Vãn Lam lười nhác chậm chạp quay người lại.
Hắn trước giờ đều không muốn để lộ hay bị chạm vào ngực và bụng của mình, mà lúc này, hai bàn tay như bạch ngọc kia bắt đầu chậm rãi xoa bóp lồng ngực cùng phần bụng lộ ra bên ngoài của hắn. Kỳ quái là, hắn không cảm giác thấy nguy hiểm hay căng thẳng, trái lại có cảm giác giống như tiểu cẩu được chủ nhân gãi bụng, thư thích (thư thái và thích thú) vô cùng, tứ chi cũng không khống chế được mà buông lỏng.
Giây tiếp theo, hắn cảm giác cơ thể của Bạch Lâm Uyên giống như hư nhược mà ngã lên người mình, đôi môi cùng chiếc lưỡi đẹp đẽ của y từ miệng đến cằm của hắn, một đường lại một đường hôn và liếm, đến hai nhũ hồng của hắn, càng thay phiên mà cắn lấy mút lấy, còn ngậm trong miệng không ngừng dùng đầu lưỡi trêu đùa, làm cho toàn thân hắn đều như có lửa trong người, ngứa ngáy nóng rực.
Chẳng bao lâu, trước ngực hắn đã bị Bạch Lâm Uyên liếm láp đến ướt đẫm một mảng, nhưng mà lúc này hắn không hề bận tâm đến nửa người phía trên của mình, bởi vì nửa người dưới của hắn, xuất hiện biến hóa mà trước giờ bản thân hắn chưa từng trải qua. (quỷ sứ hà, ngại quá đi cơ ôm mặt)
Hắn thoải mái muốn rú lên, nhưng lại bị cái cảm giác xa lạ này dằn vặt mà bất an rên hừ hừ, hai chân theo bản năng đem Bạch Lâm Uyên kẹp chặt ở giữa, khó chịu mà ma sát.
Bạch Lâm Uyên cười rạng rỡ, ngẩng đầu lên động viên mà hôn lên đôi mắt như đá mắt mèo kia của Vãn Lam, một tay hướng phía dưới, nắm chặt bộ phận hưng phấn kia, nhẹ nhàng bắt đầu an ủi.
Trong nháy mặt nơi đó được bàn tay ấm áp của Bạch Lâm Uyên bao phủ, Vãn Lam cả người đều run lên, đến khi y bắt đầu động, càng làm cho Vãn Lam cảm thấy sung sướng lẫn dày vò, hắn đã không thể kiểm soát được cơ thể của mình, bản thân lúc này giống như biến thành một cây cầm trong tay Bạch Lâm Uyên, tùy theo y ở trên người mình phổ nhạc, theo ý của y mà ngân lên từng nốt nhạc tùy ý.
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút…….”
Bạch Lâm Uyên động tác vẫn không nhanh không chậm, môi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn.
Vãn Lam gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, hắn ở trên mặt lẫn cổ của Bạch Lâm Uyên hôn lung tung, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh lẩm bẩm van xin. Nửa người dưới không ngừng dùng sức mà hướng đến trong tay Bạch Lâm Uyên đong đưa.
“Nhanh lên một chút….. Lâm Uyên…….. Nhanh lên một chút có được hay không?”
Câu nói này như chiếc chìa khóa, rốt cuộc mở ra cánh cửa đam mê của việc tiếp xúc da thịt. Bạch Lâm Uyên đột nhiên tăng nhanh động tác, y không hề thành thạo điêu luyện, giống như một chú mèo con ở bên tai Vãn Lam thở gấp, thân thể toàn bộ đổ xuống, giống như một nhánh dây leo mà mạnh mẽ quấn lấy cơ thể của Vãn Lam, bản thân cũng đã cương cứng, nửa người dưới cũng bắt đầu ma sát trên người Vãn Lam, trong miệng không minh bạch nói: “Kêu tên ta, kêu lại tên ta…….”
“Lâm Uyên…….. Lâm Uyên……..” Vãn Lam ngắm nhìn đôi mắt động tình của y, cảm giác thân thể của y giống như một chú cá đang ra sức vùng vẫy trên cơ thể hắn, bất giác đưa tay ra, cách một lớp vải bắt đầu an ủi nơi cương cứng kia của Bạch Lâm Uyên, đôi môi hồng nhạt cọ cọ nơi mép miệng của Bạch Lâm Uyên, sau đó lại quyết đoán ngậm lấy đôi môi của y, bởi vì không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể dùng răng nanh mà cắn cắn lấy.
Bạch Lâm Uyên nửa ngày mới thoát khỏi “nụ hôn” kia, hai gò má đã ửng hồng, thở hổn hển mắng: “Ngốc.”
Vãn Lam ủy khuất nhìn y.
Bạch Lâm Uyên khép hờ hai mắt, đem môi mình đặt lên môi hắn. lại kiên trì dùng đầu lưỡi cạy khóe môi kia ra, ngay khi hắn hé miệng, liền đưa lưỡi vào.
Trong nháy mắt hai đầu lưỡi chạm vào nhau, Vãn Lam thú tính hoàn toàn bộc phát. Hắn như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, tham lam quấn quít lấy đầu lưỡi của y không tha, mặc kệ cho dịch thủy không ngừng chảy ra bên mép của cả hai, cũng không để cho đối phương có thời gian hít thở.
Bạch Lâm Uyên có chút hít thở không thông, hạ thân lại được người kia không ngừng chăm sóc, trong miệng đối phương hừ một tiếng, liền đạt đến cao trào mà bắn ra.
Vãn Lam vẫn chưa được thỏa mãn, lại nhìn thấy Bạch Lâm Uyên lười biếng không muốn nhúc nhích, gấp đến độ nắm lấy tay y, dùng sức đem tay y mà an ủi hạ thân của mình.
Bạch Lâm Uyên thở hổn hển, mơ hồ cảm giác bàn tay bị đối phương lộng đến có chút đau, vật kia càng lúc càng trướng lớn, càng ngày càng nóng. Sau đó, lại cảm thấy một trận đau đớn từ cổ truyền đến, Vãn Lam cắn lấy y mà bắn ra.
Khoái cảm đi qua, y cảm giác có đám lông gì đó xù xù vừa to vừa dài quấn lấy cẳng chân của mình, vừa mở mắt nhìn, liền phát hiện trên đỉnh đầu của Vãn Lam mọc ra một đôi tai hoa văn trắng đen.
Vãn Lam dường như vẫn chưa biết mình hiện hình, vẫn làm nũng mà quấn trên người Bạch Lâm Uyên: “Lâm Uyên…… Thật thoải mái……..