng lại, đánh giá mấy chữ này.

Mọi người nhìn chằm chằm vào hắn.

Thanh niên khôi ngô cau mày xem xong mấy chữ, lại đánh giá xung quanh vài lần, lắc đầu một cái.

Hắn thông qua bột phấn trên đất đã biết tu vi của hai người này cực sâu, mình còn kém xa, e rằng cũng chỉ có phụ thân mới có thể chiến một trận.

Rất là phiền phức! Mình tọa trấn ở bên trong phủ, phụ thân không ở đây, các hộ vệ bên cạnh tuy rằng có tu vi mạnh, thế nhưng không đạt tới tu vi của hai người này!

Lão giả phía sau lưng hắn phe phẩy quạt giấy, cười ha hả nói:

- Nói nghe sởn cả tóc gáy, sao lại có A Tu La cơ chứ!

Thanh niên khôi ngô liếc mắt nhìn hắn.

Lão giả này liếc mắt ra hiệu, lắc đầu cười nói:

- Có phải là A Tu La hay không, kỳ thực mọi người vừa nhìn đã biết, khi A Tu La động thủ, thường thường sẽ hóa thân thành bộ xương, tên kia có hóa thành bộ xương khô không?

Mọi người lục tục lắc đầu.

- Không có.

- Là một người rất bình thường.

Lão giả kia thoả mãn gật đầu nói:

- Như vậy còn không đúng sao, mọi người đừng nóng vội, phủ Quốc Công sẽ chặn A Tu La ở ngoài thành, chúng ta sẽ phái cao thủ canh gác ở cửa thành, để bọn họ không vào được, mọi người cứ yên tâm ăn uống là được!

Mọi người thở ra một hơi.

Thanh niên khôi ngô thì lại nhíu mày, chắp tay xoay người rời đi.

Năm người vội vã đuổi theo hắn, đi ra ngoài tửu lâu.

- Lục tiên sinh, ngươi sợ mọi người biết, lòng người bàng hoàng đúng không?

Thanh niên khôi ngô nói.

Lão giả lông mi bạc trắng thở dài một hơi, gật đầu nói:

- Đại công tử, người này hẳn là A Tu La.

Thanh niên khôi ngô này chính là Đại công tử Chu Tử Phong của phủ Tể Quốc Công, lão giả kia chính là khách khanh Lục Viễn Trình.

Chu Tử Phong nói:

- Thật là to gan!

- Tu vi của tên này quả thật là đáng sợ, nếu như không có vị Sở công tử kia dẫn hắn đi, thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Vẻ mặt của Lục Viễn Trình có chút lo lắng nói:

- Ta lo lắng, đây là kế điệu hổ ly sơn!

- Không thể nào chứ?

Sắc mặt của Chu Tử Phong hơi thay đổi.

- Trí tuệ của A Tu La không thể coi thường được, không thể coi bọn họ là quái vật chỉ biết giết chóc mà đối xử!

Lục Viễn Trình nói:

- Hiện giờ chúng ta đành phải trông chờ vào vị Sở công tử kia, không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.

Chu Tử Phong nói:

- Họ Sở, tu vi cực sâu, có thể là Sở Ly hay không?

- Rất có thể.

Lục Viễn Trình nói.

- Sở Ly có tấm lòng tốt như vậy sao?

Chu Tử Phong hừ lạnh một tiếng, cau mày nói:

- Lập tức truyền tin cho phụ thân ta, mời người trở về... Đồng thời phong tỏa tin tức ở trong thành, đừng để cho tin tức về A Tu La truyền ra!

- Vâng.

Lục Viễn Trình ôm quyền nói.

Sở Ly như cưỡi gió mà đi, nhẹ nhàng trôi về trước, tốc độ rất nhanh.

Lão giả kia lại nhanh hơn hắn một phần, khoảng cách đã dần dần được rút ngắn.

Lúc hắn đến gần, lão giả kia lại đánh ra một đạo Tu La chưởng.

Sở Ly tránh ra, tốc độ không giảm đi một phần nào cả.

Hắn có Đại Viên Kính Trí và Vạn Tượng Quy tông, hai thứ hợp nhất, có thể đoán ra trước động tác của lão giả này, chỉ cần khoảng cách đủ xa thì có thể phản ứng lại được.

Hắn đoán, nếu có thể thong dong tránh ra chiêu số của lão giả này, chỉ có khoảng cách mười thước thì mới có thể làm được.

Trong mười thước sẽ rất nguy hiểm, cho dù dự đoán ra được, thế nhưng động tác của lão giả kia quá nhanh, hắn không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt chịu đòn mà thôi.

Đại Viên Kính Trí vẫn luôn được thúc giục, chú ý tâm tư biến hóa của lão giả này, một khi đối phương có ý muốn trở về Tể Thủy thành, Sở Ly sẽ lập tức điểm ra một đạo Vấn Tâm chỉ.

Vấn Tâm chỉ là tuyệt học độc môn của Đại Lôi Âm tự, vừa nhìn thấy cái này, lão giả này lập tức có sát cơ hừng hực, không thể ngăn chặn được, lại một lần nữa nhằm về phía Sở Ly.

Tốc độ của Sở Ly không bằng hắn, nhưng mỗi lần hắn sắp đuổi kịp thì lại bỗng nhiên lướt người đi, chuyển hướng sáng một hướng khác, biến hóa đột ngột rồi lại đột nhiên tăng tốc, sẽ lần nữa bỏ qua một khoảng cách.

Lão giả này bị làm cho lửa giận ngập trời, sát khí như thực chất.

Theo khoảng cách với Tể Thủy thành càng ngày càng xa, Sở Ly cũng không thi triển Vấn Tâm chỉ nữa, hắn chỉ vùi đầu chạy đi mà thôi. Đồng thời còn vận chuyển Tuyệt Vân thần công làm cho nội lực tinh khiết, không ngừng làm tinh khiết, chuẩn bị cho một đạo chỉ lực.

Hai người một hơi chạy ra gần ngàn dặm, khi ánh trăng mông lung chiếu xuống, khí tức của Sở Ly vẫn còn cuồn cuộn, không có dấu hiệu kiệt lực.

Thế nhưng lão giả kia đã có chút mệt mỏi, vốn là hắn muốn ỷ vào tu vi thâm hậu để tiêu hao hết nội lực của Sở Ly, sau đó dễ dàng thu dọn hắn, làm cho hắn thống khổ kêu thảm thiết mấy ngày mấy đêm rồi mới lại chết. Dùng việc này để tiết mối thù bị Đại Lôi Âm tự tính toán, vì lẽ đó vừa ra tay hắn đã không hạ sát thủ, sợ mình không khống chế được trực tiếp giết hắn.

Bây giờ nhìn thấy khí tức của Sở Ly dồi dào, nếu cứ tiếp tục như thế, mình sẽ thua trước, máu thịt của hắn tức thì co rụt lại, hóa thành bộ xương, ánh sáng màu hồng trong hai mắt chẳng khác nào hai thanh huyết kiếm.

- Ầm!

Hắn đột nhiên lóe lên, tốc độ nhanh như mị ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau lưng của Sở Ly, vỗ ra một chưởng.

Sở Ly không tránh không né, chỉ lực mà hắn khổ tâm chuẩn bị ngưng tụ ra, ngón trỏ trái điểm trúng ngực của lão giả này.

Ngực hắn cũng đồng thời trúng một đạo Tu La chưởng, bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt Thiên Ma châu đã thu nạp đạo chưởng lực thu này, thế nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

- Phụt!

Khi hắn còn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể của hắn lập tức lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở sau lưng lão giả kia, lại điểm ra một chỉ.

Thân thể cứng đờ của lão giả này vốn đã cứng đờ lại một lần nữa cứng đờ.

Sở Ly liên tục điểm ra mấy cái, dùng Ngưng Không chỉ cố định hắn lại.

Trường kiếm bên hông hắn hóa thành một mảnh ánh sáng lạnh, phân biệt cắt đứt gân tay gân chân của lão giả kia, lại phong ấn huyệt đạo quanh thân của hắn, sau đó hắn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, lau đi máu ở khóe miệng.

Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo tới, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng, chữa trị thương thế, khả năng chữa thương của Khô Vinh kinh càng ngày càng mạnh mẽ.

Hắn thầm than mình quá may mắn, nếu không phải lão giả kia bị hắn làm cho lửa giận công tâm, liều lĩnh muốn giết mình, như vậy thì chưa hẳn hắn đã điểm trúng được đạo chỉ lực này.

Lão giả kia không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, thân thể như bộ xương chậm rãi tản đi, huyết nhục khôi phục lại dáng vẻ như lúc bình thường.

Sở Ly lại điểm ra mấy chỉ, hoàn toàn niêm phong lại huyệt đạo của hắn, khiến cho hắn ngủ thiếp đi.

Hắn vận công điều tức trong chốc lát, hơi tập trung, đột nhiên thân thể lóe lên, hắn và lão giả kia đồng thời xuất hiện ở bên trong một gian tiểu viện.

Trầm Húc mặc một bộ áo ngủ lắc mình xuất hiện ở cửa tiểu viện, vẻ mặt cảnh giác, sau khi nhìn thấy là Sở Ly, hắn mới thở ra một hơi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Sở Ly bỏ lão giả này xuống, dùng hai tay ôm quyền hỏi:

- Không quấy rối sư phụ nghỉ ngơi đó chứ?

- Đây là ai vậy?

Trầm Húc cau mày, mơ hồ có cảm giác nhìn chằm chằm vào lão giả này:

- Lẽ nào là A Tu La?

Sở Ly gật đầu:

- Đúng thế.

Trầm Húc ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ngươi cũng gặp hắn sao?

Sở Ly nói:

- Sư phụ, ta thấy Đại Lôi Âm tự và Thanh Lộc nhai đều đang tìm A Tu La, dường như muốn phá giải võ học và thể chất của bọn họ, Tử Vân Sơn chúng ta không cần sao?

- Hừm, tông môn cũng đang bắt tay nghiên cứu.

Trầm Húc gật gù:

- Bằng không cũng sẽ không có đệ tử bị hại... Hiện tại linh khí thiên địa tản mát, trở thành Thiên Thần càng ngày càng khó, A Tu La là một tia hi vọng của chúng ta.

- Vậy thì Con sẽ đưa cho sư phụ.

Sở Ly cười nói:

- Con ngẫu nhiên gặp phải hắn.

Trầm Húc cũng không khách khí, gật gật đầu nói:

- Ngươi cẩn thận một chút, đừng trêu chọc vào bọn hắn nữa.

Sở Ly nói:

- Sư phụ cũng phải cẩn thận, phải phong ấn huyệt đạo của hắn đúng lúc, tu vi của người này so với con còn thâm hậu hơn, con rất tốn sức mới thắng được hắn.

- Ừm.

Sắc mặt của Trầm Húc trầm xuống.

Một người còn có tu vi thâm sâu hơn đệ tử hắn, nếu như động thủ thật, mình còn xa không phải là đối thủ của đối phương, đúng là phải cẩn thận!

Nghĩ tới đây hắn khom lưng kiểm tra một lần, lại lần nữa phong ấn huyệt đạo.

Sở Ly ôm quyền nói:

- Vậy đệ tử cáo từ.

- Đi đi.

Trầm Húc xua tay:

- Đừng có chậm trễ việc luyện công, mau chóng tiến vào đạo trường đi!

- Vâng.

Sở Ly đáp một tiếng, biến mất ở tại chỗ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio