Bình Vương trầm giọng nói:
- Người đâu, triệu tập mười lăm cao thủ tới đây!
- Vâng.
Ngoài trướng có người đáp lại.
Bình Vương đánh giá Sở Ly, lạnh nhạt nói:
- Nghe nói ngươi đã tra xét toàn bộ bộ binh một lần?
Sở Ly gật đầu nói:
- Bộ binh cũng coi như sạch sẽ rồi.
- Không có nội gian nữa sao?
- Lòng người khó dò, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi được.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thời khắc này vẫn còn trung với Đại Quý, sau một khắc có khả năng sẽ trung với Đại Ly, vì lẽ đó nội gian vĩnh viễn không trừ sạch được, ta chỉ có thể làm hết sức mà thôi.
- Ngươi rất có khả năng.
Bình Vương gật gù khen ngợi, nói:
- Sao, có nghĩ tới việc vào trong quân hiệu lực hay không?
Sở Ly lắc đầu mỉm cười:
- Một ngày là Bí vệ, cả đời là Bí vệ.
- Không sao, nếu như là ngươi, ta có thể khoan dung được.
Bình Vương từ tốn nói:
- Ngươi đến trong quân cũng vẫn là bí vệ, cũng có thể truyền tin tức về cho Bí vệ phủ.
Sở Ly lắc đầu:
- Chuyện như vậy ta không làm được, chỉ có thể phụ lòng Vương gia mà thôi.
- Đáng tiếc.
Bình Vương lắc đầu:
- Ngươi có bản lĩnh như vậy, không nên dùng ở trong Thần Đô, nên dùng ở trên việc quân quốc đại sự, nếu không thực sự là phung phí của trời!
- Vương gia quá khen rồi.
Sở Ly nói:
- Ta có mấy phần bản lĩnh tự ta rõ nhất, vạn nhất bỏ lỡ chuyện lớn trong quân, như vậy dù ta có nhảy xuống sông cũng khó mà rửa sạch tội được.
- Nói chung là ngươi không nghĩ đến chuyện này mà thôi!
Bình Vương hừ lạnh nói:
- Cảm thấy trong quân quá nguy hiểm đúng không?
Sở Ly cười gật gù:
- Đúng thế.
Bình Vương liếc mắt nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Ngươi là một người không sợ chết, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi, tương lai nếu như không đứng vững được ở Thần Đô thì cứ tới chỗ của ta, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh!
Hắn khoát tay một cái, nói:
- Đừng nóng vội mà từ chối, cũng không ai biết được sau một khắc mình sẽ như thế nào, vận mệnh của con người đều là ở trong tay của người khác, sao có thể tự mình làm chủ được chứ?
-... Vâng.
Sở Ly chậm rãi nói.
Hắn âm thầm cau mày, tâm ý trong lời nói của Bình Vương có chút mùi vị đặc thù, xem ra dường như hắn thực sự không muốn từ bỏ quân quyền.
Đã như thế, chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Chuyện như vậy tạm thời mình không thích hợp lẫn vào, căn cơ chưa ổn, còn chưa có tư cách để lẫn vào.
- Đại soái!
Bên ngoài có người quát lên:
- Người đã đến!
- Vào đi!
Bình Vương nói.
Rèm lều lớn rất dày bị nhấc lên, có mười lăm người cất bước đi vào, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt như điện, ôm quyền làm lễ, cả đám đều chỉnh tề như một, nói:
- Xin chào đại soái!
Sở Ly quét mắt nhìn một chút, đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
- Sao?
Bình Vương thoả mãn liếc mắt nhìn mười lăm người này, miệng tươi cười hỏi:
- Có thoả mãn không?
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Không được.
Bình Vương quay đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Sao?
Sở Ly lắc đầu.
Bình Vương cau mày, nhìn theo hắn.
Sở Ly thản nhiên đối mặt với hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bình Vương hừ lạnh một tiếng, vung vung tay:
- Các ngươi lui ra đi.
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên ôm quyền đáp một tiếng, quét mắt nhìn Sở Ly một chút, cất bước rời khỏi soái trướng.
- Vì sao?
Bình Vương nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Võ công không đủ mạnh, những người này qua đó thuần túy là chịu chết.
- Ngươi đã gặp đám người kia rồi sao?
Bình Vương cau mày nói:
- Bọn họ là A Tu La đúng không?
Sở Ly gật gù:
- Tu vi sâu hơn A Tu La, cho dù những người vừa nãy có cầm bảo kiếm chém xuống, những A Tu La kia đứng bất động thì bọn họ cũng không làm gì được chúng, vì lẽ đó mới không được!
Trước khi hắn tiến vào quân doanh đã đi lần theo nhóm A Tu La này.
Dưới Thông Văn kinh, bọn họ đang tụ tập ở cùng một chỗ, ngưng tụ thành mùi máu tanh nồng nặc tới cực điểm, giống như một vầng mặt trời, hắn không muốn nhìn thấy thì cũng có thể nhìn thấy được, vì thế hắn lén lút qua đó nhìn bọn họ một chút. Lúc này mới phát hiện ra tu vi của bọn họ xấp xỉ với đám đánh lén phủ Tể Quốc Công.
Bình Vương nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ngươi không cố ý nói ngoa đó chứ?
Sở Ly nói:
- Bọn họ mạnh bao nhiêu, có lẽ trong lòng Vương gia cũng nắm chắc, ngẫm lại mà xem, mười lăm cao thủ vừa nãy có thể diệt được tiểu đội một trăm người hay không?
- Không được.
Bình Vương lắc đầu.
Sở Ly cười cợt.
- Ngươi muốn tìm cao thủ có thể diệt được tiểu tội trăm người sao?
Bình Vương hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- A Tu La có mười người.
- Mười người diệt tiểu đội trăm người, lấy một chọi mười.
Bình Vương cau mày suy nghĩ một chút.
- Áp chế của quân trận vô hiệu đối với bọn họ.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Nếu như là một trăm bình dân bách tính, một người giết một trăm cũng không tính là quá khó, nhưng đây là một trăm binh sĩ thì lại khác.
Bình Vương chậm rãi gật đầu.
Trong đám binh sĩ của tiểu đội một trăm người này có một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mười Tiên Thiên viên mãn, các binh lính còn lại cũng đều là Tiên Thiên, lại tinh thông thuật hợp kích của quân trận, mười Tiên Thiên cùng đánh, tương đương với một cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Như vậy tính ra, tiểu đội trăm ngươi sẽ tương đương với mười một cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Thế nhưng phép tính như vậy cũng không chính xác, bởi vì người này cũng không phải là mười người tạo thành một nhóm rồi cô lập với nhau, trong các tiểu đội mười người cũng có thể cùng đánh, tương đương với mười một cao thủ Thiên Ngoại Thiên cùng đánh, uy lực cực kỳ kinh người.
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên tiến vào tiến vào, nếu như có thể cùng đánh, miễn cưỡng có thể áp chế được tiểu đội trăm người, thế nhưng không thể gọn gàng và nhanh chóng tiêu diệt được.
Sở Ly nói:
- Kỹ thuật giết chóc của A Tu La là xuất phát từ bản năng, tu vi tương tự, bọn họ còn đáng sợ hơn, vì lẽ đó cần mười lăm người có tu vi hơn xa bọn họ.
-... Được rồi, tiếp tục!
Bình Vương rên một tiếng, cất giọng nói:
- Gọi mười lăm cao thủ tốt nhất đến đây!
- Vâng!
Bên ngoài có người đáp một tiếng, tiếng bước chân đi xa.
- A Tu La không thể giết, chỉ có thể phế bỏ mà thôi.
Bình Vương cau mày:
- Ngươi muốn bắt bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
- Đưa tới Tử Vân sơn trấn áp.
Sở Ly nói.
- Tử Vân sơn...
Bình Vương chậm rãi gật đầu:
- Rất tốt.
Sở Ly nói:
- Vương gia có điều kiêng kị gì sao?
- Chỉ cần có thể mang bọn họ đi, bản vương không có gì phải kiêng kỵ cả.
Bình Vương trầm giọng nói:
- Sự tồn tại của bọn họ có ảnh hưởng quá to lớn đối với sĩ khí của chúng ta.
Sở Ly hiểu rõ, gật đầu nói:
- Không bị quân trận làm ảnh hưởng, quả thực ảnh hưởng tới sĩ khí rất lớn.
Quân trận là căn cơ của trong quân, vừa vào trong quân trận, thực lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng giảm xuống một đoạn dài, binh lính bình thường ở trong quân trận thì lại trở nên khí lực tăng nhiều, tốc độ tăng nhanh, có thực lực của cao thủ võ lâm, cao thủ Tiên Thiên đã có thể uy hiếp được đến cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Vì lẽ đó khi ở trong quân trận, bọn họ cũng không sợ cao thủ võ lâm, chỉ cần bọn họ liên thủ, cao thủ võ lâm khó có thể chặn lạ được phong mang.
Khi nào quân trận mất đi hiệu lực, bọn họ sẽ trở thành cừu con chờ bị ăn thịt, không hề có chút sức chống đỡ nào ở trước mặt của các cao thủ võ lâm, tùy ý để bọn họ chém giết.
- Đại soái!
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
Bình Vương nói:
- Đi vào đi!
Cái rèm dầy lại được hất lên, có mười lăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi vào.
Sở Ly quét mắt nhìn một chút, lại lắc đầu một cái.
Bình Vương cau mày bất mãn trừng mắt nhìn hắn, vung vung tay.
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên này lại lui xuống.
- Những người này là cao thủ đỉnh cao nhất ở trong doanh trại của ta!
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Bọn họ không phải là người đứng đầu, đứng đầu vẫn còn ở trong trướng mà!
Bình Vương bật cười:
- Ngươi muốn hộ vệ của bản vương sao?
Sở Ly nói:
- Hộ vệ của Vương gia, còn có phó tướng hộ vệ mà ta đã nhìn thấy lần trước, đều là cao thủ hiếm thấy!
-... Ngươi thật là to gan.
Bình Vương hừ lạnh nói.
Một khi thu lại hộ vệ, cho dù hắn có ở trong quân cũng rất không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người giết tới cửa.