Vãn Lam đêm hôm ấy mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình buổi tối ở trên ngọn núi lớn, ngửa cổ tru lên, trên đầu là vầng trăng cong cong mơ hồ ẩn hiện dưới mây, gió mát từng trận thổi qua sống lưng, thổi đến mức toàn thân hắn đều trở nên rét run. Kêu nửa ngày cũng không thấy có ai đáp lại, hắn càng ngày càng cảm thấy oan ức cùng có chút chua xót trong lòng, lúc này, một bóng người nho nhỏ từ trong sương mù mơ mơ hồ hồ xuất hiện, một đôi tay ấm áp đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
“Con mèo nhỏ, ngoan……” (đã bảo chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà : :)
Nói là ngày hôm sau sẽ tìm Bạch Lâm Uyên học viết chữ, thế nhưng liên tiếp ba ngày, Vãn Lam đều không hề xuất hiện trước mặt Bạch Lâm Uyên.
Đến ngày thứ tư, Vãn Lam lặng lẽ đi ngang qua động phủ đã an bài cho Bạch Lâm Uyên, chỉ nghe bên trong truyền ra thanh âm dễ nghe của người kia: “Thư pháp cần chính là tinh thần, khí thế, cốt cách, từ tốn, tâm huyết, đặc biệt là không thể sốt ruột……..”
Vãn Lam dùng pháp thuật, nhìn xuyên qua đá, này vừa nhìn không có gì quan trọng lắm, nhưng lại chọc tức hắn!
Bên người Bạch Lâm Uyên ngồi năm, sáu tiểu yêu tinh, còn y thì đang chăm chú dạy bọn nó viết chữ.
Tuy rằng y không có tay cầm tay giống như dạy hắn, nhưng là! Nhưng là!
Cái đứa mà một mặt sùng bái nhìn y, chính là một con thỏ tinh, nếu không phải được hắn giúp, hiện tại đã hóa thành hình người với cái miệng ba cánh hoa rồi! (三瓣嘴 – muốn biết cái miệng ba cánh hoa của thỏ là như thế nào thì search cụm này vào gồ-sama, sama sẽ cho các bảo bối thấy :v). Còn có, cái đứa mà Bạch Lâm Uyên khen ngợi có ngộ tính (năng lực) kia, chẳng qua là một con sơn kê (chim trĩ) tinh màu sắc lòe loẹt, bản thân cách một tảng đá vẫn có thể nghe thấy một cỗ tao khí trên người nó!
Vãn Lam nhìn một lát, hầm hừ phất tay áo bỏ đi, quân sư một đường chạy chậm theo phía sau hắn: “Đại Vương không nên tức giận, Bạch công tử dù sao cũng là đang nằm trong tay của chúng ta, y khiến Đại Vương không cao hứng, chúng ta cũng không cần thiết để y thoải mái a.”
Vãn Lam cau mày nói: “Ngươi định làm gì? Ta nhắc nhở ngươi, không cho phép thương tổn y.”
“Ai u nói gì vậy”, quân sư híp hai mắt lại càng khiến đôi mắt đã nhỏ của y ngày càng nhỏ hơn, “Không phải hại y, chính là làm giảm uy phong của y. Y là thế gia công tử đã quen, chúng ta hãy để y làm chút chuyện của hạ nhân để kiếm sống, để y trước sau không chút rãnh rỗi mà hảo hảo hầu hạ Đại Vương, để bản thân hiểu rõ tình cảnh bây giờ của mình!”
Buổi tối hôm đó, Bạch Lâm Uyên bị Đại Vương một trận cuồng phong cuốn tới, cũng không ai biết y tới làm gì. Phàm nhân, ngươi vinh dự chính thức trở thành thiếp thân sai vặt của Đại Vương.